Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 4: Nam sủng gặp thái tử


​Cố Ngạn cẩn tuân thánh ngôn, ngày thứ hai sau khi Thượng Vũ đế vào triều liền đi đến Đông cung tiểu thái tử.
​Đến nơi mới phát hiện thái tử điện hạ đang học văn tự, Cố Ngạn lười trở về, dứt khoát ngồi ở bên ngoài đợi tiểu thái tử học xong.


​Âm thanh nặng nề vô vị của lão Thái phó như một loại thôi miên, Cố Ngạn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên trong, thấy tiểu thái tử đang say sưa tiếp thu.


​Dung mạo của tiểu thái tử có ba phần tương tự Thượng Vũ đế, Cố Ngạn ngây ngẩn mường tượng bộ dáng của Thượng Vũ đế lúc nhỏ, không khỏi cảm thấy thập phần đáng yêu.


​Không phải là Cố Ngạn không biết đến chuyện của tiểu thái tử, dù cho Thượng Vũ đế cố ý giấu diếm hắn, nhưng ít có chuyện gì có thể qua được mắt hắn.


​Sau khi mẫu hậu của tiểu thái tử hạ sinh hắn xong liền qua đời, khi đó Thượng Vũ đế bất quá chỉ là một hoàng tử, có lẽ là lúc ấy Thượng Vũ đế còn đang tranh quyền đoạt chính, có lẽ là tiểu thái tử từ nhỏ đã không có mẫu thân, tóm lại là quan hệ phụ tử của hai người này vẫn luôn bất hòa.


​Bản tính của tiểu thái tử Cố Ngạn không rõ ràng lắm, trong tay chỉ nắm được tin tức chứng minh đứa nhỏ này tuy không thân thiết với phụ hoàng, nhưng lại thủy chung rất lễ phép, cũng không có xảy ra tranh chấp gì.


​Người như vậy nếu đặt ở trong gia đình bình thường là nhu thuận hiểu chuyện, nhưng đặt ở trong cung, vẫn chỉ là một hoàng tử chốn thâm cung, bình thường Cố Ngạn đối phó với những kẻ rảnh rỗi trong cung đã đủ tiêu hao trí não rồi, muốn đem tên tiểu quỷ chưa từng gặp mặt một lần đặt trong lòng chân thật suy nghĩ, Cố Ngạn tự nhận còn không có năng lực kia.


​Bất quá tuy Thượng Vũ đế ngoài miệng không nói, nhưng Cố Ngạn cũng biết tiểu thái tử rất có địa vị trong lòng Thượng Vũ đế. Cố Ngạn nghĩ vậy liền cong lên khóe miệng, ở trước mặt mình mà Thượng Vũ đế còn biểu đạt kém cỏi như vậy, bộ dáng của hắn ở trước mặt con mình ra sao Cố Ngạn dùng ngón chân cũng tưởng tượng ra được.


​Có thể nói cho cùng, vô luận tiểu thái tử là dạng hài tử gì, chỉ cần nhìn tới gương mặt kia, Cố Ngạn thấy thế nào cũng muốn yêu thương một phen.


​Cố Ngạn nhìn sắc trời một chút, bởi vì tránh để cho người khác biết chuyện mình một thân mang võ, nên hắn không mang hạ nhân tới. Hiện tại đã gần đến buổi trưa, Cố Ngạn đắc chí phát hiện, rất có cơ hội sẽ thoát khỏi một bữa ăn trưa.


​Cố Ngạn còn đắc ý chưa được bao lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
​Cố Ngạn vội vàng thở dài: “Bái kiến thái tử điện hạ.”


​Tiểu thái tử học xong liền trong thấy ngoài điện có một người lạ. Lại nói tiếp bình thường lúc hắn học bài đều tập trung tinh thần không chú tâm đến việc khác, nhưng hôm nay lại có chút không tập trung, hiện tại mới giật mình minh bạch có lẽ là bởi vì người trước mắt này.


​Tiểu thái tử nhìn người nam tử đang khom người hướng mình mỉm cười, không hiểu sao cảm thấy thuận mắt vô cùng.
​“Miễn lễ a.”
​Cố Ngạn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn tiểu thái tử.
​“Ngươi là?”
​“Tại hạ Cố Ngạn.”


​Cố Ngạn cũng không nói mình tới đây làm gì, cứ như vậy quan sát hắn.


​Tiểu thái tử ban đầu ngơ ngác một chút, dù cho hắn ít ra khỏi điện, nhưng đại danh đỉnh đỉnh Cố Ngạn vẫn có nghe thấy, người trước mắt nào có nửa phần yêu mị như lời đồn. Tiểu thái tử chần chờ một lát, nói: “Ngươi là… ái nhân của phụ hoàng?”


​Cố Ngạn cười càng sâu, tiểu gia hỏa này thật sự rất được lòng hắn.
​Cố Ngạn nhìn sang xung quanh, tiểu thái tử thức thời mà vẫy lui người khác.
​“Nghe nói thái tử điện hạ thiên tư dị bẩm, tự học võ công, bất quá…” Cố Ngạn dừng một chút, quan sát phản ứng của tiểu thái tử.


​Tiểu thái tử kiên nhẫn nghe hắn nói xong, không gợn lên một tia sợ hãi khiến Cố Ngạn rất hài lòng.
​“Bất quá chỉ dựa vào thiên phú thôi thì không đủ, chắc hẳn điện hạ còn thiếu một vị sư phó.”


​Tiểu thái tử mặt không biểu tình nghe hắn nói xong, nói: “Cố công tử muốn làm sư phó của bổn cung?”
​Cố Ngạn gật đầu.
​“Có mang theo thánh chỉ không?”
​Cố Ngạn sững sờ, trong cung hắn đã quen muốn làm gì thì làm, cho nên bây giờ đã quên mất trình tự phải diện thánh chỉ.


​“Không có thánh chỉ của phụ hoàng thì bổn cung không thể đáp ứng ngươi, bất quá bổn cung thấy ngươi thuận mắt, có thể hướng phụ hoàng cầu tình cho ngươi.”
​Cố Ngạn vui vẻ, cái ngữ khí nghênh ngang kiêu ngạo này rất giống với phụ thân của hắn.
​“Ngươi cười cái gì?”


​“Không có gì.” Thần sắc Cố Ngạn nghiêm túc trở lại, “Điện hạ nói phải, là tại hạ lỗ mãng rồi, tại hạ cũng sẽ cố gắng xin ý chỉ của bệ hạ. Chỉ là điện hạ có thể đáp ứng với tại hạ một chuyện hay không, đó là không để cho người thứ ba biết tại hạ biết võ?”


​“Được.” Thái tử điện hạ một lời đáp ứng.
​“Bổn cung phải đi dùng bữa rồi, Cố công tử có muốn đi cùng không?”
​Cố Ngạn thong dong mà khoát khoát tay: “Tạ điện hạ, tại hạ đã dùng qua rồi.”
​——-


​Bên kia, Thượng Vũ đế đang ngồi trên long ỷ kiềm chế gân xanh nổi lên, miễn cưỡng cười.
​Đáng tiếc cái biểu cảm này được che giấu quá hoàn mỹ, nên không một ai phát giác ra Thượng Vũ đế không vui.
​“Bệ hạ, thần có việc thỉnh tấu.” Lễ bộ Thượng thư Trần Công tiến lên một bước.


​“Trần ái khanh mời nói.”
​“Thái tử điện hạ đã gần mười hai tuổi, là thời điểm điện hạ nên cân nhắc chuyện thành thân rồi.”


​ Thượng Vũ đế quả thực chán ghét bọn họ, bình thường chính sự không có việc gì liền nhúng tay đến hậu cung, hắn còn chưa quên chuyện Thành phi lúc ấy là ai ở sau lưng lên án. Chuyện Cố Ngạn hắn còn chưa phát ra khí giận, đám người này vậy mà lại vội vàng đem Cảnh nhi khai đao.


​“Chuyện tuyển phi cho Cảnh nhi trẫm sẽ xem xét, khoa cử năm nay đang đến gần, Trần ái khanh đã chọn tốt quan khảo thí hay chưa?”
(*) Quan khảo thí: giám khảo
​“Đều đã chọn xong, chỉ là quan chủ khảo còn cần bệ hạ định đoạt.”


​Sau khi Thượng Vũ đế trầm ngâm nửa ngày, nói: “Nam thư phòng Lý Duy, trẫm lệnh ngươi làm quan chủ khảo lần này, ngươi có kiến nghị gì không?”
​Lý đại học sĩ tiến lên một bước: “Tạ bệ hạ! Thần tiếp chỉ!”


​Ánh mắt Lý đại học sĩ sáng quắc nhìn Thượng Vũ đế, nhiệt độ trong mắt như muốn đem Thượng Vũ đế hòa tan. Thượng Vũ đế bị ông ta nhìn chằm chằm mà nổi cả da gà, bỗng nhiên nhớ tới người này lần trước ở tại ngự thư phòng đào tâm đào phổi lên nói, cả người cũng bắt đầu sợ hãi, vội vàng vẫy lui ông ta.


​Làm một hoàng đế, còn phải chiếu cố tốt người yêu, phải làm người cha tốt, thời gian của Thượng Vũ đế bị nhồi nhét tràn đầy. Ví dụ như hiện tại hắn cũng rất muốn đem cái đám người dưới đó có ý đồ cảm hóa người yêu của mình trói lại toàn bộ, sau đó rõ ràng rành mạch mà nói cho bọn họ, Thượng Vũ đế Tông Hoài hắn đời này đều không có ý định nạp phi.


​Bất quá với tư cách là một vị quân vương, hắn bị đám triều thần quấn lấy cũng thành thói quen. Thượng Vũ đế cầm lấy tấu chương, nhìn một bản rồi một bản.
​Cũng không biết cửa sổ vẫn mở hay là khóa chưa kín, Thượng Vũ đế bỗng nhiên cảm thấy một tia gió lạnh.
​“Tiểu Đa tử.”


​“Có nô tài.”
​“Ngươi gọi người may cho Cố Ngạn bảo bảo y phục ngủ mới bằng gấm, phải dày đấy, khấu trừ vào tư khố của trẫm.”
​“Vâng.”
​“Ân, gối cũng phải thay.”
​“Vâng.”
​Thượng Vũ đế đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Hiện tại giờ nào rồi?”


​“Đã giờ mùi (13h đến 15h) rồi, bệ hạ.”
​Thượng Vũ đế khẽ nhíu mày, lại phân phó: “Có lẽ Cảnh nhi thiếu một thanh kiếm, ngươi cũng gọi người lo liệu đi ah.”
​“Vâng.”
​Thượng Vũ đế cầm lấy một bản tấu chương, thoáng một phát lật xem đã xong.


​Tiểu Đa tử cung kính mà đứng một bên.
​Thượng Vũ đế thờ ơ hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì?”


​Tiểu Đa tử cúi thấp đầu, “Bệ hạ, thái tử điện hạ mới gặp Cố công tử, điện hạ còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, Cố công tử cũng không am hiểu cách đối nhân xử thế, khó tránh khỏi được điện hạ nói vài câu khó nghe… Mà thái tử điện hạ lại chính là hoàng tử duy nhất của Đại An, nô tài cả gan cho rằng, bệ hạ lẽ ra nên đến đó một chuyến.”


​“Nói có lý.” Thượng Vũ đế đối với tên nô tài này càng ngày càng vừa lòng, một tay đem tấu chượng gập lại, “Bãi giá Đông cung.”
​“Vâng.”


​Đã qua thời điểm nóng nhất trong ngày, nhiệt độ này rất thích hợp với việc ngủ ngày, Thượng Vũ đế đi vào Đông cung liền chứng kiến cảnh tượng như vậy.


​Cố Ngạn cùng tiểu thái tử lần lượt ngồi ở trong nội viện, Cố Ngạn híp híp mắt, phảng phất như sau một khắc liền sẽ nhắm lại, thỉnh thoảng trong miệng còn thoát ra mấy câu. Mà tiểu thái tử có hơi nghiêng đầu nhìn qua Cố Ngạn, rủ xuống hai cái chân nhỏ có tiết tấu mà lắc qua lắc lại.


​Vị thái tử điện hạ này từ nhỏ đã thiếu hụt chăm sóc, so với tiểu hài tử mười tuổi bình thường còn thấp hơn vài phân.
​ Thượng Vũ đế quả thực muốn lệ nóng doanh tròng, người làm phụ thân như hắn kiếm đâu ra một nhi tử có bộ dáng ngây thơ thật thà như vậy.


​Cố Ngạn trông thấy Thượng Vũ đế đầu tiên, hô một tiếng: “Bệ hạ.”
​Thượng Vũ đế cũng không chú ý những cấp bậc lễ nghĩa với Cố Ngạn, gật đầu, đi qua.
​Ngược lại là tiểu thái tử nghiêm túc đứng thẳng: “Bái kiến phụ hoàng.”


​Thượng Vũ đế nhịn không được đưa tay xoa đầu nhi tử, mỉm cười: “Cảnh nhi đối với sư phó có hài lòng không? Hôm nay học như thế nào?”


​Tiểu thái tử bất động thanh sắc né tránh bàn tay của Thượng Vũ đế, nghiêm túc đáp: “Cố công tử nhân trung long phượng, nhi thần ngưỡng mộ không thôi, tạ phụ hoàng điểm Cố Ngạn công tử làm thái phó cho nhi thần.”


(*) Nhân trung long phượng: rồng (phượng) giữa người thường, ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo nổi bật hơn người.
​“Bệ hạ, Cố Ngạn không có thánh chỉ, không dám dạy bảo điện hạ.” Cố Ngạn cũng đứng lên.


​Thượng Vũ đế co rút khóe miệng, hai người đã ở cùng nhau đến mấy canh giờ, kết quả một lớn một nhỏ chỉ là ngồi ở đây trò chuyện liên thiên?


​ “Cảnh nhi, từ nay về sau, Cố Ngạn sẽ là sư phó của ngươi. Một ngày làm thầy cả đời là thầy, sau này ngươi phải đối xử với Cố Ngạn giống như khi đối xử với trẫm, biết không?” Thượng Vũ đế nghiêm túc nói.
​“Nhi thần lĩnh chỉ.”