Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 54: Chương 51

Diêu gia vẻ vang tột độ , Lý Thị sống hơn nửa đời người, cũng không dám tưởng tượng có một ngày có vương gia đến nhà nàng.
Mới sáng có người gõ cửa, là Lý Thị mở cửa, ngây người .
Bảy con ngựa cao to chở hộ vệ, bao vây một chiếc xe ngựa.


Xe ngựa chợt nhìn không chút nào thu hút, lại lộ ra một đám hộ vệ, lập tức khiến người ta cảm thấy bất thường.
Đứng ngoài cửa là một nam nhân trung niên trắng nõn , cười tủm tỉm nhìn nàng, thanh âm có chút kì quái hỏi nàng, Tô bà ɖú sống ở đây hả?.


Ban đầu Lý Thị còn không kịp phản ứng bỗng nghĩ ra, Tô Ngọc Nương không phải Tô bà ɖú sao, chẳng lẽ tìm nàng! ?
Diêu Thành nghe thấy động tĩnh đi ra, biết trong xe ngựa đúng là Tấn Vương, liền quỳ xuống.
Nhi tử quỳ , Lý Thị chân run rẩy quỳ theo.


Phúc Thành tươi cười đem hai người đỡ lên, còn nói Tấn Vương đi ngang qua Lâm Vân huyện, biết Tô bà ɖú chuẩn bị trở về , tiện đường đem nàng hồi phủ luôn.
Vương gia đón luôn Tô Ngọc Nương thật sự phát đạt rồi hả?


Đầu Lý Thị đầy ý nghĩ này, lúc Tấn Vương từ trong xe đi xuống, từ trước đến nay chưa bao giờ Lý thị có một ngày im lặng không dám nói.
Vương gia thật tuấn, thật uy phong, khí phái...
Cho đến khi bà trông thấy Ngọc Nương, hồn mới trở lại : "Ngọc Nương a, Ngọc Nương chao ôi..."


Diêu Thành ở bên cạnh lúng túng ho hai tiếng, Lý Thị ngoảnh mặt làm ngơ, hướng về Ngọc Nương chạy tới.
Ngọc Nương thấy Lý Thị nụ cười sáng lạn, giọng nói nhu hòa , nịnh nọt, cẩn thận: "Ngọc Nương, vương gia đến , con còn không mau đi đón."


Ngọc Nương đứng trên bậc thang, Lý Thị đứng dưới bậc thang ngước nhìn nàng, nhìn mặt đối phương dưới ánh mặt trời già nua, vốn cay nghiệt giờ rất kỳ dị, Ngọc Nương thấy ảo giác.
Cũng không cho nàng ngây người , Lý Thị đã tới kéo nàng .


Lý Thị vừa kéo nàng, vừa đi, "Phúc nội thị nói điện hạ phải về phủ, tiện đường mang con trở về, Ngọc Nương con thật có phúc." Vừa nói vừa chậc lưỡi, bộ dáng ước bà được như thế.


Ngọc Nương có chút lảo đảo khi đứng ổn, nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cong cong đầu gối: "Điện hạ."
Tấn Vương ừ một tiếng, không nói gì.


Bên cạnh mặt Phúc Thành cười sáng lạn: "Tô bà ɖú đừng sợ? Đi ngang qua Lâm Vân huyện , đột nhiên nhớ tới Tô bà ɖú ở đây, nhớ hôm nay về, nên cố ý đến một chuyến, dự định tiện thể cho ngươi cùng về."
Hắn nói xong vội hỏi Tấn Vương: "Điện hạ, có muốn vào ngồi một chút?"


Diêu Thành vội mời: "Điện hạ mời vào bên trong ngồi chút, là tiểu nhân sơ sẩy ."
Tấn Vương nhìn Ngọc Nương một cái, liền đi vào bên trong .


Đoàn người đi tới đường gian, vốn Lý Thị chưa từng cảm thấy nhà mình khó coi , Tấn Vương ngồi xuống ở trong nội đường , bà thấy nhà bà bủn xỉn nghèo nàng.
May mắn Phúc Thành tươi cười rất bình dị gần gũi: "Đại nương ngồi đi, ngươi gọi Diêu Thành cũng ngồi đi.


Điện hạ rất bình dị gần gũi, không cần câu thúc."
Bình dị gần gũi? Hai người vô thức nhìn về phía Tấn Vương mặt lạnh, Tấn Vương gật đầu.
Lý Thị ngồi xuống, Diêu Thành là bồi dưới tay Tấn Vương.


Bởi vì Tấn Vương không nói lời nào, hai người cũng không biết nói cái gì, cười đến mặt đều nhanh cứng ngắc .
Này lúc, Ngọc Nương bưng trà đi đến, đi đến bên cạnh Tấn Vương , nàng nói: "Điện hạ, hàn xá đơn sơ, đồ vật thô bỉ, điện hạ nhìn qua đừng trách móc."


"Bản vương không thấy kỳ." Tấn Vương bưng chén trà, khẽ nhấp hai cái trà.
Tấn Vương vô căn cứ làm cho người ta thấy - - người này mặt lạnh, nhưng hẳn là hiền hòa.


Nếu không cần gì nhân nhượng trước người có địa vị thấp như Diêu gia, còn uống loại trà thô, ngẫm lại mục đích là tiện đường mang Ngọc Nương hồi vương phủ .
Như thế Tấn Vương mặt lạnh tim nóng, là người tốt.


Diêu Thành còn cân nhắc mở miệng sao mới không hội thất thố, Lý Thị đã bắt đầu nói : "Điện hạ thật sự là người tốt, lão bà tử nghe Ngọc Nương trở về có nói, quý nhân trong phủ rất tốt, không cho nàng làm việc nặng, lại ăn ngon lúc về còn thưởng không thiếu thứ gì Ngọc Nương phúc lớn."


Diêu Thành bị dọa , vốn định ngăn nương hắn lại, nào biết Tấn Vương lại nói.
"Tô bà ɖú tính tình dụng tâm, lo lắng hết lòng, cẩn trọng, đáng được như thế."
Lý Thị nghe không hiểu hết, nhưng cũng hiểu một ý , Tấn Vương nói Ngọc Nương hầu hạ tốt.


Nàng vội cười : "Điện hạ tôn quý , Ngọc Nương dụng tâm là phải ."
Nàng lại muốn nói cái gì, bị Diêu Thành cắt đứt , " Mong điện hạ không cần trách móc, nương tiểu nhân không có kiến thức chỉ là hương dã thôn phụ, không biết nói chuyện.


Điện hạ thân thể quý giá trăm công nghìn việc, tiểu nhân liền nhắc Ngọc Nương vội vàng thu thập , đỡ làm trễ nãi hành trình của điện hạ."
Ngọc Nương tính đi xuống thu thập.


Lý Thị bất mãn nói: "Ngươi cái hài tử này, khó có được điện hạ tới nhà ta một chuyến, sao có thể không mời điện hạ dùng cơm? Điện hạ đến giờ này nói không chừng điểm tâm cũng chưa dùng qua."
Sau đó bà không đếm xỉa Diêu Thành nháy mắt ra dấu nói .


Không cho Ngọc Nương cơ hội nói chuyện, Tấn Vương liền nói cũng được.
Cũng đã đáp ứng ở Diêu gia ăn cơm , làm Lý Thị mừng rơn , liên tục không ngừng chỉ huy Tuệ Nương mua thức ăn.


Sợ Tuệ nương một đi một mình mua ít thức ăn, bà sai Yến tỷ nhi mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Yến tỷ nhi không đi, cuối cùng là Ngọc Nương đi .
Vì vậy phân công như sau, Ngọc Nương cùng Tuệ Nương đi mua món ăn, Diêu Thành tiếp tục bồi Tấn Vương, Lý Thị cùng Yến tỷ nhi xem ba đứa bé.


Lão đại Minh ca nhi canh không cho em nhỏ xông tới Tấn Vương.
Huệ nương kéo rổ, mang muội muội ra cửa.
Ngọc Nương có chút bực bội, mất hồn mất vía , nàng không hiểu Tấn Vương vì sao phải đến Diêu gia, lại phải nói dối tiện đường mang nàng hồi phủ.
Nàng nghĩ đến ngày hôm trước...


Nàng chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không trông thấy Tuệ nương nhìn nàng vài lần.
Huệ nương kéo nàng đứng lại, ngó ngó bốn phía thấy không người, liền hỏi : " Muội thành thật nói, Tấn Vương điện hạ đến cùng là vì sao đến nhà ta , có phải hay không...!Có phải hay không muội..."


Ngọc Nương trong lòng cả kinh, " Có hay không phải cái gì? Tỷ nói cái gì đó!"
Huệ nương trừng mắt nhìn nàng, đè thấp giọng đạo: "Ngươi cho là tỷ tỷ ngốc? Vô duyên vô cớ, hắn đường đường là Thân vương điện hạ từ Tấn Châu lại chạy đến đây còn tiện đường mang ngươi trở về.


Ngươi bất quá là bà ɖú em, dù tiện đường cũng không thể mang vương gia đến! Ngươi thành thật nói cùng tỷ , hắn có phải hay không nhìn trúng ngươi ?"
"Tỷ..."


Ngọc Nương ấp úng không nói, Tuệ nương lập tức gấp hơn : "Ngươi cùng tỷ nói một chút, các ngươi đến cùng phát triển đến một bước kia chưa? Là sờ soạng thân thể hay đã đắp chung một tấm chăn rồi ?"


Kỳ thật Tuệ Nương hiểu , Ngọc Nương là người nhát gan sẽ không thể nào đi làm chuyện không đứng đắn , mà nàng cũng không dám.


Đặc biệt là khi Tuệ Nương thấy cử chỉ Tấn Vương trừ thân phận khác nhau rất giống nàng lúc không muốn gả cho Diêu Thành, Diêu Thành lúc nào cũng kiếm cớ đến nhà nàng.
Nhìn cao lớn, kì thực da mặt mỏng , thật khiến người ta không biết nên khóc hay cười .


Cho nên Tuệ Nương vẫn mong còn có vài phân may mắn, nói không chừng là Tấn Vương điện hạ nhìn trúng muội muội nàng, muội muội nàng nhát gan không dám ứng, hai người vẫn trong sạch .


Ngọc Nương chưa bao giờ nói loại đề tài, xấu hổ cũng mắc cỡ nói cho cùng trời nóng thế, nàng cũng không thể cùng Tấn Vương đắp một chăn a.
"Không có, không có a!" Nàng thật không nói láo, nàng thực sự không có cùng Tấn Vương chung tấm chăn.


Hiển nhiên không lừa được tuệ nhãn như đuốc của Tuệ nương, mặt nàng ngưng trọng nhìn Ngọc Nương: "Thật không có? Ngươi đến cùng hiểu hay không hiểu ý chung một tấm chăn? Chính là hai người thân thể trần truồng, dạng này như vậy..." Nói xong lời cuối cùng, Tuệ nương rõ ràng là mẹ hai đứa bé , cũng không nhịn được có chút xấu hổ .


Ngọc Nương mặt hồng , ánh mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng Tuệ nương.
Nhìn muội muội thế Tuệ nương còn gì không hiểu , là cảm thán là tức giận, tay xách rổ rau, tay chọc trán Ngọc Nương : "Ngươi nha ngươi, ngươi như thế nào liền dám, ngươi như thế nào mà lá gan lớn thế..."


"Tỷ - -" Ngọc Nương đáng thương nhìn Tuệ nương, mắt thấp thỏm lại sợ hãi.
Trước đây mỗi lần Ngọc Nương đã làm sai điều gì đều dùng khuôn mặt, Tuệ nương lại giận không nổi.


"Ngươi như thế nào như thế ngốc! Ngươi cùng hắn..." Huệ nương bị tức tới xoay mòng mòng, hồi lâu mới ủ rũ nhìn Ngọc Nương: "Vậy hắn đến cùng dùng thuyết pháp gì? Có cho ngươi danh phận không mà hai ngươi thế này?"


Ngọc Nương suy nghĩ một chút, mới nói: "Hắn ngược lại đã nói qua , muội không muốn..." Tuệ nương nhìn nàng lom lom, nàng biết rõ không giải thích rõ ràng, tỷ tỷ sẽ không bỏ qua nàng.
Nên nói: " Hậu viện hắn nhiều người, đấu đá lợi hại, ta không dám dính vào."


Đấu đá lợi hại đến cùng là có ý gì Tuệ nương đã hiểu có thể lên làm thê thϊế͙p͙ vương gia tự nhiên xuất thân không thấp.
Muội nàng một xuất thân tiểu hộ còn có đứa bé, thật là ở cạnh Tấn Vương , còn không biết phải sống như thế nào .


Mà muội muội nàng, cho không thân thể, Tuệ nương rất là tức giận.
Nếu Tấn Vương không phải vương gia, nàng hận không thể kêu chồng nàng đánh hắn một trận, cho hắn biết Mã vương gia cũng có ba con mắt.
"Vậy ngươi dự định như thế nào ? Còn cùng hắn trở về? Về sau làm sao hắn cho ngươi trở về?"


Nhắc tới chuyện này, Ngọc Nương nhất thời cũng không có biết nói sao chỉ nói ra ý tưởng : "Hắn như vậy , dạng nữ nhân gì chưa thấy qua, phỏng đoán muội còn mới mẻ, qua thời gian nói không chừng liền chán ghét."
"Vậy hắn nếu là không chán ghét thì sao bây giờ? Tiểu Bảo làm sao bây giờ?"


Biết muội muội không trả lời được, Tuệ nương cũng không biết làm sao: "Ngươi cũng là đã làm nương , phải có chủ ý cho riêng mình.
Không nói cái này nữa, mua đồ ăn về nói sau."
Sau đó liền vội vã mang Ngọc Nương tới chợ sáng .


Tác giả có lời muốn nói: bị tỷ tỷ phát hiện , Ngọc Nương thật sự là không am hiểu nói dối cực kỳ a.
Thỉnh cầu cái làm thu a, làm thu qua ngàn thêm lại, liền tính bạo phát lá gan cũng thêm..