Đối với với cái trừng mắt của nàng ta, Phúc Thành làm như không thấy, thấy nàng ta bỏ ý niệm đuổi theo, hắn liền đi qua tây gian, không lâu sau, đã thấy Ngọc Nương ôm tiểu quận chúa theo phía sau hắn đi ra ngoài.
Sắc mặt Hồ trắc phi tái hơn, nhưng nhớ tới lời Tấn vương vừa mới nói, cũng không dám làm ra điều gì càn quấy.
Không sao, chỉ cần điện hạ bằng lòng tha thứ cho nàng ta, nàng ta vẫn có thể tìm được cơ hội.
*****
Gió đêm thoang thoảng, làm cho người ta có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Vầng trăng treo trên bầu trời đêm, chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt.
Trong đình viện rất yên tĩnh, mấy người hộ vệ đứng trong bóng đêm tựa như những pho tượng, không hề nhúc nhích động đậy.
Tấn vương đi phía trước, Ngọc Nương theo phía sau, còn Phúc Thành đi ở bên cạnh.
Ngọc Nương ôm tiểu quận chúa, chăm chú nhìn bóng lưng nam nhân đi phía trước cách đó không xa, cái bóng của Tấn vương bị kéo rất dài, thậm chí còn ngăn trở ánh sáng trước người Ngọc Nương, trong lòng nàng rối loạn, đường lại hơi tối, nàng đi nghiêng ngả chao đảo.
Sao hắn lại đi ra? Đây là định đến Tiểu Vượt Viện? Vì sao không lưu lại, rõ ràng bên ngoài đều nói Tấn vương ngủ lại ở Lưu Xuân Quán, thế nhưng hắn lại xuất hiện trong tiểu lâu?
Trong lòng Ngọc Nương có quá nhiều điều không giải thích được, nàng phát hiện nàng không hiểu nam nhân trước mắt này, dù kiếp trước hai người cùng giường chung gối, cũng đã làm qua sự tình thân mật nhất, nhưng nàng cũng không hiểu rõ nam nhân trước mắt này.
Có lẽ chưa từng hiểu rõ.
Ngọc Nương chỉ một mực cúi đầu đi, thế nhưng lại quên nhìn đường, đụng đầu vào trên người Tấn vương, may mắn là Tấn vương phản ứng rất nhanh, quay người kéo nàng lại, nếu không, không biết sẽ ra sao, đặc biệt là Ngọc Nương còn ôm tiểu quận chúa.
Cả người Ngọc Nương đều mông lung, may mắn tiểu quận chúa ngủ rất say, hơn nữa có cánh tay của nàng che chở nên không có gì đáng ngại, vẫn ngủ thập phần say nồng.
Ánh mắt đối diện rét lạnh tựa như băng, Ngọc Nương chưa từng bị Tấn Vương nhìn như thế này.
Nàng thấy nhiều nhất là bộ dáng lạnh lùng của hắn, thời điểm còn lại, căn bản nàng không kịp chú ý, đến cùng là hắn có bộ dạng gì, sau khi thanh tỉnh, cả gian phòng đều tĩnh lặng, trừ chút dư vị huân hương quen thuộc trên người hắn, không còn gì khác nữa.
Trừ làm chuyện ân ái, hai người giao tế với nhau thật sự quá ít.
"Đều do nô tỳ sơ sẩy ….." Ngọc Nương lắp bắp nói.
Tấn vương cúi đầu nhìn nàng.
Tròng mắt của nàng rất đen, khiến người ta có cảm giác sương mù mịt mờ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, có hơi run run, bộ dạng dường như rất sợ hãi, tầm mắt Tấn vương trượt xuống dưới, tự nhiên nhìn thấy mảng thấm ướt trước ngực Ngọc Nương, xiêm y của Ngọc Nương cũng không có hong khô, vẫn ướt chèm nhẹp dán sát người, dưới ánh trăng thâm trầm, chỗ cao ngất tròn trĩnh kia bị dán sát sít sao hết sức rõ ràng, còn mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Tấn vương nhớ tới cử chỉ úp mặt cọ cọ ở trước ngực nàng của tiểu quận chúa, đồng thời, một mùi hương tựa như hoa lan nhưng không phải hoa lan, tựa như xạ hương mà không phải xạ hương, xen lẫn hương sữa nhàn nhạt bay vào trong hơi thở của hắn, sự nóng rang quen thuộc bất chợt vọt thẳng lên.
Tấn vương không khỏi nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn trời.
Trăng sáng sao thưa, trăng lưỡi liềm treo cao cao, thế nhưng hiện giờ chỉ mới vào giữa tháng tư.
Tấn vương lại cúi đầu xuống, kiềm chế ánh mắt, liếc nhìn mặt Ngọc Nương một cái, quay đầu đi về phía trước, cái gì cũng không nói.
Ở bên cạnh, Phúc Thành nhỏ giọng nói với Ngọc Nương: "Tô nhũ mẫu, coi chừng dưới chân."
Ngọc Nương gật gật đầu.
Ba người đi qua cửa hông đến Tiểu Vượt Viện, cái cửa hông này hoàn toàn đi thông qua bên cạnh tây sương.
Ba người quay trở về cũng không có bất kỳ kẻ nào phát giác, trong tiểu lâu cũng không có sáng đèn, Phúc Thành đi tây sương gọi người, không lâu sau, Ngọc Yến Ngọc Thúy đều ra nghênh đón, tóc mai của hai người hỗn độn, hiển nhiên đều là mới vừa thức dậy từ trên giường.
Các nàng cũng không nói gì thêm, dẫn đầu đi vào tiểu lâu, đốt nến lên.
Tấn vương lên lầu hai, Phúc Thành cũng đi lên theo.
Đột nhiên Ngọc Nương có phần nhìn không thấu Tấn vương.
Không hiểu sao, đột nhiên nàng có một loại nhận thức, có lẽ cái gọi là sủng ái Hồ trắc phi đều là giả, đó đều là biểu hiện giả dối do Tấn vương cố tình tạo ra.
Nhưng vì sao Tấn vương phải làm như vậy?
Không ai có thể trả lời nàng.
*****
Hiện giờ tiểu quận chúa mũm mĩm lên rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng thường xuyên hơn, mà không phải có vẻ bệnh hoạn, cũng không hoạt bát một chút xíu nào như trước kia.
Mục ma ma nói công lao của Ngọc Nương rất lớn, cũng bởi vì vậy mà địa vị của Ngọc Nương ở Tiểu Vượt Viện càng cao, ngay cả Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu ở trước mặt nàng cũng phải thấp một đầu.
Ngược lại Ngọc Nương vẫn nhu hòa trước sau như một, cũng không làm ra sự tình ỷ thế hϊế͙p͙ người, cũng không mượn cơ hội ép buộc hai nhũ mẫu Tiền và Vương, chẳng qua không nói chuyện nhiều với bọn họ, trong lúc đó vẫn chỉ thản nhiên chung đụng.
Trải qua chuyện này, hai nhũ mẫu Tiền và Vương cũng biết rõ Ngọc Nương là người tốt tính, không giống vài người đắc chí liền càn rỡ kia, không cần biết trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt đối đãi với Ngọc Nương ôn hòa hơn rất nhiều.
Cuộc sống của Ngọc Nương ở Tiểu Vượt Viện ngày càng suông sẻ, ngược lại, Thúy Trúc ở Lưu Xuân Quán lại liên tiếp gặp chuyện không may.
Thật ra cũng không phải là đại sự gì, phần lớn đều là chút ít chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu, nhưng hễ là nhấc lên liên quan đến chủ tử, đó cũng không còn là chuyện nhỏ.
Ví dụ khi Thúy Trúc chải tóc cho Hồ trắc phi, không cẩn thận dùng sức hơi lớn, làm đau Hồ trắc phi, đương nhiên Hồ trắc phi muốn phạt nàng ta, cũng không phạt nặng, đều là trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, phạt nàng ta đứng ở bên ngoài.
Nhưng bên ngoài này không phải là ở hành lang, cũng không phải là chỗ râm mát, mà là dưới mặt trời, cũng không phạt ngươi đứng lâu, chẳng qua chỉ một hai canh giờ mà thôi, nhưng hiện tại đang là giữa mùa hè, mặc dù trời vẫn còn chưa quá nóng, nhưng ánh mặt trời cũng là cực kỳ độc, đứng một hai canh giờ cũng đủ phơi nắng đến đầu hôn não trướng, thống khổ không chịu nổi, nhưng sẽ không thương hại đến tính mạng của ngươi.
Còn ví dụ như bưng trà cho Hồ trắc phi, nước quá nóng hay quá nguội, Hồ trắc phi đều bất mãn, sẽ đập trở lại trên người nàng ta.
Ngươi có thể nói nàng ta không đúng sao? Người ta là chủ tử, ngươi là nô tỳ, chủ tử muốn tìm nô tỳ xoi mói, dù sao cũng có thể tìm được đủ mọi loại lý do.
Thúy Trúc chật vật không chịu nổi, chẳng những để cho người trong Lưu Xuân Quán xem diễn trò, người bên Tiểu Vượt Viện cũng giống như vậy.
Không có ai nói chuyện giúp Thúy Trúc, tất cả mọi người đều nói nàng ta đáng đời.
Vì cái gì đáng đời, còn phải nói rõ ra sao?
Rốt cuộc Ngọc Nương đã hiểu, vì sao kiếp trước mình bị Hồ trắc phi ma sát làm khổ như vậy, nhưng không có một ai nguyện ý nói chuyện giúp mình.
Bởi vì từ bản thân suy ra, nếu không nàng phải tự chuốc phiền, căn bản sẽ không phát sinh hết thảy sự tình, cho nên không có ai đồng tình với Thúy Trúc, tất nhiên, cũng không có ai thông cảm cho nàng.
Có một điểm khác nhau duy nhất, đó chính là, có thể vì mục đích của bản thân Thúy Trúc không thuần khiết, còn nàng là bị vương phi cứng rắn nhét vào đây, nếu như nói khi đó bản thân nàng cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, đại khái là không có ai tin.
Cho nên, ai kêu ngươi ngu xuẩn làm chi? Đáng đời ngươi nhận lấy hết thảy thương tổn!
Thậm chí, ngay cả chính Ngọc Nương đã nếm trải qua nỗi khổ đồng dạng ở kiếp trước, thế nhưng lại tuyệt đối không đồng tình với Thúy Trúc, thật sự là một loại tâm tình kỳ quái mà quỷ dị.
Tấn vương không ở trong phủ đã nhiều ngày, nghe nói có địa phương trong thái ấp xảy ra chút chuyện, Tấn vương mang người đi xử lý.
Trong phủ phá lệ yên ổn, ngay cả Hồ trắc phi cũng không lăn qua lăn lại Thúy Trúc lợi hại như trước nữa, từ trên xuống dưới thập phần yên tĩnh.
Nháy mắt đã đến tiết đoan ngọ, các nơi bên trong phủ đã bắt đầu quét dọn từ sớm, rắc vẩy dược, cũng treo ngải bồ ở trên cửa sổ, nhóm nha hoàn mụ mụ đều ào ào làm túi thơm ngũ độc để đeo, không biết làm túi thơm, cũng sẽ mua mấy sợi tơ đan thắt ngũ sắc đeo ở cổ tay.
Đương nhiên, tiết đoan ngọ cũng không thiếu món bánh chưng, bên trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, dù sao, từ trên xuống dưới, bên trong bên ngoài Tấn vương phủ này cộng lại có mấy ngàn người, làm bánh chưng cho nhiều người ăn như thế, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.
Loại bánh chưng này, đích thị là làm cho tập thể, trong Tiểu Vượt Viện thì đơn độc làm.
Bởi vì địa vị đặc thù, bên trong phủ cũng không dám chậm trễ, vì vậy nguyên liệu trong phòng bếp nhỏ thập phần đầy đủ, gói năm sáu loại bánh chưng, ngọt mặn, táo đỏ, thịt heo, tôm bóc vỏ, lòng đỏ trứng đều có.
Những người khác trong Tiểu Vượt Viện vội vàng gói bánh chưng, Ngọc Nương lại gấp rút thêu túi thơm.
Ngọc Nương thêu thùa rất khéo, túi thơm ngũ độc kia thêu rất sống động, phần trên phối với dây ngũ sắc được đan thắt cũng rất dễ nhìn, ban đầu, nàng vốn định thêu cho Mục ma ma một cái, coi như là hiếu kính, cho tiểu quận chúa thêu một cái, coi như là bổn phận, nào biết, mọi người xem này nọ xong, đều nói nàng thêu rất đẹp, lại ào ào tới cửa thỉnh cầu.
Cự tuyệt cũng không được, dù sao mọi người trong Tiểu Vượt Viện đều đối xử với nàng rất tốt rất khách khí, vì vậy túi thơm bị lấy sạch trơn, Ngọc Nương lại làm tiếp năm sáu cái, lại càng không cần phải nói đến vòng tay ngũ sắc, dây đan thắt các loại.
Cuối cùng, vẫn là Ngọc Yến lên tiếng, mọi người mới yên tĩnh.
Thật ra, làm những vật này chẳng hề tốn công, tranh thủ thì làm, Ngọc Nương tốn thời gian năm ngày làm xong những vật này, ngoài ra nàng cũng làm cho chính mình một cái, kỳ thật, hẳn là hai cái mới đúng, nhưng sau khi làm xong Ngọc Nương mới phát hiện, nàng đã không phải là thϊế͙p͙ của Tấn vương.
Kiếp trước, nàng cũng đã làm cho Tấn vương một cái túi thơm ngũ độc, Tấn vương không nói gì, nhưng lại đeo nó ở bên hông, đối với người xưa nay trời sinh tính tình nội liễm lạnh lùng như Tấn vương mà nói, đó là chuyện cực kỳ khó tin, vì thế Ngọc Nương liên tục ghi nhớ trong lòng, tâm tâm niệm niệm làm cho hắn một cái.
Đáng tiếc, kiếp trước nàng không có sống đến lúc đó, nàng chết vào tháng ba.
Ngọc Nương nhìn cái túi thơm dư ra kia, suy đi nghĩ lại, vẫn là không có cất nó đi, mà là buộc hai cái túi thơm vào cùng nhau, đeo ở bên hông.
Túi thơm này không lớn, làm cho chính mình nên Ngọc Nương làm vô cùng tinh tế, toàn bộ đều thêu bươm bướm, vì vậy, cho dù đeo hai cái cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy bất ngờ, ngược lại cho là một đôi.
Ngọc Nương nghĩ, nếu đã làm, cũng không nên lãng phí, chờ hôm nào gửi này nọ về nhà, nhờ người mang nó về, cũng có thể cho Tiểu Bảo làm đồ chơi.
Đến ngày đoan ngọ, Tấn vương vẫn chưa có trở về.
Xưa nay Tấn vương phi là người thích sự yên tĩnh, thấy Tấn vương không về, dứt khoát ngay cả tiệc cũng không bày, dặn dò các nơi tự nghỉ lễ trong viện tử của chính mình, cũng theo quy củ phân phát lễ vật xuống.
Còn tiếp….