Sợ tiểu quận chúa nháo đêm, Ngọc Nương được an bài trực vào ban đêm.
Có khi cùng với Ngọc Yến hoặc là Ngọc Thúy, nếu tiểu quận chúa không nháo đêm kỳ thật vô cùng dễ dỗ, ban đêm cực ít tỉnh giấc, nhiều lắm là đói nên tỉnh một hai lần, còn như có đi ngoài thì cũng dễ dàng đơn giản, tay chân nhẹ nhàng thay tã giúp bé, là sẽ không làm bé tỉnh giấc.
Ban đêm thường là thời điểm an tĩnh nhất trong tiểu lâu, nhưng hôm nay, bên ngoài lại vang lên tiếng huyên náo.
Bởi vì Ngọc Nương ở gian phòng phía đông, nghe cũng không được rõ lắm, chỉ biết là hình như có người đến.
Đêm nay Ngọc Nương trực đêm cùng Ngọc Yến, nghe được động tĩnh, Ngọc Yến đi ra ngoài, không bao lâu sau đã quay trở lại, sắc mặt có hơi ngưng trọng: "Buổi tối đừng đi loạn."
Đi loạn?
Nàng phải trực đêm, có thể đi chỗ nào.
Ban đầu Ngọc Nương vẫn không hiểu, thấy bộ dáng thận trọng của Ngọc Yến, cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng.
Đến tối hôm sau, lúc đến phiên trực, nàng mới biết được là như thế nào.
*****
Trong Lưu Xuân Quán, nơi góc phòng có một chiếc đèn cung đình đang tỏa sáng, ánh sáng màu vàng làm nổi bật tấm màn tơ mỏng màu hồng nhạt, càng tăng thêm vài phần hương vị ái muội, trên cái tủ cao hơn một thước, bên trong lư hương ba chân bằng vàng, hương đã được đốt lên, mùi thơm kỳ dị lẳng lặng bay ra từ cái nắp hình hoa sen được chạm rỗng, phiêu tán tràn ngập cả căn phòng. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hồ trắc phi mặc váy lụa màu đỏ hồng bó sát người, áo ngắn tay mỏng cùng với áo khoác ngoài cũng mỏng manh, mái tóc dài như mây buông xõa sau lưng, nơi thái dương cài một cây trâm hoa, càng tăng thêm vài phần dễ thương, vài phần quyến rũ xinh đẹp.
Nàng ta hơi cúi người ở bên chân Tấn vương, nâng cái cổ trắng như ngọc nhìn nam nhân ngồi ở trên giường nệm.
Tấn vương mặc một thân cẩm bào màu đen, tà áo cùng ống tay áo đều thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ kim tuyến, toàn bộ đầu tóc đen đều bó lên đỉnh đầu bằng một cái mũ chụp bạch ngọc, càng nổi bật gương mặt như quan ngọc kia, tuấn mỹ khôi ngô, tựa như một vị thần.
So sánh với xiêm y chỉ thích hợp mặc trong khuê phòng của Hồ trắc phi, không thể nghi ngờ, y phục của Tấn vương vô cùng đứng đắn.
Lúc này, thái độ của hắn có vẻ thả lỏng ngồi dựa trên giường nệm, đôi mắt tuấn dật khép hờ, hàng mi rũ xuống, tựa như không để ý, lại tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, bàn tay trắng nõn đặt trên bàn trà, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ một cái.
"Điện hạ….." Hồ trắc phi nũng nịu lên tiếng gọi.
Tấn Vương chỉ nhướn mày nhìn nàng ta một cái, ngay lập tức thu hồi ánh mắt, hai gò má của Hồ trắc phi hồng như ráng mây, xuân tình nhộn nhạo khác thường, một bàn tay của nàng ta dao động qua lại trên đùi Tấn vương, triền miên quấn quít không tả xiết.
"Điện hạ….."
Hồ trắc phi có chút khó nhịn lại gọi một tiếng, nhưng Tấn vương vẫn như cũ không có động tĩnh, nàng ta cắn cắn môi dưới đỏ tươi, tay chống giường mềm mại đứng lên, dựa sát vào bên người Tấn vương.
Với một loại tư thái khiêm tốn, ngưỡng mộ ngước lên nhìn hắn.
Đến lúc này, cuối cùng Tấn vương cũng nhìn thẳng vào nàng ta.
Dưới ánh đèn, Tấn vương tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, đôi mắt tĩnh mịch tựa như động đen không đáy, hấp dẫn hút hồn người.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Hồ trắc phi cảm thấy hoa mắt, sóng lòng sục sôi, lại kích động đến mức có phần không thể tự kiềm chế, nghĩ đến chuyện muốn làm tiếp theo, nàng ta có chút khẩn trương mím môi, miệng đắng lưỡi khô.
"Điện hạ….."
Hồ trắc phi càng đỏ mặt, trong đôi mắt phượng phảng phất có thể nhỏ nước, ngón tay nhỏ xinh trắng nõn vẽ vòng tròn ở trước ngực của Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Một vòng lại một vòng, dần dần trượt vào trong vạt áo, nhìn ra được, hình như hôm nay tâm tình của Tấn vương không sai, chỉ rũ mắt xuống nhìn ngón tay của nàng ta, cũng không có ý ngăn cản.
Hồ trắc phi cảm nhận được một loại khích lệ kín đáo, thân thể như rắn nước càng dán chặt hơn, tựa hồ muốn Tấn vương dụi nàng ta vào tận xương tủy, nàng ta mới có thể đạt được thỏa mãn cực hạn.
Nàng ta càng lúc càng quấn lên trên, cả người đều đã ở trên người Tấn vương, nhưng lại e ngại uy nghiêm của hắn, không dám tùy ý dùng đôi môi đỏ mọng chạm vào thân thể hắn, chỉ dám kéo tay Tấn vương dao động trên người mình.
Nàng ta cũng không phát hiện, Tấn vương đang khép hờ mắt bất chợt nhíu mày, càng nhíu càng chặt, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, nhưng không biết vì nguyên nhân gì cũng không lên tiếng ngăn lại.
"Điện hạ….."
Hồ trắc phi yêu kiều thở hổn hển, cuối cùng, Tấn vương cũng có thái độ khác với lúc trước khiến nàng ta mất đi thần trí, nàng ta sử dụng thủ đoạn trêu chọc nam nhân mà năm đó tú bà ở Câu Lan Viện đã dạy dỗ, toàn bộ đều xuất ra.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Trong đầu nàng ta đã từng tái diễn ngàn lần vạn lần những thủ đoạn này, chỉ vì một ngày có thể có chỗ cần dùng đến nó.
Không thể nghi ngờ, Hồ trắc phi chính là ‘tâm duyệt’ Tấn vương, không riêng gì ‘túi da’ của hắn, càng là vì thân phận của hắn.
Sau khi đến vương phủ, Hồ trắc phi mới biết được, hóa ra cuộc sống cũng có thể trôi qua như vậy.
Tất cả mọi người đều phủ phục trên mặt đất ngước nhìn nàng ta, ngoại trừ vương phi, nàng ta là người đệ nhất ở hậu viện, nhưng Hồ trắc phi cảm thấy vẫn còn chưa đủ, nàng ta còn cần một đứa con trai.
.....
Đột nhiên, một trận long trời lở đất, cả người của Hồ trắc phi ngã nhào trên mặt đất.
Áo của nàng ta hỗn độn, cái yếm trên cổ sớm đã bị kéo xuống, treo tại bên hông của nàng ta.
Là Hồ trắc phi tự mình kéo xuống.
Vừa rồi, bất luận nàng ta có làm như thế nào Tấn vương cũng không lung lay, chỉ khi nàng ta giật cái yếm xuống muốn Tấn Vương nhìn thân thể sau khi sinh hài tử của mình, Tấn vương bóp cổ nàng ta, tay kia hất nàng ta ra ngoài.
Không thể không nói, Hồ trắc phi rất mỹ lệ, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, thân thể cũng vô cùng duyên dáng, mềm mại yêu kiều, hai bầu ngực non mềm cao ngất, run run rẩy rẩy, thậm chí trên nhụy hoa còn ri rỉ vài giọt sữa trắng.
"Ngươi to gan!"
Trên giường êm, chẳng biết từ lúc nào Tấn Vương đã móc ra một cái khăn trắng noãn, nửa che đôi môi mỏng lạnh bạc, sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt hẹp dài híp lại liếc xéo Hồ trắc phi, giống như đang ở gần một con mãnh thú muốn cắn người.
Kỳ thực, đây mới là Tấn vương chân chính, nếu như ngày thường tính tình của Tấn vương thanh lãnh mang theo vài phần xa cách, vài phần ung dung tôn quý từ trên cao nhìn xuống, nhưng lúc này, khí thế của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài, đây mới thật sự là người giết chóc vô số trên chiến trường kia, thu hoạch đầu người ngay cả mí mắt cũng không nháy - Tấn vương.
Hồ trắc phi sờ cổ của mình, cả người đã bị dọa đến ngây ngốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm trầm thấp của Phúc Thành: "Điện hạ....."
Lúc này Tấn vương mới thu lại sự sắc nhọn, từ trên giường đứng lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn Hồ trắc phi một cái, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Trong khi bước đi, cái khăn trắng noãn luôn nửa che trên miệng của hắn.
Từ bên ngoài, Hồng Đào vội vã chạy vào, khi nhìn thấy bộ dáng chật vật ngã trên mặt đất của Hồ trắc phi, không nhịn được nghĩ tới mục đích trọng yếu, rốt cuộc thì trạng thái tinh thần của Hồ trắc phi có chút không bình thường, Hồng Đào cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng đỡ nàng ta đứng dậy từ trên mặt đất.
Động tác này của Hồng Đào tựa như phóng thích giác quan, Hồ trắc phi tỉnh hồn, lập tức khóc thành tiếng, nàng ta khóc cực kỳ thương tâm, có khổ sở trong lòng, có không dám tin tưởng, cũng có nỗi tuyệt vọng cùng sự ngỡ ngàng.
Hồ trắc phi tuyệt đối không nghĩ tới Tấn vương sẽ đối đãi với mình như thế, cả người nàng ta đều hỗn loạn, mặt trong mặt ngoài gì cũng đều không cần, uất ức khóc đến không thể dừng lại.
"Thậm chí ngay cả chạm vào ta mà ngài ấy cũng không muốn chạm một cái….." Nàng ta khóc ròng, nói năng mơ hồ không rõ.
Trong lòng Hồng Đào vốn đang lo âu, nghe nói như thế cũng hồ đồ, cho là trắc phi chọc giận điện hạ.
Thực ra, Hồng Đào cũng đã hiểu không sai biệt lắm chuyện gì xảy ra, có thể hai vị chủ tử không vui vẻ trong khuê phòng, là hạ nhân, vốn không nên nói xen vào, lúc trước trắc phi khư khư cố chấp, nàng đã khuyên qua một lần nhưng trắc phi lại không nghe, vì vậy không dám khuyên can nữa, nhìn thử đi, không phải là đã phản tác dụng đó sao.
Điện hạ xưa nay tẻ nhạt, xuất thân lại cao quý, làm sao có khả năng sẽ ‘ăn’ loại bộ dạng này.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đồng thời trong lòng Hồng Đào cũng có một loại chán ghét rất mịt mờ đối với Hồ trắc phi, cũng đã rời khỏi địa phương xấu xa hư hỏng kia, vì sao vẫn không thay đổi được điệu bộ.
"Nương nương, ngài đừng khóc, trước giờ điện hạ đối đãi với ngài có vài phần kính trọng, chẳng qua là nhất thời cơn tức xông lên đầu, ngài không cần lo lắng."
Hồ trắc phi vẫn không nghe vào trong tai.
“….. Ngài đừng quên, còn có tiểu Quận chúa ở đây, có thế nào thì điện hạ cũng sẽ không thật sự giận ngài....."
Lời nói này làm Hồ Trắc Phi bừng tỉnh ngay lập tức, nàng ta cũng không khóc nữa, vội vàng lau mặt hai cái, hỏi Hồng Đào: "Điện hạ đâu? Đi nơi nào rồi?"
"Nô tỳ nhìn hình như là đi về hướng Tiểu Vượt Viện."
"Có cách ly mấy hộ vệ bên ngoài không?"
Hồng Đào lắc đầu.
Vẻ mặt của Hồ trắc phi hốt hoảng mờ mịt, nhất thời lộ ra một bộ dáng tươi cười, không ngừng lẩm bẩm: "Điện hạ còn nhớ đến tình cảm, điện hạ còn nhớ đến tình cảm....."
Hồng Đào thở dài một hơi ở trong lòng.
*****
Đêm khuya, vạn vật đều tĩnh lặng, trong tiểu lâu yên tĩnh không tiếng động.
Ngọc Yến đã ngủ ở trên giường quý phi, tiếng hít thở phát ra bình ổn, Ngọc Nương rón rén thay tã cho tiểu quận chúa, cũng cầm tã bẩn đi ra sau tấm bình phong đặt vào trong chậu, sau đó đi về phía hầu phòng.
Trong tiểu lâu có một hầu phòng, là một cái phòng nhỏ ở góc khuất phía Tây.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bên trong hầu phòng đồ vật gì cũng đều có, có lò nấu nước hong khô, củi than không ngừng, vừa có thể quản lý trà nước thường ngày, cũng như nước nóng cần dùng vào ban đêm trong tiểu lâu.
Ngọc Nương muốn rửa tay, ngoài ra cũng khát nước, nhưng ấm nước trong phòng lại không có nước.
Đến hầu phòng, Ngọc Nương mở miệng lò ra, cầm lấy ống trúc thổi một hơi vào miệng lò.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nàng dùng sức có hơi mạnh, lửa bùng cháy, cũng nổi lên một trận khói bụi, nàng bị sặc đến mức ho khan liên tục, tự nhiên không chú ý động tĩnh phía sau lưng.
Ngọc Nương bị nghẹn đến nước mắt chảy ròng ròng, tay siết chặt khăn vung vẫy trước mũi, vội vã đứng lên, mới vừa hơi tốt một chút, ngẩng đầu lên đã bị dọa sợ.
Chẳng biết Tấn vương đã đứng ở sau lưng nàng từ lúc nào.
Một thân cẩm bào lụa màu đen, tóc dài đen như mực hơi hỗn độn rối tung ở trên vai và trước ngực hắn, hình như bởi vì ban ngày chải bó lên mà hơi có đường cong, uốn lượn xuống cho đến thắt lưng, càng làm nổi bật thắt lưng rắn chắc mảnh mai của hắn, một dáng người vai rộng eo nhỏ.
Đương nhiên Ngọc Nương biết rõ dáng người của Tấn vương rất đẹp, kiếp trước nàng đã thấy không biết bao nhiêu.
Trong đầu nàng không khỏi xuất hiện một hình ảnh - - -
Nàng được đặt ở trên bàn, bởi vì thừa nhận quá mức, chỉ có thể vô lực nằm sấp trên đó, lại bởi vì sự đòi hỏi của hắn, khẽ quay đầu tiếp nhận cái lưỡi của hắn ɭϊếʍƈ láp.
Khóe mắt khẽ liếc nhìn, liền thấy vòng eo thon gọn mà rắn chắc mạnh mẽ kia bỗng chốc thu chặt, một cái lại một cái, giống như sóng biển lăn tăn, lại như sóng lớn cuồn cuộn, làm cho nàng chỉ có thể chìm nổi đắm chìm ở trong đó, không biết phải phản ứng thế nào.
.....
Mặt Ngọc Nương vốn hơi hồng, lại bởi vì trong đầu nghĩ ngợi lung tung nên càng đỏ ửng.
Tấn vương nhíu mày nhìn nhũ mẫu đỏ mặt trước mắt.
Đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch đen nhánh ướt át, ở giữa là con ngươi vừa to vừa đen, khóe mắt khẽ nháy nháy, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy giả dối, chung quanh hốc mắt hồng hồng tôn lên làn da trắng muốt, thoạt nhìn cực kỳ chọc người trìu mến, giống như một con thỏ nhỏ nhút nhát e lệ.
Hình như nàng cũng ý thức được mình luống cuống, rất nhanh liền cúi đầu xuống, bởi vì cúi đầu xuống quá thấp, khiến nàng cảm giác cái cổ mảnh mai của mình sắp đứt rời.
"Pha cho bản vương tách trà."
Tấn Vương không nhìn nàng nữa, nhàn nhạt nói một câu, sau đó đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Hết chương 18