Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 134: Chương 131

Mục ma ma vào kinh , mang Ngọc Yến cùng một đám đầy tớ Tấn Vương phủ, với chở vào kinh rất nhiều sản vật này nọ.
Nhóm người từ Tấn Châu mà đến khiến Tấn Vương phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên, nhân thủ cũng thêm nhiều.
Nhiều người vật cũng nhiều, tiền viện , hậu trạch không khỏi có chút loạn.


Từ lúc vương phi bị đưa đi dưỡng bệnh, hậu trạch là do Phúc Thành kiêm quản , Phúc Thành quản tiền viện còn phải quản hậu trạch , khó tránh khỏi chiếu cố không chu toàn.


Đúng lúc Tấn Vương đang muốn rèn luyện cho Ngọc Nương một hai, liền bảo nàng quản hậu trạch , Ngọc Nương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt , làm Tấn Vương giận , cho nàng quản gia nàng còn không muốn quản.


Nhưng ngẫm lại nàng chăm hai đứa bé, không rảnh quản cái này, may mắn trong tay Mục ma ma vẫn có mấy người , liền để Mục ma ma quản hậu trạch.
Một người khác tên là Cung ma ma đến Vinh Hi viện làm quản sự ma ma, tiện đường dạy bảo Ngọc Nương những quy tắc trong và ngoài một chút .


Vương phi dưỡng bệnh, Tấn Vương phủ nhất định phải có một nữ chủ tử đứng lên thay, những gia đình khác cũng liền xong, nhưng vương công quý phủ, không có nữ quyến là không được.


Tấn Vương nói đạo lý cho Ngọc Nương rõ ràng, Ngọc Nương cuối cùng giải quyết xong chướng ngại tâm lý, dự định trước thử xem sao.
Nàng không vì mình, thì cũng vì Tiểu Bảo , nhị bảo, cũng phải đi ra phủ, không thể cả đời liền ở trong phủ , đóng cửa mặc kệ chuyện bên ngoài.


Vừa vặn Khánh Vương phủ sắp có hỉ sự, Khánh Vương gia nhị công tử tròn một tuổi, Tấn Vương định mang Ngọc Nương đi.
Tiểu Bảo cũng đi, nhị bảo ở nhà , hài tử quá nhỏ không tiện ra cửa.


Ngọc Nương là lần đầu tiên lấy trắc phi thân phận đi ra cửa tới nhà khác làm khách, thật có chút căng thẳng.
Mấy ngày trước liền bắt đầu chuẩn bị xiêm y, càng tới gần ngày này nàng càng phấn khích và căng thẳng, dù sao Tấn Vương cũng hiểu nàng sao lại vừa sợ vừa mong đợi là như thế nào.


Kỳ thật cũng không khó đoán, Ngọc Nương mới mười tám, dù là nương hai đứa bé nhưng nàng vẫn là tiểu hài tử.
Tính trẻ con chưa tiêu tan, làm sao không thích ra cửa, chỉ là với thân phận kia nàng bình thường căn bản không có cơ hội gì ra cửa, mà nàng ở kinh thành lại cũng không có bằng hữu.


Đưa ra được kết luận này Tấn Vương không khỏi có chút thương tiếc, còn nói có thời gian rảnh sẽ mang nàng ra ngoài đi dạo, còn nói Ngọc Nương ra ngoài có thể kết giao vài người bằng hữu, đến thời điểm có thể đưa thϊế͙p͙ mời mời các nàng đến quý phủ làm khách.


Ngọc Nương có chút kinh ngạc, Tấn Vương bị nàng làm cho mắc cười, hỏi nàng tự xem một chút, trong phủ nào mà vương phi trắc phi không có vài người bạn kết nghĩa.
Tạm thời không đề cập tới chuyện này, rất nhanh bữa tiệc liền đến .


Trong phòng thập phần yên tĩnh, nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài đã sáng, có thể do trong phòng vẫn còn có chút mờ tối mà thôi.


Đối với người mỗi ngày trời chưa sáng sẽ phải dậy mà nói, có thể ngủ nướng một giấc không thể nghi ngờ đó là hạnh phúc ( Soái ngày nào cũng 6h30 mới dậy mà thứ bảy đều thức thật khuya để chủ nhật ngủ nướng, thật là hạnh phúc mà 22/05, và hậu quả là sáng thứ 2 không có động lực rời giường...! huhu....).


Tấn Vương trước kia chưa từng có cảm giác này, có khả năng ôm mỹ nhân ngủ thích quá nên mỗi buổi sáng rời giường hắn đều cần thật lớn nghị lực mới có thể đem nhuyễn ngọc ôn hương đẩy ra.
Mở ra mắt xem bên cạnh, chăn mền u lên một ụ, không thấy ai hết.


Nàng ấy mỗi lần ngủ liền cuộn thành một đoàn, nếu hắn quên ôm nàng ngủ, nàng cũng không quan tâm vì nàng không thích bị hắn ôm , luôn nói chen lấn bực bội, còn nói hắn thế chính là ghét bỏ chứ gì.
Trước kia nàng không thế đều là do hắn nuông chiều .


Nàng ở cữ gần hai tháng , hắn thật vất vả tối hôm qua mới phóng đãng một hồi, nhưng vẫn kiềm chế nhiệt tình không dám động nàng.
Lưu Lương Y nói , ít nhất phải ở cữ hai tháng, để điều dưỡng, thể cốt mới khỏe.


Mấy ngày Tấn Vương tâm tâm niệm niệm đều nhớ kỳ ở cữ hai tháng, quả thực cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
Đem chăn mền vén lên, quả nhiên giữa giường, chân còn ở cạnh hắn , cái mông nhỏ là vểnh lên , là ngủ sấp ở bên trong.


Nàng chỉ mặc váy lụa, màu ngọc bạch , chất liệu mỏng lại mềm nhẹ.
Ống quần vén trên đầu gối, lộ ra chân mảnh mai trắng noãn.
Lưng quần buộc eo, phía trước là đường cong kinh người , eo thật nhỏ nhắn, cả cái lưng phơi ra chỉ có một dây lưng cột yếm màu hồng đào lại.


Cảnh đẹp thế tất nhiên Tấn Vương không miễn cưỡng người vòng qua, ở trên lưng nàng hôn hai cái, vừa muốn ôm.
Nàng ở trong mộng còn ghét bỏ hắn áp chế mình, nhắm hai mắt lại duỗi tay đẩy hắn, "Đừng nháo, ta buồn ngủ..."


Ngọc Nương nói chuyện không giống người phương bắc, mangloại âm hưởng người Giang Nam có nhuyễn nhu, bình thường nói chuyện nhỏ nhẹ như thủ thỉ thù thì, giờ mơ hồ nên giọng có chút khàn khàn, lại thêm nũng nịu, câu lòng người ngứa ngáy.


Lại thấy nàng giãy giụa, từ trong nội y vô ý lộ ra kia một nửa đường cong cao ngất, quả thực khiến người ta hận không thể mở ra ngắm toàn cảnh.
Tấn Vương khó chịu như vậy, con mắt đều hồng , hô hấp cũng thô trọng.
Hắn cắn răng đem người buông ra , túm chăn mền, đem nàng trùm kín.


Tự mình lăn qua một bên, túm bộ quần áo đắp ở trên mặt, hít vào thở ra, thong thả hô hấp.
Hương thơm quấn mũi, mới phát hiện ra hắn lại cầm áo nàng.
Mà trong đó, tất cả đều là mùi hướng trên người nàng thơm ngát, khiến người ta nổi điên.


Tấn Vương cười khổ, rõ ràng độc đã giải , lại phảng phất như lại nặng hơn.
Lại thấy nàng buồn ngủ , giống như chưa tỉnh, hắn ném xiêm y ra, trong nội tâm oán khí lên.
"Lại không dậy chuẩn bị đi Khánh Vương phủ sẽ chậm trễ , ta nhớ ngươi nói vợ lão Thất phải chờ ngươi ."


Người đang ôm chăn mền ngủ say người lập tức ngồi dậy, hết buồn ngủ .
"mấy người Ngọc Thiền sao cũng không gọi một tiếng..."
Trong miệng vừa nói , Ngọc Nương liền nắm lấy xiêm y mặc vào, lại thấy hắn cũng mặc xong xiêm y không có lộ ra cánh tay lộ lồng ngực, liền cất giọng gọi người.


Chờ sau khi ngồi trên xe, Ngọc Nương vẫn nhịn không được oán hận, nói Ngọc Thiền không dám vào gọi, Tấn Vương rõ ràng tỉnh trước như thế nào cũng không gọi nàng.
Tấn Vương cười lạnh, liếc nhìn nàng: "Hôm nay bản vương nghỉ tuần."


Không cần Tấn Vương nhiều lời, Ngọc Nương liền nhớ tới việc Tấn Vương mười ngày mới có thể nghỉ ngơi một ngày, bình thường đều là trời còn chưa sáng liền thức.
Đặc biệt là trời dần dần bắt đầu lạnh , mỗi lần Tấn Vương dậy bên ngoài trời cũng tảng sáng.


Ngọc Nương mỗi ngày đều cùng thức dậy , nhưng Tấn Vương chân trước đi làm, nàng chân sau chui vào ổ chăn.
Nghĩ thế nàng lập tức cảm thấy áy náy.
Tấn Vương mỗi ngày giờ mão đi làm, nàng ở trong phủ nhàn rỗi , hiện thời còn muốn người thật vất vả mới được ngủ nướng gọi nàng.


Ngọc Nương nhịn không được nhích lại gần hắn, bởi vì Tiểu Bảo ở bên cạnh, nàng cũng không tiện nịnh nọt , chỉ nắm lấy tay áo Tấn Vương, vặn vặn chà xát, sóng quang mênh mông trong mắt nhìn hắn.


Tấn Vương không có ý định cho nàng sắc mặt tốt, quen thói nàng lại không đàng hoàng , bàn tay nhỏ bé kia quá đáng ghét.
Vải vóc xanh làm đầu ngón tay tựa như xanh nhạt, làm hắn nhớ tới đôi bàn tay này rất khéo léo, lại nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng không thể nói.


Nghĩ đến cảnh không thể nói ánh mắt hắn không khỏi rơi vào hai trái đào cao ngất, cái cổ trắng ngọc trong cổ áo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, cánh môi tựa như hoa.
Cổ họng Tấn Vương ..., hắn chưa từng quên bên cạnh còn một thằng nhãi con đang ngồi.


Nhãi con này lại tinh quái , thông minh, bị nó nhìn thấy, về sau hắn làm sao làm cha.
Lại thấy nàng tỏ vẻ đáng thương, hắn ho nhẹ một tiếng, tay áo lật lên bao lại cái tay nhỏ bé.


"Đợi tí nữa ngươi đi theo tức phụ lão Thất chính là, nàng tuy là chủ mẫu, nhưng vương phủ còn có việc, nàng ấy bận trước bận sau, không phải rảnh có thời gian bồi ngươi.
Chỉ là - - "
Thấy hắn sắc mặt có chút đen tối, Ngọc Nương hiếu kỳ hỏi: "Như thế nào ?"


Tấn Vương đem bàn tay nhỏ bé đặt ở trong lòng bàn tay mè nheo một cái, mới lại nói: "Ngươi cần cái đầu.
Đèn nhà ai nhà ấy rạng, chuyện nhà lão Thất ngươi đừng xen vào."
Còn dư lại lời nói, Tấn Vương không tính nói, nàng thật vất vả mới ra ngoài , cũng không cần để cho nàng mất hứng.


Lát hắn dặn dò lão Thất, vợ lão Thất cũng thu xếp được không xảy ra vấn đề gì.
Đang nói đã đến Khánh Vương phủ.
Hôm nay Khánh Vương phủ xử lý hỉ sự, trước cửa liền quét dọn không nhiễm một hạt bụi, trên cửa treo màu, tổng quản đứng ở trước cửa đón tân khách.


Hai bên cửa chính đều mở , cửa giữa thì chưa, vừa thấy xe ngựa Tấn Vương phủ đến , tổng quản nháy mắt, liền có gã sai vặt đi mở cửa giữa, có người khác đi vào thông báo.
Đúng là xe ngựa như rồng, phía trước có chiếc xe chặn , xe đằng sau cũng không qua được, chỉ có thể chờ .


Ở kinh thành là địa giới xin cơm ăn, tối trọng yếu là phải có ánh mắt, vừa nhìn kí hiệu trên xe, cùng xe ngựa đi theo bốn phía, liền biết người đến không phú thì quý.
Nếu hiểu công việc một chút thì đã biết này là của Tấn Vương phủ .
Không lâu sau, bước xuống xe là một nam nhân cao lớn.


Thân hình hắn khỏe mạnh, mặc trang phục màu xanh ngọc hai vai thêu đoàn long gấm bào, tà áo cùng ống tay áo chỗ đều dùng kim tuyến thêu hoa văn phiền phức.
Một đầu tóc đen bó lên đỉnh đầu, dùng một con tam chỉ rộng khảm lam bảo vàng ròng quan thủ sẵn, càng lộ vẻ kia tuấn mỹ vô trù, giống như thần đế.


Hắn hạ xe, từ trong xe tiếp nhận một tiểu đồng, một tay ôm , còn tay kia vẫn đưa vào bên trong xe.
Vốn nghi hoặc hắn muốn làm cái gì, rất nhanh đã nhìn thấy trong xe đưa ra một bàn tay nhỏ bé, sau đó từ trong xe đi xuống một nữ tử.


Nữ tử đó mặc một thân hải đường hồng hoa mẫu đơn khai thông tay áo áo kép, hạ hệ thập nhị phúc thạch lựu váy, tóc mây cắm trâm cài tơ khảm ru-bi song loan điểm thúy.


Có thể nhìn sơ đã biết đây là mỹ nhân hiếm thấy, da trắng tuyết, mặt mày như vẽ, nhất là mông eo rõ ràng khiến người ta rung động lòng người.
Chờ hạ xe, ngẩng đầu lên trong nháy mắt đó, kia là gương mặt phù dung, mi dài, mày vẻ, mắt ngậm nước mang vẽ yêu kiều, sóng mắt quang nhộn nhạo, mỹ nhân!


Xe bị chặn ở phía sau là xe ngựa Vương gia, Vương Đức Phương không khỏi siết chặt khăn trong tay..