Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 115: Chương 112

Ba ngày trước vạn thọ tiết, phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành bắt đầu treo lụa hồng.
Ban ngày đỏ như lửa trong hải dương, ban đêm cũng không kém với ban ngày trước cửa mọi nhà đều treo đèn đỏ , quan phủ hủy bỏ lệnh cấm ban đêm đi lại, so với tết Nguyên Tiêu còn náo nhiệt hơn.


Đến một ngày, bên ngoài vẫn còn tối đen , Ngọc Nương bị gọi dậy.
Nàng sau khi tỉnh vẫn còn mơ mơ màng màng , bọn nha hoàn đỡ đi rửa mặt , mặc quần áo.
Tấn Vương thức dậy sớm hơn, đã mặc chỉnh tề, thập phần bất đắc dĩ nhìn nàng , vừa bực mình vừa buồn cười.


Chờ thu thập sẵn sàng , Tấn Vương nói: " Cho nàng ngủ thêm chút, chờ bên ngoài chuẩn bị xong, lại gọi nàng."
Vì vậy Lục Hy lại vội vàng đem trâm trên đầu Ngọc Nương tháo xuống , đỡ nàng đến giường, Ngọc Nương nghe Tấn Vương nói bây giờ còn sớm, nàng liền ngủ thật say.


Tỉnh lại lần nữa bên ngoài trời đã sáng choang, Tiểu Bảo sớm thức cùng Tấn Vương ở bên ngoài dùng đồ ăn sáng.
Ngọc Nương gấp rút gọi nha đầu một lần nữa trang điểm ăn mặc cho nàng, may mắn chỉ chải tóc cũng đơn giản, thu thập xong liền đi gian ngoài.


Tiểu Bảo đã ăn no , Tấn Vương mới vừa thả chiếc đũa.
Ngọc Nương có chút lúng túng: "Đều ăn xong rồi ?"
Tiểu Bảo trong lòng không tiếng động thở dài, Tấn Vương phân phó nha đầu đem đồ ăn cho Ngọc Nương , lôi nàng ngồi ở bên người: "Trước ăn đi rồi nói."


Ngọc Nương gấp rút bưng chén cháo bắt đầu ăn, vừa ăn còn cười với Tấn Vương, tựa hồ rất áy náy vì mình làm trễ nãi .


Tấn Vương cảm giác từ lúc nàng có thai so với trước kia ngốc hơn rất nhiều, ánh mắt không tốt như trước, cũng yếu ớt rất nhiều, còn mơ mơ màng màng, tay chân vụng về , cảm giác...!Cảm giác hắn như nuôi nữ nhi.


Hắn lại không có cảm giác không kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy được đây mới thực sự là nàng.
Trước kia nàng cẩn thận, khiêm tốn , biết điều, kỳ thật đều là bất đắc dĩ bảo vệ bản thân.
Kỳ thật ngẫm lại nàng là nữ nhi tuy là trong nhà nghèo, nhưng cũng thoải mái lớn lên.


Đột nhiên vì sinh kế,đi làm ở vương phủ, nàng tất nhiên phải nhập gia tùy tục, thay đổi cái tôi, hắn lập tức mềm lòng , nghĩ tới nàng bất quá mới mười bốn phải đeo trên lưng chuyện chưa cưới sinh , bị người nhà ghét bỏ, bị ngoại nhân khinh bỉ, cũng không biết khi đó làm thế nào sống đến giờ , tại sao lại đem Tiểu Bảo sinh ra.


Lúc này cảm thấy sủng nàng, kỳ thật cũng không có gì.
Thấy nàng ăn hắn cầm đũa, kẹp chỉ bạch lửa đốt tôm, bỏ vào đĩa ăn trước mặt nàng.
"Từ từ ăn, không cần vội."
"Không phải là cần tiến cung sao?"
"Cũng không vội trong lúc ăn."


Cửa trước Tấn Vương phủ toàn bộ nghi thức đã chuẩn bị xong, dừng lại trước phủ mấy chiếc xe, có một chiếc cực chói mắt, chính là xe giá của thân vương.
Đằng sau là ba chiếc châu anh lộng lẫy , xe Tấn Vương phi đứng hàng thứ hai, tiếp theo là Ngọc Nương , cuối cùng là Từ Trắc Phi cùng liễu trắc phi.


Theo lý thuyết, nhóm trắc phi cùng đi một chiếc là tốt nhất.
Ngọc Nương lớn bụng, còn dẫn theo Tiểu Bảo nên đi riêng.
Liễu trắc phi thấy xe chưa chạy liền nhấc lên rèm xe hỏi nha hoàn bên ngoài.
Chờ qua đoàn xe đầu hỏi nha hoàn vương phi, mới biết được Tấn Vương chưa tới, Tô trắc phi cũng chưa tới.


Từ Trắc Phi nhìn móng tay thon dài : " Vị này hiện thời dáng vẻ càng lúc càng lớn , không chỉ vương phi chờ , chúng ta cũng phải chờ.
Một đám người chờ một mình nàng cũng không biết nàng có sứa đỡ không."


Liễu trắc phi vốn không muốn quan tâm Từ Trắc Phi, trời chưa sáng liền bắt đầu thu thập, tảng sáng ra cửa lên xe, hiện thời sắc trời đã sáng choang, vẫn không thể đi, nàng cảm thấy không kiên nhẫn.


( Soái thật cũng không có kiên nhẫn với điều mình không thích, thật may sinh ra ở hiện đại, cả nhà thương không quản chặc chẽ, chỉ cần Soái chớ phá hỏng hết mọi thứ quanh mình là được, nếu sinh ở cổ đại thật nhiều ràng buộc, mệt đừ nhỉ?)


"Từ Trắc Phi nếu bất mãn, thì nói với vương phi cùng điện hạ và Thánh thượng đi, ai là người được Thánh thượng coi trọng phong thành trắc phi, còn sinh cho vương phủ công tử." Chung quy cuối cùng không phải là trong lòng không có cảm giác gì,----.


Đồng dạng là trắc phi, Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi là hoàng hậu hạ ý chỉ, mà Ngọc Nương lại là Hoằng Cảnh Đế hạ thánh chỉ, đương nhiên thấp hơn một xíu.
"Đúng vậy, ai ..."
Đang nói , bên ngoài có động tĩnh, Từ Trắc Phi vén rèm xe thì thấy từ cửa chính đang có hai người đi ra.


Trong đó một Tấn Vương mặc quan phục, tuấn dật uy nghiêm, người còn lại là Trắc phi Ngọc Nương.
Rõ ràng người mang thai, lại kiều mỵ , vừa nhìn chính là thể xác và tinh thần thoải mái điển hình.
Ngọc Nương được nâng lên xe giá, Tấn Vương mới lên xe.


Không lâu sau, đoàn xe chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Mà cùng lúc đó, khắp nơi trong kinh thành vô số con trường long cũng hướng về hoàng cung .
Quả thật là đến muộn , đoàn xe đi đến Đại Kiền môn là bị buộc dừng lại.
Nhìn về phía trước đếm không hết bao nhiêu xe, xếp hàng rất dài.


May mắn hôm nay có cấm vệ quân đóng giữ, một vị tướng lĩnh nhận được tin tức chạy đến, liền bắt đầu chỉ tay cho xe phía trước nhường đường, đến khi giữa đường thông ra một con đường, Tấn Vương phủ mới có thể tiếp tục đi phía trước.


Mãi cho đến trước cửa quảng trường mới dừng lại các loại xe nghi thức, An vương, Đại Vương đã đi vào , còn Vĩnh Vương, Tấn Vương bởi vì đứng hàng thứ năm, mặc dù đến muộn , vẫn chen ngang đến phía trước.
Lỗ vương ra xe giá phẫn hận quăng roi trong tay , mới quay trở lại trong xe.


Xuống xe Tấn Vương dừng chân, chờ Tấn Vương phi đến phía sau, mới xoay người nói: "Nàng đang có thai, ngươi nhìn nhiều hộ chút."
Đối với lời Tấn Vương phi nói , Tấn Vương phi cung kính gật đầu xác nhận, tay áo đã hạ thủ nắm thành quyền.


Ngọc Nương dù ngốc, cũng cảm giác Tấn Vương nói lời này có chút không đúng lúc, nàng lại không phải là tiểu hài tử, hôm nay trong cung nhiều người, không được thì nàng trốn tránh chút, không phải cần Tấn Vương phi trông nom, rõ ràng làm cho người ta không thoải mái.


Bất quá nàng chắc chắn sẽ không nói ở trường hợp này, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Tấn Vương nhìn nàng một cái, lại nhìn Ngọc Thiền, đi theo Ngọc Thiền có một gã thái giám mới trang nghiêm đi ra cửa chính .


Tấn Vương không thể đi giữa cổng tò vò, đám người Tấn Vương phi chỉ có thể đi cửa hông.


Ấn lệ cũ, cửa đông là thái tử, hoàng tử cùng các chư vị lão xuất nhập, hôm nay không giống ngày xưa, nữ quyến cũng có thể đi cửa này .Ra khỏi cửa đông đã không thấy Tấn Vương , Ngọc Nương yên lặng đi theo Tấn Vương phi.


Bên người nàng có Ngọc Thiền cùng một tiểu thái giám, tiểu thái giám ôm Tiểu Bảo.
Còn phía sau nàng cách không xa, là Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi
Tấn Vương phi bước chân có chút vội, tựa hồ như chạy đi , Ngọc Nương chỉ có thể vịn bụng, theo sau.


( Không hiểu lắm nha, thường thì Soái nghe nói vương phi này là người trầm tĩnh , tới những nơi như thế này sẽ không có chuyện bước vội ).
Đi hết sức, cũng không khó may mắn cho nàng hôm nay không mặc quan phục, nếu không xác định là ngã xuống .
Một đường dài cuối cùng cũng đến Khôn Ninh cung.


Tấn Vương phi mới dừng chân, trên mặt áy náy nói với Ngọc Nương : "Tô trắc phi chắc mệt mỏi lắm , chúng ta đã tới muộn , nếu chậm nữa, sợ Hoàng hậu nương nương sẽ không vui."


Không biết như thế nào, Ngọc Nương liền nghĩ đến chuyện vương phi cùng mọi người đều đến , nàng cùng Tấn Vương lại khoan thai chậm sự.
Vương phi là đang nói, nếu không thoải mái, ngươi cũng phải chấp nhận , ai bảo ngươi tới muộn , tự làm tự chịu.


Rõ ràng vương phi từ thần thái đến lời nói đều không biểu đạt cái ý này, hết lần này tới lần khác Ngọc Nương vẫn thấy thế.
Đại khái là kiếp trước thấy vương phi thường nghĩ một đằng nói một nẻo , nên lúc này cũng có thể thấy nhiều điểm bất thường.


Ngọc Nương thở hồng hộc, mặt đỏ tới mang tai, lại lắc đầu: "Thϊế͙p͙ thân không sao, chính sự quan trọng hơn."
Sau lưng truyền đến âm thanh, là Từ Trắc Phi chẳng biết tại sao cười, Ngọc Nương mắt điếc tai ngơ cúi đầu, Tấn Vương phi mặt thì mỉm cười, ấn đường lại nhăn nhẹ.


Quả nhiên người nên đến đều đã đến .
Thái tử cùng với An vương, Đại Vương nữ quyến trong đều ở đây, so lần trước Ngọc Nương tiến cung đông đúc hơn.
"Còn tưởng đám các ngươi trễ rồi." Thái tử phi cười nói.


Tấn Vương phi đi lên trước là thỉnh tội, sau đó giải thích một phen.
Mặc dù nói gần nói xa đều không nói về Ngọc Nương một chữ.
Nhưng lúc nàng nói chuyện thoảng lại nhìn Ngọc Nương một cái, ở đây người người đều thành tinh, tự nhiên hiểu được ý nàng.


Nguyên lai là vì trắc phi này ỷ vào bụng bầu cho nên tự cao tự đại, mới khiến mọi người đến muộn .
Ngụy hoàng hậu chỉ làm như không nghe , mỉm cười nhìn Ngọc Nương: "Tô trắc phi sao thế ? Nhìn ngươi thở gấp vậy."


Tấn Vương phi cũng quay đầu nhìn về phía Ngọc Nương: "Tô trắc phi ngươi không có sao chứ, cũng là do ta vội vã chạy đến Khôn Ninh cung, lại tổn hại người có thai rồi ."
Trên mặt Tấn Vương phi lo lắng, trong mắt lại mịt mờ.


Trước có nàng rêu rao Ngọc Nương ỷ sủng mà kiêu rồi, nếu Ngọc Nương biết điều còn tốt, nếu tố khổ, tất nhiên sẽ lại bị nói khoe khoang, ương ngạnh.
Nàng hạ quyết tâm làm Ngọc Nương có miệng khó trả lời, có khổ khó nói rõ.


Tiểu Bảo tức giận, muốn nói gì đó, liền nghe nương nói: "Tạ Hoàng hậu nương nương, tạ vương phi quan tâm, Ngọc Nương vô sự, Ngọc Nương vốn xuất thân hàn vi, năm đó khi hoài thai Tiểu Bảo, thời điểm đó còn có thể nấu nước, nấu cơm, giặt quần áo, bất quá là đi nhanh hai bước, không làm sao ạ."


Mặt ngoài, Ngọc Nương nói nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ý tứ.
Lần đầu nàng mang thai có thể nấu cơm, giặt quần áo, tất nhiên không phải là người yếu ớt, dĩ nhiên là không có như Tấn Vương phi nói nàng ỷ sủng mà kiêu.


Lại chỉ ra việc Tấn Vương phi cố ý khó xử nàng - một bà bầu, làm cho nàng ở phía sau đuổi theo mệt mỏi .
Đại phụ trong tối ngoài sáng làm khó dễ tiểu phụ, vốn cũng không phải là chuyện hiếm thấy , trong phủ nào mà không có chuyện này.


Nhưng nơi này chính là Khôn Ninh cung, là hoàng thất , chú ý nhất là thể diện, hôm nay lại ngày vạn thọ, bất kể thế nào nói loại chuyện nhỏ nhặt này đều không nên nhốn nháo ở nơi này.


Đặc biệt là hoàng thất chú trọng con nối dòng, cho dù Ngụy hoàng hậu chẳng hề coi trọng đứa nhỏ Ngọc Nương mang trong bụng, trên mặt tất nhiên không thể biểu hiện như vậy.
Ngụy hoàng hậu làm như đau lòng Ngọc Nương vẫy vẫy tay.


Đợi nàng đi đến phụ cận , mới kéo tay nàng : "Thật sự đáng thương , chuyện của ngươi Bản cung cũng nghe Thánh thượng nói rồi, là Tấn Vương bạc đãi mẹ con các ngươi, may mắn trời không phụ người có lòng, chung quy phụ tử cũng đoàn tụ."
Ngọc Nương cúi đầu thẹn thùng .


" Lại thẹn thùng , cũng không giống là tính tình yếu ớt, người cũng nhu thuận."
Ngụy hoàng hậu đã nói như thế, nhóm vương phi nhóm tất nhiên là hùa theo.
Ngụy hoàng hậu nói gần nói xa cũng không hề nói Tấn Vương phi không phải, nhưng biểu hiện rõ ràng là đi mặt mũi Tấn Vương phi.


Nào là đáng thương, lại không yếu ớt, lại rõ ràng đem lời Tấn Vương phi lúc trước bác bỏ hết.
Tấn Vương phi cười nhẹ, trong mắt lại có vẻ khó xử.
May mắn Ngụy hoàng hậu nói bấy nhiêu thì dừng, rất nhanh nói đến đây thôi .


Hôm nay là đại thọ Hoằng Cảnh Đế khắp chốn mừng vui, một ngày tốt lành.
Hoằng Cảnh Đế ở hoàng cung thiết yến chiêu đãi vương công quý tộc, văn võ bá quan cùng với rất nhiều đặc phái viên phiên bang.


Họ tự nhiên không thể nào chỉ một mình đến, khẳng định là có dẫn theo nữ quyến , nữ quyến thì phải cần hoàng hậu ra mặt chiêu đãi .
Hoàng hậu chỉ một mình khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, hoàng tử phi cũng phải giúp đỡ.


Thật ra thì cũng không cần nàng làm cái gì, chỉ cần chú ý bốn phía, không để chuyện gì làm trò cười cho người trong nghề.
Mỗi lần trong cung có đại điển, những thứ này đều là lệ cũ, các vương phi cũng không lạ gì.


Còn Ngọc Nương là người mang thai, cũng giúp không được gì, dĩ nhiên là không ai cần nàng giúp .
*
Tiền triều tiệc tổ chức tại điện Thái hòa, trung hòa điện , sau đình chính là giữa Thái điện cùng Khôn Ninh cung.
Từ giờ Tị bắt đầu, mãi cho đến gần hoàng hôn tiệc còn chưa kết thúc.


Không có chuyện gì cần Ngọc Nương , nàng chỉ đi theo là được , bởi vì thương cảm nàng mang thai, Ngụy hoàng hậu cố ý lệnh cho cung nữ chuẩn bị cho nàng một gian cung điện, khi mệt nhọc sẽ tạm nghỉ ngơi.


Bất quá đến cùng thì dưới con mắt bao người, cũng không nên biểu hiện quá mức, nàng mang Tiểu Bảo nghỉ ngơi trong chốc lát, liền lại lần ra ngoài, tổng thể sẽ không bị nói gì.
Trong lúc đó Ngọc Nương nhận biết một người, là Khánh Vương phi.


Chẳng biết tại sao, Khánh Vương phi lại đặc biệt nhiệt tình với Ngọc Nương, tự chủ động đến tìm nàng nói chuyện.
Tình hình chung lúc này thì đều là vương phi tìm vương phi, trắc phi tìm trắc phi, không lẫn lộn cấp bậc.


Mà Khánh Vương phi là một vương phi , lại tìm đến Ngọc Nương chỉ là trắc phi lôi kéo làm quen.


Về sau Ngọc Nương mới nghe Khánh Vương phi nói khi còn ở kinh Khánh Vương cùng Tấn Vương quan hệ rất tốt, nàng mới khẳng định là Tấn Vương cố ý an bài , đoán chừng là sợ không có người chơi cùng nàng, nàng sẽ lúng túng.


Khánh Vương phi họ Tiếu, xinh đẹp linh lung, có một đứa con trai ba tuổi, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đó sẽ là thế tử Khánh Vương phủ.


Diễm Ca Nhi là đứa trẻ hướng nội , thẹn thùng, không giống mấy hài tử cùng lứa lúc nào cũng nháo loạn, chơi đùa, mà nó rất yên tĩnh ngồi ở bên cạnh mẫu thân.
Tiểu Bảo cũng rất yên tĩnh.
Cho hai ở cùng một chỗ, cũng là có thể chơi chung.


Diễm Ca Nhi rất chiếu cố tiểu đệ đệ, còn chủ động đem con lật đật cho Tiểu Bảo chơi.
"Ta nói cho ngươi biết, ở đây có nhiều người, cho nên hắn mới sợ người lạ.


Nếu là trong phủ, sớm đã quậy phá chọc trời ." Nghe Ngọc Nương khen Diễm Ca Nhi , Khánh Vương phi mới nói như ghét bỏ nhưng nhìn nàng mỉm cười , liền biết là nghĩ một đằng nói một nẻo, làm nương thì ai cũng thích nghe người ta khen hài tử nhà mình nhu thuận.
"Tiểu Bảo nhìn cũng ngoan ngoãn.


Nếu ở trong phủ, cũng hư cực kỳ.
Ngươi không biết, gần đây nó nuôi một con mèo nhỏ con, ngày ngày nhõng nhẽo ta để nha đầu may xiêm y cho mèo..."
Đáng tiếc làm xiêm y, hoa hoa cũng không thích mặc, chỉ có thể cho hoa hoa làm đồ chơi .
"Mèo? Không cắn hài tử chứ?"


"Không có, con mèo đó thật biết điều, vẫn là mèo nhỏ, răng với móng vuốt đều chưa mọc đầy đủ hết, mỗi ngày chỉ cho nó chơi trong chốc lát..."
Hai người mẹ ngồi ở chỗ này nói chuyện, trên giường Diễm Ca Nhi cùng Tiểu Bảo đang chơi con lật đật.


Kỳ thật Tiểu Bảo đang dựng thẳng lỗ tai nghe Ngọc Nương cùng Khánh Vương phi nói chuyện, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gảy con lật đật dụ dỗ Diễm Ca Nhi.
Hai huynh đệ hoàn toàn hiểu lầm ý tứ nhau, Diễm Ca Nhi là nhường cho đệ đệ chơi, Tiểu Bảo đẩy con lật đật trở về.


Tiểu Bảo cho rằng Diễm Ca Nhi là muốn mình chơi cho hắn xem, liền vô cùng buồn chán khuấy động một cái.
Diễm Ca Nhi cũng thật sự nhu thuận, đúng là không ầm ĩ cũng không nháo, liền nhìn Tiểu Bảo chơi.


Thật sự là hài tử ngoan, đáng yêu, hoàn toàn khác kẻ nhiều năm sau ở Khánh Vương phủ múa đao dùng kiếm dài, tướng mạo thô lỗ.
Rõ ràng vẫn là hài tử Tiểu Bảo lại trong nội tâm phát ra một tiếng cảm thán không thuộc về tuổi của nó.


Mắt thấy thời điểm cũng không sai biệt lắm , Ngọc Nương cùng Khánh Vương phi thu thập một phen, dự định ra ngoài.
Tiệc từ sớm tới muộn , ăn tiệc xong còn có tiết mục diễn ở sân khấu.


Dựa theo thân phận, Khánh Vương phi cùng Ngọc Nương đang ở Sướng Âm các , bởi vì Sướng Âm các cách Giao Thái điện có chút ít xa, hai người đến thì trên lầu đã ngồi đầy người,
Phía đông lầu hai, vài vị nội quyến của các hoàng tử đều ngồi đó hai người liền lặng lẽ lên lầu hai.


Khánh Vương phi là vương phi, nàng đến sớm hay đến muộn là chuyện của Khánh Vương phủ.
Ngọc Nương thì khác Tấn Vương phi đã tới trong chốc lát , Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi cũng sớm đến .
Tấn Vương phi nhìn Ngọc Nương một cái: "Mau ngồi xuống đi, lại chờ ngươi ."


Ngọc Nương đỏ mặt đang định nói cái gì thì ở bên cạnh Khánh Vương phi cười tủm tỉm nói với Tấn Vương phi : "Ngũ tẩu ngàn vạn chớ trách, đều là ta kéo Tiểu Ngũ tẩu làm trễ nãi ."


Tấn Vương phi thật không nên tiếp lời, nàng không có ý định nói Ngọc Nương như thế nào , bất quá là vô thức nói một câu.
Không nghĩ tới Tô Ngọc Nương trong chốc lát cũng có thể cùng Khánh Vương phi quen thuộc.
Còn Tiểu Ngũ tẩu!


Tấn Vương phi cười cùng Khánh Vương phi hàn huyên thêm hai câu, vụ này coi như xong.
Ngọc Nương ngồi xuống ghế bành , cũng cho Tiểu Bảo ngồi một mình, ở bên nàng là Ngọc Thiền cùng một tiểu thái giám.
Sân khấu đang diễn tứ hải thái bình, Ngọc Nương chưa xem qua diễn, chỉ cảm thấy khiến người ta hoa cả mắt .


Đang xem thì phía bắc lầu hai có động tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói: này chương một rất mập a, mau đỉnh thượng hai chương .
Mỗi lần đại mập chương thời điểm, ta cũng có thể mày dạn mặt dày thỉnh cầu bỉ ổi thu cùng dinh dưỡng dịch..