Editor: Siro
Beta: Anh Đào
Anh rất thích.
Nghê Yến Quy dỏng tai lên, hơi nghiêng đầu về phía Trần Nhung, nhưng không nghe được tân ngữ đằng sau. Anh nói xong rồi à? Mặt anh gần đến nỗi mặt mày phóng to khiến anh trông thật thu hút. Cô vô thức đếm hàng mi dài và cong của anh, rồi liếc thấy ánh sáng đang chuyển động trong mắt anh. Trong phút chốc, cô nhận ra mặt hai người cách nhau chưa đến mười phân. Không cần tân ngữ nữa rồi.
Anh thích cô.
Chẳng bất ngờ lắm, từ lâu cô đã cảm nhận được anh có thiện cảm với cô rồi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là không ngờ người đâm thủng lớp giấy mập mờ này lại là anh.
Nghê Yến Quy không giấu được nỗi băn khoăn. Dẫu cho, lúc này cô biết con gái phải rụt rè và thanh cao, nhưng khóe mắt và đuôi mày đã thoáng hiện vẻ vui mừng.
Hơi thở của Trần Nhung đang gần kề, phà vào gương mặt nóng rực của cô.
Cô đã định bói một quẻ, chọn một ngày tốt lành trăng tròn hoa thắm để cố ý trêu đùa anh chàng mọt sách ngốc nghếch này. Vậy nhưng, hôm nay, cô đánh trận một hồi, mồ hôi đầy người, tóc cũng bết lại. Dù ở đây có thể nghe tiếng bắn nhau kịch liệt từ phía xa, cộng thêm đất hoang cỏ mọc um tùm, cây rừng chênh lệch không đều, các loài hoa dại dưới tàng cây mang theo điềm xấu. Không hề lãng mạn chút nào.
Nhưng cô lại được khai sáng. Bỏ phắt cái cảm giác nghi thức đi. Anh thích cô, đây chính là một nghi thức chiến thắng rồi. Với lại, một bụi cây được cắt tỉa sẽ không tài nào giống một tác phẩm của tự nhiên được.
Trần Nhung ở rất gần cô, đôi môi hếch của anh đặt ngay bên má cô.
Cô nhớ rằng khi cô và Chu Phong Vũ giành súng đã ngã sấp xuống đất, gương mặt đã cọ xát với bùn. Cô đột nhiên quay phắt đi.
Trần Nhung lập tức lùi về.
Hai người bỗng chốc im bặt.
Cô phá vỡ sự im lặng trước, hỏi: “Cậu thích mình bao lâu vậy?”
Trần Nhung trông như đang đếm lá rụng dưới chân, không trả lời ngay.
Cô hỏi tới: “Chỉ mới hôm nay thôi à?”
Anh đạp lên lá khô: “Không phải.”
“Vậy bao lâu?”
Anh cúi đầu: “Luôn thế.”
“Luôn thế là bao lâu?”
“Luôn là phó từ, bày tỏ động tác hoặc trạng thái thủy chung kéo dài không thay đổi.” Anh đáp rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Lúc này đến lượt Nghê Yến Quy bật cười.
Anh không nói gì, chân trước di tới di lui đống lá.
“Mình đang hỏi cậu đấy.” Cô nói tiếp: “Cậu nói luôn thế, vậy lấy hiện tại làm điều kiện tiên quyết hả? Lỡ như có ngày nào đó mình không đáng yêu nữa, có phải cậu sẽ bỏ rơi mình không?”
“Không biết.” Anh khua đống lá.
“Nếu sau này mình bước vào tuổi trung niên trở nên béo ú, già cả rụng răng thì sao?”
“Mình sẽ cùng cậu béo ú, già cả rụng răng.”
“Lỡ như tới tuổi trung niên mình lại không đáng yêu nữa thì sao?” Với bốn từ “đáng yêu lương thiện” đó, cô có hơi chột dạ.
Anh ngước mắt: “Cậu là Nghê Yến Quy, cậu rất đáng yêu, không liên quan gì đến ngoại hình của cậu cả.”
Nghe ý anh thì hình tượng của cô trong lòng anh đã được cố định hóa. Cô ngẫm nghĩ, anh là một nam sinh ngoan ngoãn, dễ lừa và dễ bắt nạt. Nếu như mai này tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, tới lúc đó, dù cô lộ bản chất thật của mình ra, anh cũng sẽ không bỏ cô được. Cô gật đầu: “Tạm thời mình sẽ thử tin cậu một lần nhé.”
Anh nhìn vào mặt cô: “Vậy còn cậu? Cậu với mình...” Anh muốn nói lại thôi, ngại không dám hỏi tiếp.
Cô nhận ra hình như anh đang chùn bước. Dưới tình huống cấp bách, cô bèn véo mặt anh.
Anh sững sờ, nhưng không giãy giụa, để mặc cô nắn bóp.
“Mình cũng thích.” Có vẻ như câu của cô cũng không có tân ngữ. Cả hai đã biết rõ lòng nhau rồi.
“Vậy...” Anh hỏi: “Hôm nay chúng ta đàm phán xong rồi hả?”
Cô không khỏi buồn cười, gì mà đàm phán xong? Đâu phải họp hành gì đâu chứ. Cô không phì cười, mà chỉ gật đầu.
“Thật tốt quá.” Không còn câu sau nữa.
Nghê Yến Quy nhớ tới hôm cô hỏi về “bạch nguyệt quang”, Trần Nhung không hiểu gì về ngôn tình cả. Cô suy đoán rằng trước khi học đại học, ngày ngày anh chỉ ngâm mình trong đống sách vở, đâm đầu học tập suốt, lịch học dày đặc, không có thời gian chú ý đến phong hoa tuyết nguyệt. Cuộc tình này phải do cô chủ động thôi. Cô nói: “Chúng ta đi dạo một vòng quanh đây đi.” Hoàn cảnh ở đây không bằng công viên, nhưng tình đầu trong rừng núi hoang vắng lại có bầu không khí khác hẳn.
Đi vài bước, bỗng nhiên cô “ y da”, lảo đảo chồm về trước. Trong phút chốc, cô lại thầm kêu không ổn. Cô diễn quá giống thật, sắp tự làm mình trật chân té ngã rồi. Cô ngờ rằng dù cô bị ngã sấp mặt thì anh chàng mọt sách ngốc nghếch này cũng sẽ không biết kéo cô lại đâu. Nhác thấy sắp té đập mặt, cô định đưa tay giữ thăng bằng, nhưng eo bỗng được ôm chặt, sức mạnh đó kéo cô về lại. Một tay khác của anh đang đỡ eo cô.
“May là không bị té xuống.” Ánh mắt anh chính trực, dường như anh chỉ muốn kéo cô lại thôi.
Cô chớp chớp mắt, đang định mở lời.
Thì một hồi còi dài và sắc nhọn vang lên trong không trung —— Diễn tập chống khủng bố đã kết thúc.
“Phải tập hợp rồi, chúng ta đi thôi.” Trần Nhung nhận ra mình vẫn đang ôm cô, vội vàng rụt tay về: “Xin lỗi.”
“Cảm ơn cậu, nếu không ban nãy mình đập mặt xuống đất rồi.” Vừa dứt lời, Nghê Yến Quy nhìn thấy Lâm Tu.
“Yến Quy!” Lâm Tu tìm cô khắp chiến trường. Cô tắt máy bộ đàm, không liên lạc được. Lúc này thấy cô và Trần Nhung đang đứng cùng nhau, anh ta vừa định lao lên thì bỗng chốc khựng lại.
Cô vẫy tay với anh ta: “Lâm Tu, chúng ta thắng rồi hả?”
Anh ta không trả lời.
Cô chạy tới: “Thua hả?”
Đèn trên áo ba lỗ của Lâm Tu vẫn sáng. Nhưng không tấn công được sơn trại, có nghĩa là thua. Anh ta nói: “Cậu không sao là tốt rồi.” Anh ta quay đầu bước đi.
Cô đuổi theo, vui vẻ nói: “Mình và Trần Nhung đàm phán rồi.” Cô cũng dùng từ của Trần Nhung.
Lâm Tu nghiêng đầu nhìn cô: “Đàm phán cái gì?”
“Tỏ tình với nhau đó.”
“À, chúc mừng.”
Nghe rất chiếu lệ. Cô vượt lên trước mặt anh ta: “Không chân thành gì cả.”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ mình phải bắn chỉ thiên ba phát súng chúc mừng cậu à?”
“Cậu là bạn tốt của mình, cậu ấy là bạn trai của mình. Mình giới thiệu hai người với nhau nhé.” Cô rất hân hoan.
Lâm Tu ngoái lại nhìn Trần Nhung.
Mũ bộ đội của Trần Nhung được kéo khá thấp khiến người ta khó bề nhìn rõ được vẻ mặt anh.
Nghê Yến Quy mê muội khí chất của Trần Nhung, nghe cô miêu tả về Trần Nhung rằng anh cực kỳ thật thà. Quan sát ở khoảng cách gần, Lâm Tu lại có trực giác anh là kiểu người lịch sự bại hoại. “Được rồi. Đợi khi hai cậu thật sự thành người yêu thì giới thiệu với mình sau cũng không muộn.”
“Ý gì đấy?”
Lâm Tu đè thấp giọng, ghé vào tai cô: “Chắc chắn cậu giả thành gái ngoan nên mới đàm phán được đúng không?”
Quả nhiên, người hiểu rõ cô không ai khác ngoài Lâm Tu. “Vậy thì sao hả?”
Hai người đứng gần nhau, anh ta nhỏ giọng: “Sớm muộn gì cũng có ngày bại lộ, dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu giếm.”
“Xì xì xì, đừng nói xui đi.”
Lâm Tu phá lên cười, rồi liếc nhìn Trần Nhung.
Trần Nhung cúi đầu, cả khuôn mặt ẩn dưới bóng của vành nón.
Nghê Yến Quy chạy về.
Trần Nhung nhìn về phía cô, mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô nói: “Người ban nãy tên là Lâm Tu, là bạn chơi với mình từ nhỏ đến lớn. Nhưng mà hôm nay đội xanh thua, tâm trạng cậu ấy không tốt. Hôm nào mình giới thiệu cho hai người biết nhau nha. Cậu ấy không xấu đâu, chỉ do cậu ấy đang nóng nảy sau trận diễn tập thất bại thôi. Cậu đừng để bụng.”
“Cậu không cần phải thay cậu ấy xin lỗi mình đâu.” Trần Nhung mỉm cười: “Mình về tập hợp đây.”
Liễu Mộc Hi lê bước, từ từ đi tới.
Nghê Yến Quy nhảy qua: “Mình yêu đương rồi nè.”
Liễu Mộc Hi sửng sốt: “Khi nào vậy?”
“Mười lăm phút trước.”
Nhanh vậy ư? “Với Trần Nhung hả?”
“Còn ai trồng khoai đất này.”
“Không phải cậu đi tìm Chu Phong Vũ sao.”
“Ờ, mình giết chết Chu Phong Vũ rồi.” Nghê Yến Quy nhếch môi cười: “Mười hai điếu, cả phần cậu nữa. Báo thù được rồi.”
“Cậu thật sự đánh bại Chu Phong Vũ ư?” Liễu Mộc Hi khó tin: “Cậu ấy nhường à?”
“Mình phải cực khổ lắm mới thắng được cậu ta đó. Hơn nữa, làm quái gì cậu ta phải nhường mình?”
Liễu Mộc Hi ngẫm nghĩ: “Cũng đúng.” Chu Phong Vũ nghe nói cô ấy bị thương mà chẳng thèm an ủi câu nào. Đúng là không có nhân tính.
*
Chu Phong Vũ đang đứng trên tháp canh trong sơn trại. Triền núi cao, ở tháp canh có thể nhìn bao quát toàn bộ chiến trường.
Trần Nhung đi tới, mũ được kéo xuống tới mũi.
Chu Phong Vũ đi xuống bậc thang. Được nửa đường, anh ta nhảy phốc khỏi tháp canh. Anh ta hỏi: “Cậu bị bắn chết à?”
“Ừ, trong kế hoạch.”
Hai người sóng vai đi về.
Trần Nhung chợt nói: “Mình có bạn gái rồi.”
Chủ đề bất thình lình, Chu Phong Vũ tiếp nhận: “Chúc mừng cậu, đã được như ý muốn.”
“Tình huống đặc biệt, tạm thời không thể giới thiệu các cậu với nhau được.”
Chu Phong Vũ tỏ vẻ bình tĩnh: “Đã đánh một trận với cô ấy rồi, có biết nhau hay không cũng thế thôi.”
Trước mặt có một nhóm người đang tụ tập. Triệu Khâm Thư và Thái Dương cũng ở trong đó.
Thái Dương vỗ vỗ tay: “Không ngờ cô bé mặt baby này lại bị người của chúng ta tiêu diệt nhỉ.”
Một bạn khác duỗi ngón tay đếm từng người một: “Một mình cô ta tập kích mười mấy người đội chúng ta đấy.”
Triệu Khâm Thư kêu: “Ai lập công lớn này vậy, hú lên đi nào.”
Không ai trả lời, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Ngẩng đầu thấy Trần Nhung, Triệu Khâm Thư cười: “Chúng ta thắng rồi.”
“Ừ.” Trần Nhung không vui mừng mấy.
Triệu Khâm Thư hỏi là ai trong máy bộ đàm, nhưng không ai trả lời. Anh ấy suy xét rồi nảy ra một ý tưởng.
Tập họp xong, các bạn sinh viên ngồi xe xuống núi.
Quay về ký túc xá, Triệu Khâm Thư lê dép đến trước giường Trần Nhung, ngồi phịch xuống đè bằng ván giường đang bị nhô lên. Anh ấy vỗ nhè nhẹ lên lưng Trần Nhung: “Nhung Nhung à.”
Trần Nhung cởi vớ.
“Chẳng lẽ cậu bắn chết cô bé mặt baby à?” Sau một thời gian dài tiếp xúc với Trần Nhung, Triệu Khâm Thư đã học được cách phỏng đoán từ sự im lặng hoặc những câu trả lời chẳng ăn nhập của Trần Nhung. Ví như, lúc này Trần Nhung không trả lời, Triệu Khâm Thư sẽ hiểu: “Quả nhiên là cậu.”
Bạn giường trên quá mệt mỏi nên cứ để nguyên quần áo nằm phịch xuống giường, và cất lên tiếng ngáy có quy luật. Căn phòng khá hẹp, khoảng cách giữa người với người rất gần. Bạn ở giường đối diện đang nói chuyện điện thoại, không chú ý đến Trần Nhung và Triệu Khâm Thư. Triệu Khâm Thư thì thầm: “Một mình cậu đối phó với một đối thủ mạnh mẽ như vậy không phù hợp với hình tường nhu nhược của cậu đâu.”
“Mình không ra tay. Mình một đổi một, không thiệt thòi là được.”
“Tò mò ghê đấy, cậu tu luyện ra sao mà thành ra kiểu vô hại thế này hay vậy?”
“Bản chất của mình là một người hiền lành và lương thiện mà.” Lúc này, nụ cười của Trần Nhung vô cùng dịu dàng và hiền hòa.
“Lừa quỷ à.” Triệu Khâm Thư trèo xuống giường, định bỏ đi.
Trần Nhung chợt ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, mình có bạn gái rồi.”
Triệu Khâm Thư dừng bước, vặn eo, ngoái đầu lại: “Ai thế?” Còn là ai được nữa? Chỉ có một nữ sinh săn đón Trần Nhung thôi. “Chị đại à?”
“Ừ.”
Triệu Khâm Thư nặng nề ngồi xuống lại.
Trong phút chốc, Trần Nhung cảm thấy giường mình lại bị nhô lên.
Triệu Khâm Thư hỏi: “Ai ngỏ lời trước?”
“Mình.”
“Sao cậu không đợi cô ấy chủ động?”
Trần Nhung bắt đầu cởi áo khoác quân phục: “Vậy phải chờ tới năm nào tháng nào chứ.”
Câu này có ẩn ý, Triệu Khâm Thư hỏi: “Cậu gấp lắm hả?”
“Chắc vậy.”
Triệu Khâm Thư nheo mắt: “Cậu thật sự có ý với chị đại hả?”
“Nếu không có ý, mình lười phí thời gian.”
“Không phải cậu thích con gái dễ thương à? Ví dụ như Hoàng Tĩnh Thuần trong câu lạc bộ của bọn mình nè.”
“Nghê Yến Quy rất dễ thương mà.”
Triệu Khâm Thư khẽ vỗ trán: “Gu “dễ thương” của chúng ta không giống nhau rồi.”