Translator: Cam
Beta: Anh Đào
Chu Phong Vũ biến vào rừng mà không để lại chút tiếng động nào.
Bỗng dưng Liễu Mộc Hi có dự cảm, đội xanh không thể thắng nổi. Theo lý mà nói, cô ấy đã bị bắn chết, không thể sử dụng máy bộ đàm được nữa. Thế nhưng, trên chiến trường vẫn còn binh sĩ, trước khi chết trận cũng nên cố gắng ra sức truyền lại tin tức cho đồng đội chứ nhỉ?
Cô ấy chột dạ, nhưng vẫn bấm máy bộ đàm.
*
Nếu Nghê Yến Quy thuộc tổ tiên phong, thì xung phong không thành vấn đề. Cô chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh, đuổi kịp Lâm Tu ở hàng đầu.
Nhìn thấy cô sắp trở thành người dẫn đầu của chi đội này, Lâm Tu khẽ gọi: "Nghê Yến Quy, cậu quay lại cho mình!"
Cô quay lại: "Sao cậu lằng nhằng thế?"
"Quay lại cho mình!" Lâm Tu hô to, "Mình chỉ huy hay là cậu chỉ huy?"
Cô đành phải dừng lại, lùi về sau.
"Cậu đừng xông lên trước. Bọn mình lên, cậu bọc hậu."
Nghê Yến Quy nắm cây súng: "Dựa vào cái gì?"
"Cậu con gái con đứa, để truyền ra ngoài thì còn gì là lương thiện đáng yêu?" Lâm Tu không hổ là Lâm Tu, đâm thẳng vào nhược điểm của cô.
Quả nhiên, Nghê Yến Quy ngẫm nghĩ, cảm thấy câu nói này rất chí lý. Đội màu xanh có người của cả bốn lớp, lỡ như có ai làm lộ ra ngoài, nói cô ở trên chiến trường hiếu chiến hung ác thì đi tong cả chuyện. Thế nên cô trốn sau lưng Lâm Tu.
Tổ tiên phong chia làm hai hàng, mỗi hàng cách xa nhau một khoảng tầm một mét. Khi bọn họ đến khu D thì đã không còn ở cánh rừng nữa. Bụi cỏ cao hơn một mét, người có thể tạm núp ở đó được một thời gian.
Lâm Tu chơi gương mẫu, trét mấy quệt bùn lên trên mặt.
Tin nhắn của Liễu Mộc Hi đã đến vào ngay lúc này: "Chu Phong Vũ xuất hiện rồi, cậu ta là người đội vàng."
Nghê Yến Quy lạnh mặt: "Chu Phong Vũ?"
Hoàng Nguyên Lương: "Lại là Chu Phong Vũ này, cậu ta là ai thế?"
Liễu Mộc Hi: "Mình bị cậu ta đánh chết rồi." Cô ấy cắt đứt đoạn trò chuyện.
"Sơ suất quá rồi. Bọn họ có người xuất hiện, bên chỗ chúng ta rất khó làm." Lâm Tu nói, "Rút thêm vài người đi khu C, có thể sẽ chuyển sang đánh du kích."
Nghê Yến Quy nói: "Chu Phong Vũ và mình không hợp bát tự, mình quay về."
"Cậu đừng đi, cậu ta rất nguy hiểm." Lâm Tu muốn kéo cô trở về, nhưng phát hiện cô đã chạy mất. "Yến Quy, Yến Quy!"
Cô không ngoảnh đầu lại.
Lâm Tu: "..."
"Mình cũng quay lại đây." Bên cạnh vang lên giọng một bạn nữ. Lâm Tu nhìn sang, không phải lớp bọn họ, nhưng cũng là người đội xanh. Cô ấy có một gương mặt trẻ con trông đáng yêu, chẳng qua ánh mắt khá lạnh lùng, dù nhìn về phía đồng đội nhưng cũng không hề nhiệt tình.
"Nếu như đối phương nham hiểm, bọn họ sẽ đoán ra được, phần lớn tổ hậu cần đều là nữ sinh. Mình cảm thấy, bọn họ muốn đánh chiếm hậu phương của chúng ta." Nữ sinh mặt trẻ con nói, "Mình là con gái, có thể hòa trộn trong tổ hậu cần được, trà trộn vào tầm mắt của phe địch."
Một nữ sinh khác nói: "Mình cũng quay về. Bọn họ thấy bọn mình là con gái, chắc chắn sẽ nới lỏng cảnh giác." Thấy Lâm Tu không nói lời nào, cô bạn vỗ vào vai nữ sinh mặt trẻ con, "Yên tâm đi, có không ít nam sinh thành tích huấn luyện quân sự không sánh bằng Hà Tư Ly đâu."
Lâm Tu gật đầu: "Tự mình chú ý." Dù gì cũng không học chung lớp, anh ta cũng không thể chí khí hùng hồn giống như với Nghê Yến Quy.
Nữ sinh tên Hà Tư Ly kia nhấc cây súng lên, nhanh chóng chạy về phía trước.
*
Nghê Yến Quy quay về khu B. Cô không nhớ vị trí của Liễu Mộc Hi, hỏi trong bộ đàm mấy lần.
Liễu Mộc Hi không trả lời.
Vẫn là Kiều Na miêu tả lại một chút: "Ở chỗ tiếp giáp khu B, C mà Lâm Tu phân chia."
Khó khăn lắm Nghê Yến Quy cuối cùng cũng gặp được Liễu Mộc Hi. Liễu Mộc Hi nhìn ngắm lung tung khắp nơi, lo lắng xung quanh có người đội vàng mai phục. Mãi đến khi Nghê Yến Quy bước đến trước mặt, cô ấy vẫn giật mình kinh ngạc: "Cậu cứ thế này mà quay lại hả?"
"Phải đó." Nghê Yến Quy ngồi xổm xuống.
"Bọn họ trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Cậu không sợ bị kẻ địch trốn trong rừng bắn lén?"
"Không biết quân sư của phe kia là ai, Lâm Tu thật sự phải đi lĩnh giáo vài chiêu. Chúng ta vốn là phe tấn công, ngược lại giờ thì trốn trốn núp núp" Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn chân của Liễu Mộc Hi, "Cậu đã thay thuốc mới chưa?"
"Ừ." Liễu Mộc Hi đẩy đẩy Nghê Yến Quy, "Cậu mau đi trốn đi, cậu đứng ở chỗ này là làm bia ngắm đó."
Nghê Yến Quy hỏi: "Chu Phong Vũ chạy hướng nào?"
"Đừng đánh nhau với cậu ta. Con người cậu ta... thật sự ghê gớm."
"Món nợ cũ mười hai điếu thuốc của mình với cậu ta còn tính sổ, lại thêm chuyện ngày hôm nay nữa."
"Oan oan tương báo biết tới khi nào." Liễu Mộc Hi tận tình khuyên bảo, "Cậu đi chơi đi, đừng quan tâm mình."
"Cậu định làm gì? Không đúng lắm nha." Nghê Yến Quy nhìn về Liễu Mộc Hi.
Liễu Mộc Hi vỗ vỗ mặt: "Lần đầu tiên được nếm trải mùi vị bị đánh chết, kiểu gì cũng cần phải có một khoảng thời gian để tiếp nhận chứ."
"Vậy mình càng phải báo thù cho cậu. Hơn nữa, mình với cậu ta là kẻ thù của nhau trong một trận chiến, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi." Nghê Yến Quy đứng dậy, "Đội xanh muốn thắng, trước tiên phải thắng đội vàng." Dựa vào thực lực của Chu Phong Vũ, tuyệt đối là một hiểm hoạ.
Rất đúng, đội xanh phải thắng. Liễu Mộc Hi tăng vọt sĩ khí, chỉ về phía tay trái.
"Chờ tin tức tốt của mình." Nghê Yến Quy rời đi.
*
Chu Phong Vũ đụng mặt Liễu Mộc Hi là điều ngoài ý muốn, nhưng Liễu Mộc Hi bị đánh bại không phải là điều ngạc nhiên. Hễ là người đội xanh, Chu Phong Vũ thấy người nào là bắn người đó.
Đến được khu A, không nhìn thấy học viên đội xanh. Chu Phong Vũ thay đổi phương hướng quay trở về. Đi chưa được một trăm mét, anh ta đối diện với một người.
Nghê Yến Quy nhìn thấy anh ta, đưa thẳng súng, bắn đạn không chút do dự.
Động tác của Chu Phong Vũ loé lên.
Người thì luôn chuyển động, không phải là bia ngắm luyện tập trên sân, huống chi mới tập luyện bắn súng hai ngày, Nghê Yến Quy tất nhiên cũng không có thiên phú trong phương diện bắn súng.
Chu Phong Vũ nhanh chóng ngắm nòng súng chính xác ngay cô.
Cô hạ thấp eo, chân đạp một cái, chạy núp sau gốc cây to.
Chu Phong Vũ đè đè vành nón, chĩa ngón trỏ lên trên. Đạt được tầm nhìn, trời xanh mây trắng, cây cao lá xanh.
Nghê Yến Quy dáng người gầy ốm được thân cây che chở. Ngoại trừ gốc cây này thì cô không tìm được gốc cây nào khác.
Anh ta đạp lá rụng, giẫm trên cỏ khô, chẳng mảy may quan tâm chân mình phát ra âm thanh loạt xoạt. Đến được bên cạnh thân cây, chân anh ta nặng nề hơn, như thể muốn báo cho cô biết là mình đã tới. Anh ta chĩa cây súng của mình ra sau thân cây.
Thế nhưng, không có ai cả.
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy trên đỉnh đầu có bóng hình, anh ta nhanh chóng ngửa đầu nhìn.
Nghê Yến Quy chẳng biết đã lên trên ngọn cây từ khi nào. Cô thế mà đã dựa vào hai tay, bàn tay và bàn chân của mình hướng về sau chống đỡ giữa không trung. Khẩu súng laze được ghim vào eo cô, cô nghiêng người và nhảy lên, đồng thời quét qua chân anh ta.
Trong ánh mắt Chu Phong Vũ có thứ gì đó chuyển động. Anh ta liếc mắt qua chân cô, thế nhưng trong phút chốc khẩu súng đã tuột xuống. Anh ta thả tay ra muốn đón lấy, lại bị cô đuổi theo một bước.
Khẩu súng kia trực tiếp bị đá bay, rơi xuống mặt đất.
Anh ta không đi nhặt, mà sau khi Nghê Yến Quy xuống mặt đất, anh ta xông lên thi quyền.
Tất nhiên là cô muốn đi đón đỡ, không ngờ đây lại là chiêu dương đông kích tây.
Tay phải Chu Phong Vũ thi quyền, thật ra tay trái là muốn trộm cây súng của cô. Anh ta rút nắm đấm lại, tay trái đã nắm được họng súng.
Nghê Yến Quy quyết định thật nhanh, đột nhiên bóp cò súng.
Sở dĩ súng laser có thể bắn ngược trở lại, là vì trên người bọn họ có mang theo máy thu tín hiệu. Nhưng thu tín hiệu có phạm vi nhất định, nếu lúc bắn ra, nút đánh lựa không chạm trúng máy thu nhận thì trang bị cũng bị mất đi hiệu quả.
Và lúc này, khẩu súng đang nhắm chuẩn lòng bàn tay của anh ta đã vô hiệu. Nhưng cô vẫn không bóp cò – Bởi vì Chu Phong Vũ hướng về phía trước xé một cái, lôi cây súng trên eo của cô ra ngoài.
Anh ta muốn chuyển nòng súng lại. Nhưng không ngờ, Nghê Yến Quy lại phóng ra một cước.
Cô xông tới nhắm vào cây súng, đá rơi thẳng một cú.
Khẩu súng thứ hai cũng rơi xuống đất.
Chu Phong Vũ nắm tay thành quả đấm, anh ta không rành rẽ dùng súng.
Nghê Yến Quy cũng vậy. Mấy ngày nay huấn luyện bắn súng, bả vai của cô vẫn còn đau nhức. Chẳng qua, nửa phần bên dưới của cô hồi phục cũng khá tốt. Anh ta chuyên luyện nắm đấm, cô không so nắm đấm với anh ta, cô dùng cước pháp. Cô nhấc chân đè lên anh ta.
Anh ta dùng cùi chỏ chặn lại, nhất thời không kìm được sức lực.
Cả người cô bị đẩy về phía sau và xoay hai vòng, cô nhẹ nhàng nhảy lên chứ không bị ngã sấp. Tiếp theo, cô xoay về phía trước, không chỉ xoay trả lại hai vòng khi nãy mà còn thêm một vòng nữa, lúc gần kề Chu Phong Vũ, cô đạp thật mạnh.
Xưa nay Chu Phong Vũ không thể hiện nét thâm trầm trên gương mặt mình. Cô uyển chuyển, mềm mại hơn so với anh ta. Tán đả chú ý đến quyền cước sử dụng, nhưng tư thế của chân cô không giống với tán đả. Để anh ta miêu tả lại, thì nó thiên về võ thuật hơn. Tay chân cơ thể cô rất nhẹ, không thể dùng chiêu cậy mạnh để tập kích anh ta, nhưng cái kiểu linh hoạt thế này thì ứng phó rất dễ.
Thế nhưng, giữa nam và nữ vẫn có một sự cách biệt trời sinh, huống chi đều là con nhà luyện võ, cô có nhẹ hơn cũng không cách nào chiến thắng.
Trận diễn tập này, thắng thua thật sự vẫn nằm ở khẩu súng kia.
Chu Phong Vũ quả thật rất mạnh, anh ta không chỉ là tuyển thủ quyền anh đơn thuần, cô từng đọc lướt qua những trận đánh cận chiến. Nghê Yến Quy không thể không thừa nhận, bản thân cô đã lãng phí tài nghệ mình quá lâu rồi. Cô từ từ mất sức, đột nhiên nhìn thấy một chiếc lá từ trên cành rơi xuống, trong lòng cô nảy sinh một kế, âm thầm điều chỉnh phương hướng của mình, cố gắng hết sức hướng về chỗ khẩu súng.
Anh ta nhìn ra được ý đồ của cô, vừa hay anh ta cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Hai người cùng nhất trí một mục đích, từ đánh giáp lá cà chuyển sang cướp súng.
Chu Phong Vũ sắp sửa đi nhặt súng.
Nghê Yến Quy cong mũi chân lại, tạo một đường vòng cung từ dưới lên trên, vung lá rụng trên bãi cỏ về phía anh ta.
Anh ta bị một nhành cây khô đâm trúng mí mắt dưới, chớp chớp mắt hai cái.
Tiếp theo, súng lọt vào tay Nghê Yến Quy. Cô bay bổ nhào tới, lúc này ngã nhào xuống đất, đè anh ta xuống bãi cỏ. "Pặc" một tiếng, cô cười lạnh lùng: "Game over."
*
Chu Phong Vũ nhặt một khẩu súng khác.
Anh ta đón nhận chuyện bộ phận thu phát tín hiệu đã đóng, súng laser không nhận được tín hiệu, tự động vô hiệu hoá.
Từ xa xa vang lên âm thanh giao chiến, anh ta lại nhìn thấy lá bay rụng xuống. Anh ta bắt lấy một cái, đặt ở giữa lòng bàn tay, bóp nát rồi tung giữa không trung.
Có lúc anh ta nhìn thấy người bên đội xanh, có lúc thấy đồng đội của mình. Bọn họ đều là các thành viên thua cuộc. Có rất nhiều người sau khi khi bị "Đánh chết" đã ngồi dưới gốc cây trò chuyện, dáng vẻ trông chả vui vẻ gì. Có hai người ngồi xổm trên bãi cỏ, bình luận về chiến lược của hai bên.
Một người nói: "Này, người kia, khắp cả người toàn là sơ hở."
Một người khác nói: "Hu hu hu, bên phe ta lại bị ‘pằng’ mất một người rồi."
Một người khác lại nói: " y ây da, đối diện cũng bị ‘pằng’ luôn. Một đối một, ngang sức nhau. Thực lực hai bên đều gà như nhau."
Hai người hình như đã quên mất, bọn họ đã sớm bị "Pằng" mất tiêu, cũng gà muốn chết.
Tuy Chu Phong Vũ đã thua cuộc, nhưng không ai dám tiến lên cợt nhả với anh ta. Anh ta vác súng sau lưng, đi một đường lên sơn trại.
Chẳng bao lâu sau, anh ta chạm mặt Trần Nhung,
Trần Nhung đội nón rất thấp, gần như che hết gương mặt anh. Nửa phần mặt còn lại của anh không còn mang theo nụ cười khẽ từng có, vành môi sắc sảo, lạnh lùng khó tả.
Chu Phong Vũ thả lỏng người, hỏi: "Chẳng phải ngồi vững sau trướng tướng quân sao? Cậu ra ngoài làm gì?"
"Cô ấy ở đội xanh." Người ngựa hai bên, chỉ khi nào giao chiến mới biết được đối phương. Trần Nhung không ngờ, Nghê Yến Quy lại ở phe đối địch.
Chu Phong Vũ gật đầu: "Cô ấy là chủ lực."
Trần Nhung chú ý đến, nút nhận vũ khí của Chu Phong Vũ đã thành màu xám: "Cậu bị đánh bại rồi?"
"Không sai."
"Là ai?"
"Nghê Yến Quy giở trò mờ ám." Chu Phong Vũ nhếch khóe môi, "Nhưng mà mình cũng đã nhân nhượng."
Trần Nhung tháo mắt kính xuống: "Đã làm cô ấy bị thương rồi sao?"
"Không có." Chu Phong Vũ phủi phủi lá rụng trên người, "Cô nàng của cậu mạnh mẽ như hải sản ấy."
"Câu này nghe lọt tai đấy."
"À."
"Mình nói là bốn chữ trong số đó." Trần Nhung để lộ ra đôi mắt dài như lưỡi kiếm, "Nhưng mình không thích có người đụng tới cô ấy."
"Ừm."
Khi hai người so vai với nhau, Trần Nhung giơ ra một quyền với Chu Phong Vũ.
Trực giác Chu Phong Vũ cảm thấy như có một trận gió to bão bùng kéo tới. Anh ta hiểu ra, anh ta dùng võ thuật với Nghê Yến Quy quả thật chẳng tử tế chút nào. Nhưng huấn luyện thời gian lâu dài, cơ bắp phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, anh ta dường như đỡ đòn theo bản năng. Khi anh ta rụt tay về, suýt chút bị một quả đấm kề sát đầu.
Trần Nhung lại thu tay về: "Lần sau đừng có viện cớ."
"Đã biết."
Trần Nhung đeo lại mắt kính, lúc nâng vành nón lên, gương mặt đã trở lại nét hiền hoà. Anh nhìn về phía người đang đi tới: "Thái Dương, cậu cũng bị đánh bại?"
Thái Dương đầu đầy bụi đất, anh ta cởi dùng dằng cởi nón, nói: "Đối phương có bạn học nữ, là cao thủ. Ba người chúng mình bị bao vây tấn công, toàn bộ bị tiêu diệt. Chúng ta đã khinh địch."
Chu Phong Vũ ngửa đầu nhìn trời: "Là Nghê Yến Quy chứ gì."
Triệu Khâm Thư đi ngay phía sau, lớn tiếng nói: "Không phải chị đại. Là một cô nàng mặt trẻ con, trông thì lanh lợi xinh xắn, không ngờ là nhân vật hung ác. Mình bị vẻ ngoài của cô ta đánh lừa."
Chu Phong Vũ: "Đại tướng bên kia toàn là con gái?"
Nhưng nút bắn đạn của Triệu Khâm Thư vẫn sáng đèn. Trần Nhung hỏi: "Chẳng phải cậu vẫn còn yên ổn à?"
Triệu Khâm Thư cười thâm thuý: "Toàn dựa vào chiêu chạy tốc thắng."
Thái Dương lắc đầu: "Cậu là đồ lính bỏ trốn."
"Mình về đây, các cậu cứ chơi đi." Chu Phong Vũ xoay người rời đi.