Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Trên đường về, khi đi qua khu ký túc xá dành cho sinh viên.
Lô Vĩ nói: “Cảm ơn chị Yến đã mời khách.”
Nghê Yến Quy phất phất tay, cùng với Liễu Mộc Hi đi về phía trước.
Hoàng Nguyên Lượng nói: “Đó có phải là người đẹp dẫn chương trình cho buổi họp trong trường không?” Sự chú ý của anh ta đang hướng đến người đẹp ở bên kia, nói xong mới phát hiện ra rằng người đang đùa giỡn nói chuyện với Lý Quân lại là Trần Nhung.
Trên tay Trần Nhung đang cầm di động, không mang theo cặp sách, có lẽ là vừa mới bị gọi xuống.
Hoàng Nguyên Lượng sờ sờ miệng, sớm biết đã chẳng nói làm gì, nhưng nếu anh ta đã mở miệng… anh ta quay sang nhìn Nghê Yến Quy.
Quả nhiên Nghê Yến Quy dừng bước, chỉ nhìn thấy Trần Nhung và Lý Quân. Cô nghiêng đầu một góc bốn mươi lăm độ, hơn nữa cả người cũng nghiêng theo.
Hoàng Nguyên Lượng nghĩ, có thể là do tâm tình phức tạp nên cách thức biểu đạt cũng phức tạp theo.
Lâm Tu “Ồ” một tiếng: “À, kia là hoa khôi giảng đường mới chọn của trường học chúng ta, tên là Lý Quân.”
Nghe giọng nói đắc ý của anh ta, Liễu Mộc Hi hỏi: “Sao cậu lại biết được cô ta đứng đầu trong bầu chọn hoa khôi giảng đường? Không phải là cậu bỏ phiếu cho cô ta chứ?”
Lâm Tu chỉ cười không nói.
Liễu Mộc Hi nói: “Yến Quy của chúng ta cũng là một người vô cùng xinh đẹp đó nha. Lâm Tu, cậu ở phe bên kia sao? Bán đứng bạn bè à?”
“Yến Quy của chúng ta nhẹ nhàng, dịu dàng như thế, xem danh lợi tựa như mây trôi. Danh hiệu hoa khôi giảng đường này làm sao cậu ấy có thể để mắt đến được.” Lời của Lâm Tu cũng không phải nói dối. Lúc học trung học không giống với đại học được công khai bỏ phiếu, nhưng các nam sinh vẫn có thể ngầm so sánh xem ai xinh đẹp hơn ai. Lớp ai mà có người đẹp thì chưa đến hai ngày đã được đồn đại đi khắp nơi rồi. Từ trước đến nay Nghê Yến Quy chưa bao giờ có tên trên bảng “hoa khôi giảng đường”. Chỉ bằng quả đấm của cô thôi thì đã ngăn cản các nam sinh bỏ phiếu cho mình rồi. Không khí ở đại học Gia Bắc lại càng rõ ràng hơn, người dịu dàng hào phóng sẽ thắng, còn Nghê Yến Quy lại vì một bản kiểm điểm nên bị thua.
Dù sao Lâm Tu cũng là nam sinh nên anh ta không rõ, rằng Nghê Yến Quy có thất bại cũng chẳng sao cả, chỉ là không thể bại dưới tay Lý Quân.
Nghê Yến Quy từ từ đứng thẳng lại, bản thân thế mà không di chuyển tiếp, đứng thẳng nhìn sang hai người hòa hợp bên kia. Cô lấy di động ra.
Anh vừa lương thiện vừa đáng yêu.
Dù sao Trần Nhung cũng đã nói, anh không có bạch nguyệt quang, cũng chưa từng có bạn gái. Cô có thể quang minh chính đại mà đoạt lấy anh.
Cô gửi tin nhắn cho anh: “Môn giám định và thưởng thức điện ảnh ngày mốt đã bắt đầu rồi, hôm nay mình mới biết.”
Di động rung lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của Trần Nhung và Lý Quân.
Anh nhìn thoáng qua, thuận tay mở điện thoại.
Đổi lại là những người khác, anh chắc chắn chẳng để ý đến. Nhưng mà đây chính là ảnh đại diện đáng yêu của Nghê Yến Quy. Trước kia nó chỉ là cảnh đêm mơ hồ, chắc là rung tay khi chụp.
Không biết từ khi nào đã đổi thành một biểu tượng cảm xúc hình mặt cười. Vô cùng đáng yêu, phong cách này hoàn toàn không giống với Nghê Yến Quy.
Trần Nhung mở tin nhắn của cô ra. Ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên anh lại nhìn ra phía cổng vào, đúng lúc nhìn thấy đám người của Nghê Yến Quy.
Anh dịu dàng cười.
Cô cũng cười, so với mặt trời càng rạng rỡ hơn.
Anh lắc lắc di động, tay đánh chữ trả lời lại: “Cảm ơn! Mình đã biết rồi. Cậu giúp mình giữ chỗ ngồi nhé.” Số lượng từ nhắn ra cũng nhiều hơn, anh cố gắng đánh chữ, không nói gì.
Lý Quân nghi ngờ nhìn sang. Nhìn thấy vài người, cô ta nghi ngờ. Cô ta đang nói chuyện gì đó với Trần Nhung.
Anh ngẩng đầu nhìn cô ta cười, gật gật đầu.
Sau đó, cô ta rời đi.
Lý Quân là người đẹp dịu dàng, ngày thường vô cùng đoan trang, khí chất. Nhưng Nghê Yến Quy cảm thấy bản thân mình thành công cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau, có thể thấy được rằng cuộc trò chuyện khi nãy anh cũng không tập trung nhiều tinh thần lắm.
Nghê Yến Quy ngẩng đầu, vênh váo tự đắc rời đi.
*
Nghê Yến Quy nói chuyện phiếm với Trần Nhung, hai người vẫn đang dừng lại ở vấn đề lựa chọn môn học.
May mắn là chọn môn học có liên quan đến điện ảnh, Nghê Yến Quy cho dù không có học cũng có thể bậy bạ nói vài câu.
Lúc nói chuyện phiếm, Nghê Yến Quy mở bình luận trên trang web điện ảnh ra. Nếu Trần Nhung bày tỏ sự tán thưởng đối với bộ phim điện ảnh nào đó, cô lập tức sưu tầm tất cả các bình luận năm sao rồi sao chép xào nấu lại. Nếu anh chê bai, cô sẽ tìm những bình luận không tốt. Thường xuyên nói chuyện qua lại, hai người cũng rất hợp ý nhau.
Trần Nhung: “Không ngờ quan điểm về điện ảnh của hai chúng ta lại giống nhau như thế.”
Nghê Yến Quy: “Đúng thế, mình cũng không ngờ đấy, thật khéo. Vừa hay cậu cũng thích, mà mình cũng cảm thấy phim rất ổn. Mình không thích, cậu cũng không ưa.”
Trò chuyện với nhau thật vui.
*
Nhớ đến tiết học ngày hôm nay, Nghê Yến Quy dậy từ rất sớm. Cô nhớ rõ lời Trần Nhung nói nên muốn chiếm chỗ ngồi.
Liễu Mộc Hi cũng đăng ký môn giám định và thưởng thức điện ảnh, nhưng cô ấy không có hứng đi làm bóng đèn, nói: “Sân khấu chính vẫn nên để lại cho cậu và Trần Nhung đi.”
“Một mình cậu có phải rất nhàm chán không?” Nghê Yến Quy không có chút thành ý gì.
“Giơ gậy đánh uyên ương càng chán hơn.” Liễu Mộc Hi quả thật là một người rất hiểu cảm giác hưởng thụ, cô ấy dù một mình xem phim cũng không muốn người khác thương xót cho mình.
Nghê Yến Quy phát hiện Trần Nhung đã đến rồi, ngồi ở giữa chỗ ngồi hàng phía sau, đối diện màn hình lớn của bục giảng chính.
Trước đấy, Trần Nhung còn gửi WeChat nói có thể sẽ đến muộn, ai ngờ anh còn đến sớm hơn cô.
Cũng cùng lúc đó, Nghê Yến Quy nhìn thấy quả đầu tròn màu quýt đang ngồi sau lưng Trần Nhung.
Tên gì nhỉ, à, Dương Đồng.
Dương Đồng và Chu Phong Vũ như hình với bóng, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng của Chu Phong Vũ đâu.
Dương Đồng nhìn đông ngó tây, liếc thấy cô thì vội vàng tránh ánh mắt, quay đầu sang phía bên kia. Lúc sau, cậu ta ý thức được hành động của mình thật giả tạo nên đổi thành cúi đầu.
Nghê Yến Quy đi đến, nhìn chằm chằm vào Dương Đồng. Lúc sắp ngồi xuống, cô lại liếc mắt nhìn thêm một cái.
Dương Đồng vẫn không nhìn cô.
Rõ ràng cô nhìn thấy quả đầu cam của cậu ta quay sang. Xem ra mấy lời nói lần trước có hiệu quả, bọn “HKT” này không còn dám bắt nạt Trần Nhung nữa.
Nghê Yến Quy vỗ váy ngồi xuống. Váy dài khẽ rũ xuống lộ ra một cặp chân trắng nõn cùng mắt cá chân tinh tế. Cô nhẹ nhàng vén váy – đây là tư thế cô đã luyện trên dưới mười lần, vừa xinh đẹp vừa rụt rè.
“Đúng rồi.” Trần Nhung hỏi, “Không phải bạn của cậu cũng đăng ký lớp này sao, cậu ấy đâu rồi?”
“Cậu ấy nói rằng muốn hưởng thụ cảm giác cô độc của điện ảnh, nên tự mình ngồi ở một góc sáng sủa rồi.” Nghê Yến Quy nói dối không chớp mắt.
Trần Nhung ngồi bên tay phải Nghê Yến Quy, bên phía tay trái là một khoảng trống, nhưng cũng không có ai đến đây.
Thật ra ở phía bên kia của Nghê Yến Quy có một nam sinh tùy tiện ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống thì nam sinh quay đầu cười, đồng thời nghiêng người đi. Cả người và góc độ đều không phải nhìn về phía màn hình lớn, mà là đang nhìn cô. Tia sáng trong mắt cậu ra chỉ chiếu qua một người, vừa nhìn đã thấy được ngay.
Hung thần ác sát đầu tròn màu quýt ở hàng phía sau đang dõi theo cậu ta. Đầu tròn không chỉ có cái đầu tròn xoe mà khuôn mặt cũng tròn trịa, trông hung dữ đến buồn cười.
Nam sinh kia không để ý đến, lại đột nhiên cảm giác được ghế dựa của mình bị người phía sau đá một cái. Cậu ta quay đầu sang nhìn.
Quả đầu tròn màu quýt nhìn chằm chằm cậu ta.
“Cậu làm gì thế?” Nam sinh cảm thấy chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Đầu tròn màu quýt không nói lời nào, lại đạp thêm một đạp nữa. Đồng thời ánh mắt cũng liếc liếc sang Nghê Yến Quy.
Nam sinh kia nhìn Nghê Yến Quy, rồi lại nhìn quả đầu tròn màu quýt.
Dương Đồng nghiêng đầu, lắc lư hai bên.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như nam sinh đã từng nghe qua câu chuyện “anh trai” vận động xương cốt. Cậu ta dần nhớ lại.
Dương Đồng làm một tư thế đuổi người đi.
Nam sinh quay người về chỗ cũ. Cậu ta chống tay lên mặt bàn đứng dậy, nhìn về phía sau lẩm bẩm một câu: “Tật xấu.”
Dương Đồng xác định rằng Trần Nhung và Nghê Yến Quy không còn bị ai quấy rầy nữa thì cậu ta mới mang cặp vào, đi xuống ngồi ở dưới cùng.
Chương trình học rất đơn giản – Giám định và thưởng thức một bộ phim điện ảnh. Đèn trong phòng học đều giảm sáng, trên bục giảng được trang bị một máy chiếu hệt như một rạp phim đơn giản. Giáo viên rất có tính nghệ thuật, đưa ra danh sách tên của các bộ phim điện ảnh nổi tiếng. Nổi tiếng có ý là, vừa nói tên phim điện ảnh, Nghê Yến Quy đã biết ngay nội dung phim.
Hôm nay là phim “Malena.”
Nghê Yến Quy nghĩ thầm giáo viên bây giờ thật sự không bị cản trở gì, ngay tiết học đầu tiên đã đưa ra đề tài cấm kỵ này. Cô lén liếc nhìn Trần Nhung một cái, ánh sáng trên màn ảnh chiếu rõ vào khuôn mặt anh, cô nhìn không rõ ánh mắt của anh.
Liễu Mộc Hi có nói đúng một câu, Trần Nhung đi học rất nghiêm túc, không lơ là.
Nghê Yến Quy không tiện mở miệng nói chuyện.
Đương nhiên khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, cô không thể nào ngồi yên. Cô nghe thấy giọng nói tinh tế của nam sinh đang thảo luận ở bên cạnh. Cô nhìn sang Trần Nhung.
Anh nâng kính lên, chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ tâm trí của tên ngốc mọt sách này đang rạo rực sao? Nghê Yến Quy đưa tay vào trong cặp, lấy ra một quyển sách, siết chặt lại rồi che trước mặt anh.
Anh giật mình.
Bên trong mờ tối, bìa sách màu xanh nhìn không lớn. Cuốn sách nằm nghiêng, tên cũng nghiêng ngả. Thỉnh thoảng màn hình lớn sáng lên, anh mới biết đây là sách giáo khoa tranh sơn dầu. Anh nhìn sang Nghê Yến Quy, phát hiện cô cũng lấy một cuốn sách cản tầm nhìn của mình lại. Mặt của cô dán vào bìa sách, hình như không mấy vui vẻ, nhưng giây tiếp theo cô lại nhìn sang anh nở nụ cười.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Nghê Yến Quy không biết giải thích thế nào về hành vi của mình. Nữ chính rất tốt, dáng người vô cùng nóng bỏng, Trần Nhung nhìn thêm vài lần cũng bình thường. Nhưng cô lại thấy không được tự nhiên lắm, không muốn nhìn thấy một nam sinh trong sáng như thế xem những thứ tầm thường như vậy. Bởi vì đơn giản không muốn cho anh xem thôi. Đồng thời, cô cũng không biết mình lấy lập trường gì để ngăn cản anh, nên đành phải đưa ra khuôn mặt tươi cười để ứng biến.
Trần Nhung cười cười, đưa tay nhận lấy sách của cô, cũng học giống cô đưa bìa sách dán sát vào mặt mình.
Trong phòng học vang lên tiếng “ồ” kinh ngạc của các sinh viên. Đèn trên màn hình lóe sáng lên.
Hai người trốn sau cuốn sách, ngũ quan mơ hồ, nhưng cô cảm thấy ánh mắt anh vô cùng sáng ngời, giống như một linh hồn trong suốt không tỳ vết.
Cho đến khi các bạn học yên lặng trở lại. Hai người mới thả sách xuống.
Từ trước đến giờ anh không hay so đo, đột nhiên cô cản trở quá trình giám định và thưởng thức của anh.
Ngược lại cô càng cảm thấy ngại ngùng.
Lúc ánh đèn sáng lên, bộ phim điện ảnh kết thúc.
Thầy giáo lại lần nữa đứng trên bục giảng, bắt đầu ra bài tập.
Nghê Yến Quy vì thế mới biết, chọn môn học không phải đơn giản như xem phim rồi thôi, sau đó còn phải nộp bài cảm nghĩ một ngàn từ. Không biết môn học này có thể qua loa không. Lý giải của cô về phim điện ảnh là hình ảnh tinh xảo, kết cấu hoàn mỹ, nội dung vui vẻ. Phải tinh tế viết hơn ngàn chữ thật sự quá khó khăn với cô. “Không ngờ còn phải viết báo cáo…”
Trần Nhung hỏi: “Viết bình luận phim điện ảnh sao?”
“Không có?” Nghê Yến Quy lắc đầu, “Mình không rành chuyện viết đánh giá phim điện ảnh cho lắm.”
Anh biết: “Mình viết chừng hai ngày, còn một ngày viết cho cậu nhé.”
Này cũng được hả? Cô cười tươi như hoa: “Cảm ơn cậu nha! Nếu không có cậu, chắc có lẽ mình không thể nào nộp bài được rồi.”
Cách giờ giới nghiêm của ký túc xá còn một tiếng, cô nói: “Hay là, mình mời cậu đi ăn khuya nhé?”
“Ừm.” Lúc này Trần Nhung mới phát hiện, sách khi nãy cô chắn trước mặt anh, bìa sách… rất khác biệt, sách rất dày – “Hoàng tử hống hách yêu cô vợ bị ruồng bỏ của tổng giám đốc”, “Đây là sách… ngoại khóa sao?”
“À.” Nghê Yến Quy nhanh chóng lấy quyển sách lại, cô mang theo hai quyển sách, một quyển dùng đi học, một quyển dùng khi thất thần.
“Sách nói về cái gì thế?”
“Nói về một nam sinh rất bá đạo.” Nghê Yến Quy bỏ sách vào cặp mình, chuyển đề tài, “Tan học rồi.”
Trần Nhung tiếp tục hỏi: “Bá đạo như thế nào?”
Nghê Yến Quy dừng chân: “Quyển sách này, chính là phê phán phương thức theo đuổi tầm thường.”
“Thế nào mới không tầm thường?” Anh càng thêm hiếu kỳ.
Cô nghiêm túc dừng lại: “Cậu không thể học, có đi hay không, còn chưa ăn khuya đâu!”
Trần Nhung bị cô dọa: “Đi, ăn thôi.”