Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 400: Tối nay để cho hắn ngủ trên sạp nhỏ!

Nàng không biết võ công, cho nên hắn không cách nào nằm mơ giữa ban ngày nghĩ chạy khỏi hoàng cung, nàng chỉ có thể tìm một chỗ có thể có người của mình. Mà trong tất cả lựa chọn, tuy nói gần vua như gần cọp, nhưng ở gần đế vương lại là an toàn nhất, cực kỳ có ích vào lúc này.


Sự thật chứng minh, nàng chọn đúng rồi.
Sau đó, không biết là bởi vì có người hại nàng, nàng mới chính thức mở rộng cánh cửa lòng hay là dần dần cảm động, có lẽ là trong nháy mắt tim đập thình thịch, cũng có lẽ, lúc ban đầu khi nàng muốn đuổi nữ nhân bên cạnh hắn đi thì đã nhất định.


Mà chút sợ sệt mờ mịt, đúng như nàng không biết từ đâu chuyện bắt đầu, hắn mới là thật tâm.
Cho nên hắn sợ.
Nam nhân này giấu quá sâu, quá biết giả bộ, cho dù là mới bắt đầu, nàng cũng chưa từng nhìn ra chỗ không đúng nào trong những chuyện hắn đối tốt nàng.


Cho dù là một chút xíu đầu mối, cũng không có.
Cho nên hắn mới có thể vẫn lừa mình dối người đến bây giờ.


Mục đích bức thư này nhất định là muốn khích bác mối quan hệ giữa nàng và Quân Mặc Ảnh, cho nên hắn biết mình nên nhìn xong liền ném, không nên tin tưởng, nếu là không nhìn, hoặc là lựa chọn làm như không thấy, giữa bọn họ vẫn có thể tiếp tục duy trì hạnh phúc tốt đẹp.


Cố tình, gan nàng lại rất nhỏ.
Hôm đó Khinh phi nói còn ghi nhớ trong đầu, rõ ràng không có chứng cớ, rồi lại không giống giả.


Nàng không biết thân phận trước khi mất trí nhớ của mình là gì, nàng rất sợ mình thật sự là mật thám, cho nên vội vàng muốn biết đáp án từ trong miệng Quân Mặc Ảnh, nếu nàng thật sự là mật thám, nàng nên làm cái gì.


Nàng đoán, nam nhân giống như hắn vậy, nhất định là có thể vì giang sơn bỏ qua tất cả thôi.....
Phượng Thiển đi tới đi lui, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết mình đi tới nơi nào, mệt mỏi, tùy tiện tìm một nơi dừng lại, dựa vào một vách tường có vẻ bằng phẳng thuận thế trợt xuống, ngồi trên mặt đất.


Nàng hít một hơi thật sâu, thở ra, lại hít sâu một hơi, thở ra.
Nửa canh giờ, hẳn rất mau sẽ qua chứ?
Chỉ cần qua một lát nữa, hắn còn không tìm được nơi này, vậy cho dù nàng thắng, tối nay để cho hắn ngủ trên sạp nhỏ!
Nàng cần suy nghĩ kỹ lại, mình nên làm cái gì.....
******


Lúc Quân Mặc Ảnh tìm tới nơi này, Phượng Thiển đang cuộn tròn đầu gối ngồi dưới đất, lưng khẽ dựa vào vách tường phía sau, cả khuôn mặt chôn hẳn vào trong đầu gối, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt nàng giờ phút này, càng không nói là biết nàng đang suy nghĩ gì.


Bóng dáng kia, mang theo cô đơn, xa cách, như ngăn cách tất cả liên lạc xung quanh mình.
Hô hấp Quân Mặc Ảnh hơi chậm lại, nơi ngực truyền đến một chút đau đớn.
Vừa đau vừa ngọt, cũng không rõ ràng.
Ấn đường khẽ nhíu lại, hắn khẽ thở dài, bước chân từ từ ngừng lại.


Nhìn dáng vẻ nàng cuộn tròn thành một cục, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong cứ như vậy ở bên ngoài sơn động.
Vẫn cứ nhìn.
Không biết qua bao lâu, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, xác định nửa canh giờ đã qua, mới một lần nữa đi vào bên trong.


Cố ý để nặng bước chân, Quân Mặc Ảnh đi cũng rất chậm, chính là vì có thể để người ở bên trong nhận thấy hắn đến.
Quả nhiên, người đang giữ vững tư thế kia hồi lâu rốt cuộc có một chút động tĩnh.
Một giây kế tiếp, bỗng nhiên Phượng Thiển ngẩng đầu.


Thấy hắn tới, đuôi lông mày khẽ nhíu, cặp mắt khẽ nheo lại, mặt cảnh giác nhìn hắn.
"Nếu ta không có đếm sai, nửa canh giờ cũng đã qua rồi chứ?" Nàng nhếch miệng khiêu khích.