Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 274: Cho nên ngươi tát ta một cái......

"Thiển phi, ngươi quá phận!" Hoa phi giận đến mức lồng ngực phập phồng, từ trong miệng văng ra từng chữ từng câu không che giấu tức giận và chán ghét: "Nơi này là cung Phượng Minh, là cung của Thái hậu, không phải cung Phượng Ương của ngươi, ngươi dám ở chỗ này giả điên la lối om sòm?"
"Giả điên, la lối om sòm?"


Phượng Thiển híp mắt, những ôn hòa nhạt nhẽo từ trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo hơn cả lúc nãy.


"Trước khi ta chưa bước vào cánh cửa này, Hoa phi nương nương liền bắt đầu chửi bới ta, chê danh dự ta. Ta cũng chỉ tự thuật một sự thật, cộng thêm hỏi hai vấn đề, sao liền giả điên rồi hả? Vậy ngươi vừa hắt gáo nước thì sao?"
Hoa phi lầm bầm mấy tiếng, lập tức không phản bác được.


Giây lát, ánh mắt nàng chuyển về hướng Thái hậu, lại chỉ thấy đối phương chưa từng nhìn nàng một cái, khắp khuôn mặt là thâm trầm, không thể làm gì khác hơn là hậm hực thu hồi tầm mắt.


Đồng thời oán giận nói: "Thái hậu lão nhân gia bà khoan hậu nhân từ, không tính toán với ngươi, ngươi dám được đằng chân lân đằng đầu!"


"Lại không nói có phải ngươi nói sự thật không......" Phượng Thiển chê cười: "Nhưng nếu Thái hậu đều không so đo với ta, ngươi là cái éo gì, muốn tới so đo với ta?"
Trầm mặc......


Đột nhiên, người trước mắt nhanh chóng đến gần, chưa cho Phượng Thiển bất kỳ phản ứng nào, một bàn tay bén nhọn đập tới, rơi vào trên mặt Phượng Thiển.
"Pằng" một tiếng, thanh thúy vang dội, mọi người kinh hãi.
Một khắc kia, trong điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Mỗi người cũng thu lại hô hấp, bao gồm hoàng hậu.


Dấu tay đỏ tươi, bốn ngón tay rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của Phượng Thiển.
Trên má đau rát.
Phượng Thiển hoàn toàn không ngờ tới Hoa phi dám làm như vậy, nhất thời ngẩn người tại đó.


Trước mặt nhiều người như vậy, ở trước mặt thái hậu, nàng một cái Hoa phi nho nhỏ là ăn gan hùm mật gấu, lại dám động thủ với mình sao? Thật coi danh hiệu "Sủng phi", "Yêu Phi" của nàng là gió thổi sao?
Phản ứng đầu tiên của Phượng Thiển không phải đánh trả lại, mà là nhìn về phía Thái hậu.


Hoa phi vừa mới bắt đầu nói câu kia không sai, nơi này là cung Phượng Minh, không phải cung của Phượng Thiển nàng, cũng không phải địa bàn của Hoa phi, tại sao Hoa phi dám ở chỗ này la lối om sòm, động thủ với nàng?


Vừa hay đúng lúc này, Thái hậu cũng hơi nhếch đuôi mắt, lướt nhẹ nhìn nàng một cái, trong ánh mắt sâu thẳm là ý vị sâu xa nàng không hiểu.
Chỉ là, nhìn không hiểu thì không hiểu, cũng có thể xác nhận, Hoa phi đánh nàng, tuyệt đối là Thái hậu hướng vào!


Phượng Thiển cắn răng, lòng bàn tay nắm chặt, còn chưa kịp giơ tay lên, giọng của Thái hậu liền vang lên.
"Hoa phi, trước mặt ai gia ngươi cũng dám càn rỡ như thế?" Thái hậu nhàn nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo hơi thở suy yếu của người bệnh.


"Ai gia sớm nói với ngươi, cho nên triền miên giường bệnh, cũng chỉ bởi vì thân thể ai gia suy yếu, không có quan hệ gì với Thiển phi, ngươi tội gì giận lây sang nàng?"
Lời này nghe vào trong lỗ tai Phượng Thiển, không khỏi buồn cười.
Đánh cũng đánh, còn ở chỗ này giả bộ?


Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Phượng Thiển nghiến răng nói: "Hoa phi nương nương, có nghe hay không, Thái hậu như thế, không có nửa xu quan hệ với ta. Cho nên ngươi tát ta một cái kia......"
Lời còn chưa dứt, lại một lần nữa bị người chặn đứt.
"Dĩ nhiên là trả lại!"


Nhạt nhẽo, lạnh lùng, thêm một tia tức giận không dễ dàng phát giác, lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa.