Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 228: Tình cảm chân thành Phương Phỉ

Càng đi ra ngoài, Phượng Thiển lại càng là mơ hồ.
Nơi này lớn như vậy, bốn phía đều là cây giống nhau, ai phân biệt được chỗ nào với chỗ nào?


Vừa mới bắt đầu, Phượng Thiển còn kiên trì không ngừng tìm nửa ngày, thậm chí xé không ít mảnh vải trên tay áo và vạt áo, buộc lên trên cây, lấy cái này đánh dấu đường. Nhưng nàng ở bên trong lung lay hơn nửa ngày, lại không tìm được đường ra ngoài.


Nơi này thật sự giống mê cung, bất luận đi như thế nào, như đều là quay quanh một chỗ.
Phượng Thiển không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là mỗi một cây đều lớn lên giống nhau, hay là nàng tiến vào trong Ngũ Hành bát quái trận?!


Ước chừng qua nửa canh giờ, mảnh vải quen thuộc lại lần nữa đập vào mi mắt, Phượng Thiển liền nổi giận.
Mắng vài tiếng, Phượng Thiển phát điên đặt mông ngồi xuống, hổn hển.
Bà nội nó, rốt cuộc người nào đáng chém ngàn đao dồn nàng ở chỗ này?!


Nếu thật muốn mạng nàng, trực tiếp chém còn không đơn giản sao? Mướn nhiều người như vậy dẫn nàng tới nơi này, chẳng lẽ chỉ là vì không lưu lại chứng cớ gì?!
Phượng Thiển cảm thấy không giống.
Cần phải nói nguyên nhân, nàng lại không thể nghĩ được.


Nhưng mà, nếu những người đó dám công khai hành động ở trong hoàng cung, vậy đã nói lên bọn họ nhất định có nội ứng ở xung quanh. Hơn nữa có năng lực chuẩn xác nắm bắt thời gian nàng đi từ cung Phượng Minh ra như vậy….
Nhất định trong cung Phượng Minh có nội ứng của bọn họ!
Ngự hoa viên, sau núi giả.


Một nam tử mặc đồ đen che mặt cung kính đứng ở trước mặt một nữ tử: “Chủ tử, chúng ta đã thành công dẫn người đi vào."
Nữ tử gật đầu: “Ừ, chuyện tiếp theo, không cần ta nói ngươi cũng biết làm như thế nào chứ?"


"Vâng, tiểu nhân hiểu. Người tham dự việc hôm nay, tiểu nhân nhất định xử lý sạch sẽ, không để ai phát hiện ra."
Nữ tử ngừng một chút, đột nhiên cười hỏi: “Còn ngươi thì sao?"


Hô hấp của nam tử bị kiềm lại, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử, mong chủ tử tin tưởng!"
"Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời mình nói. Nếu có một ngày ta phát hiện ngươi phản bội ta, kết cục tuyệt đối không phải ngươi có thể tưởng tượng."


"Vâng, tiểu nhân hiểu."
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng ảm đạm, trên ngọn cây cso bóng ma quỷ dị bay qua, nhạt như nước trong.
Trong rừng cây tối như mực ngẫu nhiên có mấy con đom đóm bay tọa ra ánh sáng mỏng manh nhưng chói lọi.


Cùng với từng đợt gió lạnh phất quá, lá cây "Sàn sạt" rung động, trong ban đêm có vẻ càng đáng sợ.
Phượng Thiển ôm hai tay, chậm rãi đi thong thả, trong lòng lại có chút sợ hãi.


Trong hoàng cung tự dưng xuất hiện một rừng cây như vậy liền đủ kỳ quái, hiện tại nàng còn mạc danh kỳ diệu bị "Lưu đày" ở chỗ này, liền càng khiếm người ta cảm thấy quỷ dị. Giận là, hiện tại nàng trừ bỏ ở chỗ này mù quáng luống cuống, hoàn toàn không có biện pháp ra khỏi.
Phượng Thiển thở dài.


Đột nhiên, không xa ở phía trước, một mộ bia màu trắng đập vào mi mắt.
Ở trong bóng đêm mờ mịt, loại này không thể nghi ngờ sẽ làm người cảm thấy lạnh lẽo khủng bố.
Phượng Thiển rùng mình một cái.
Ánh mắt ngưng lại, Phượng Thiển do dự trong chốc lát, mới lớn gan, bước đến chỗ đó.


Nương theo ánh trăng ảm đạm, Phượng Thiển nhìn trên bia chỉ có bốn chữ: "Tình cảm chân thành Phương Phỉ.’’ Ngay cả kí tên cũng không có.
Phượng Thiển nhíu mi, nhịn không được sờ chữ trên mặt bia.


Rõ ràng chỉ là vài từ mà thôi, nhưng trong từng nét bút từng từ, phảng phấy vô số nùng tình ý mật của người viết.
Phương Phỉ là ai?
Người lập mộ ở chỗ này là ai?