Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 221: Rõ ràng chính là ỷ sủng mà kiêu

Đừng nói là Lý Đức Thông, ngay cả Quân Mặc Ảnh, toàn bộ thân thể đều cứng đờ.
Tư thế này!
Phản phản, hoàn toàn phản! 


Cố tình đầu sỏ gây nên còn không tự biết nói: “Hoàng đế bệ hạ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ ta lần này, ngài cũng biết ta là người nói thẳng, cho nên nhanh nói với ta một câu đi, bằng không lòng ta khó chịu."


Huyệt thái dương của Quân Mặc Ảnh nhảy dựng, dù cho tính tình và nhẫn nại có tốt đến mấy thì trước mặt vật nhỏ cũng có thể hóa thành không.
Hắn cầm cái tay đang sờ loạn lộn xộn trên người hắn, nhưng không chịu mở miệng với nàng.


Phượng Thiển thầm nghĩ xong rồi, nam nhân này giống như thực sự bị nàng làm cho xù lông.


Thời gian dài như vậy cũng không chạm được nghịch lân của hắn, không nghĩ tới nàng thuận miệng câu nói đầu tiên có thể làm cho hắn không vui lâu như vậy, xem ra về sau trừ bỏ chữ "Chết" là cấm kỵ, ngay cả "Ra cung" cũng là cấm kỵ.
A a a, cũng không có ai nhắc nhở nàng mà!


Trong cung Phượng Minh, phi tần sớm đi theo Hoàng Hậu đến đây, thỉnh an chúc tết, nên có không ít người.
Nhưng người trên tần vị, chỉ thiếu mình Phượng Thiển.
Sắc mặt Thái Hậu không đổi, chỉ thản nhiên nhìn Hoàng Hậu một cái: “Sao không thấy Thiển phi?"


"Bẩm Thái Hậu, Thiển phi nàng…." Hoàng Hậu có chút chần chờ, sợ người khác cảm thấy nàng ghen tị lại bàn luận thị phi, nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào. Cuối cùng, chịu không nổi ánh mắt sắc bén của Thái Hậu, vẫn kính cẩn nói: “Thiển phi không đến chỗ nô tì."


Thái Hậu làm như kinh ngạc: “Như thế nào, Thiển phi xảy ra chuyện gì sao?"
Nói xong, bà còn hơi kinh ngạc nhìn chung quanh một vòng.
Phía dưới yên tĩnh một lát, lập tức có phi tần bật cười một cái.


"Thái Hậu, thực không phải nô tì bàn luận thị phi, mỗi ngày Thiển phi có Hoàng Thượng sủng ái che chở, làm sao có thể xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ là không thích thỉnh an Hoàng Hậu với chúng tỷ muội thôi?!"


Trong giọng nói của Hoa phi mang theo một cỗ sắc bén, giọng điệu lại lạnh lẽo, giống như trào phúng lại giống như ghen tị, vừa nghe khiến cho người khác thấy không thoải mái.
Nhưng lúc này mọi người không chú ý tới giọng nói của nàng, mà là lời nàng nói quả thật cũng đủ trong lòng các nàng tích tụ khó chịu.


Từ khi Phượng Thiển xuất hiện, đế vương chưa từng lấy con mắt nhìn những người khác.
Đến tột cùng nữ nhân kia có cái gì tốt, dựa vào cái gì có thể lọt vào mắt xanh của đế vương, được ân sủng như thế?!
"Nói đúng, này cũng hơi quá đáng đi!"


"Rõ ràng chính là ỷ sủng mà kiêu, không để Hoàng Hậu nương nương vào mắt."
"Xin Thái Hậu chủ trì công đạo!"
Mọi người cùng đồng thanh hô xin.
Khóe miệng Thái Hậu khẽ nhếch lên, có chút vừa lòng nhìn Hoa phi một cái.


"Ai, Hoàng Thượng cũng thật sự là, sủng người đến một chút quy củ cũng không có." Thái Hậu thở dài: "Nghĩ đến, chỉ cần Thiển phi nói một câu, Hoàng Thượng liền hạ lệnh nàng không cần phải đi cung Phượng Y thỉnh an đi."
Thân phi nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Thái Hậu, đáy lòng cười lạnh.


Tuy nàng cũng ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi với Phượng Thiển, nhưng không thể không vỗ tay trầm trồ khen ngợi vì chiêu này của Thái Hậu.


Nếu không phải ánh mắt Thái Hậu có ý bảo, Hoa phi nào dám ngay trước mặt Thái Hậu châm chọc khiêu khích ai. Hiện tại Thái Hậu bất động thanh sắc dẫn lửa giận của mọi người lên người Phượng Thiển, nếu là đế vương truy cứu trách nhiệm, lại không có chút quan hệ nào với Thái Hậu.


Chiêu mượn đao giết người này, quả nhiên cao minh.
"Hoàng Thượng giá lâm, Thiển phi nương nương giá lâm!" Trong lúc mọi người ở đây đều ôm trách móc nặng nề với Phượng Thiển, đế vương dắt Phượng Thiển đến.


Chẳng qua trước đó, Phượng Thiển đã ngoan ngoãn thu móng vuốt trên người đế vương về.