Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 17: Cả đời dài như vậy

"Lý công công, nhĩ hảo ngạt..." Phượng Thiển đột nhiên dừng lại.


Nàng vốn muốn nói, nhĩ hảo ngạt cũng là nam nhân, sao có thể trả thù tiểu cô nương? Nhưng nghĩ lại, Lý công công vốn không phải nam nhân bình thường... May mắn nàng không lanh mồm lanh miệng, bằng không tổn thương lòng tự trọng của người ta thì không tốt!


"Khụ, nhĩ hảo ngạt cũng là người Càn Long cung, tính lên chính là người lãnh đạo trực tiếp của Bạch Lộ, ngày thường nàng thấy ngươi đều cung kính?" Phượng Thiển nói đúng lý hợp tình, không hề chú ý tới nam nhân đang đứng ở cửa hứng thú nhìn chăm chú vào nàng: "Cho nên hiện tại thua tiền, ngươi đương nhiên phải trả thay nàng! Bằng không ngươi bảo nàng một tiểu nha đầu sao có nhiều bạc như vậy?"


"Còn về thừa lấy nhị thôi... Chính là hai người các ngươi thêm một! Ai nha đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lý công công thiếu ta hai trăm năm mươi bốn lượng bạc!"
"Nô tài... Này, này này..." Lý Đức Thông tâm muốn chết cũng có, sao hắn gặp phải tiểu cô nãi nãi này?


So sánh với người khác, Bạch Sương thật vui vẻ, hôm nay nếu không khoái trá chơi, còn đi theo Phượng tiệp dư thắng non nửa năm tiền tiêu hàng tháng!


Mới đầu Bạch Lộ còn có chút buồn bực, tuy nói chơi vui đi, nhưng nàng thua thảm. Rõ ràng là cùng nơi đùa, sao vận khí Bạch Sương tốt như vậy theo Phượng tiệp dư, chính mình phải cùng Lý công công cùng thua tiền? Bất quá nghe Phượng Thiển nói vậy, nàng vừa cười vừa nghĩ, tuy nói không thắng tiền, nhưng Phượng tiệp dư cũng giúp đỡ nàng!


Vài người đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, đều không chú ý tới bóng dáng ngoài cửa kia. Quân Mặc Ảnh từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị người khác không để ý tới, lại kỳ tích không thấy tức giận, lại cảm thấy có chút buồn cười.


"Khụ..." Quân Mặc Ảnh nhịn không được nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hắn vốn đang muốn nhìn một chút vật nhỏ kia khi nào thì phát hiện hắn tồn tại, bất quá hiện tại, hắn đã không ôm kỳ vọng gì rồi.


Mấy người nghe tiếng quay lại, trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng màu vàng kia, biểu tình trên mặt bọn họ nhất thời liền đọng lại.
"Hoàng Thượng..."
Bạch Lộ Bạch Sương và Lý Đức Thông đều quỳ xuống, một tiếng "Hoàng Thượng" kêu có vẻ run rẩy.
Sao có thể không sợ?


Ở tẩm cung đế vương đánh bạc, nếu đế vương tức giận, bọn họ người người đều phải rơi đầu!
Ai bảo Phượng tiệp dư rất thông minh, mới đầu chỉ nói giải trí, đến lúc "Giải trí" chính thức bắt đầu mới nói chơi tiền, làm cho bọn họ nghĩ tới cự tuyệt cũng không được.


Nhưng hôm nay Hoàng Thượng cũng rất khác thường, bình thường nghị sự đều rất lâu, hôm nay sao trở lại nhanh như vậy?


Phượng Thiển duy trì tư thế khụy gối hành lễ trong chốc lát, phát hiện ba người kia đều liều mạng nháy mắt với nàng, nàng trừng mắt nhìn, đột nhiên điên cuồng chạy về phía Quân Mặc Ảnh: “Ngươi đã về rồi! Sao không phát ra tiếng nào, ngươi xem đã dọa bọn họ thành cái dạng gì rồi!"


Mà đầu ba người kia đồng thời run lên.
Tiểu cô nãi nãi, ngài so với Hoàng Thượng càng dọa người...


Quân Mặc Ảnh một tay kéo người vào trong lòng, tay chọc chọc chóp mũi nàng: “Ngươi thật không biết xấu hổ nói trẫm? Trẫm ở chỗ này đứng lâu như vậy, các ngươi cũng chưa nhìn thấy, kết quả lại thành lỗi của trẫm?"


"Hì hì hi, ta buột miệng nói thôi!" Phượng Thiển bị hắn ôm có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến ba người kia, nàng đơn giản liền vứt bỏ mặt mũi, ôm lấy cổ hắn: "Ta nói với ngươi, ta vừa rồi thắng rất nhiều tiền, về sau nếu có cơ hội, ta có thể mời ngươi ăn cơm!"


"À?" Quân Mặc Ảnh nhíu mày: "Dao Hoa cung ngay cả hai trăm năm mươi bốn lượng bạc đều không có?"


"Kia không giống! Đó nếu không phải ngươi thưởng, thì của phi tử nào đó của ngươi thưởng, nói đến nói đi cũng không phải của chính ta. Nhưng hôm nay không giống, kia đều là ta tự mình thắng lấy. Nếu nói là ta mời ngươi ăn cơm, vậy đương nhiên ta tự bỏ tiền, nếu không với ngươi mời ta ăn có cái gì khác?"


Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi, cứ việc biết vật nhỏ cố ý vuốt mông ngựa, nhưng nghe lại cảm thấy uất ức.
"Một khi đã như vậy, trẫm liền cố đáp ứng ngươi." Hắn cố ý bình tĩnh nghiêm túc nói.


Phượng Thiển chuyển mắt, thầm nghĩ cô nãi nãi ta đã không biết xấu hổ, hiện tại thế nhưng còn có người so với ta càng không biết xấu hổ hơn.


"Vậy có phải ngươi nên để Lý công công bọn họ đứng lên hay không?" Phượng Thiển chỉ tay vào ba người đang nơm nớp lo sợ, cười đến mặt mày hớn hở: “Nói tiếp, bạc đều là của Lý công công, cũng tương đương với Lý công công mời chúng ta ăn cơm!"


Lý Đức Thông đã thành thói quen, nhưng chợt nghe "Hai chúng ta" vẫn không khỏi kinh hãi, nhưng mà khi đầu óc hắn dạo qua một vòng phản ứng lại ý tứ của cậu, thiếu chút nữa tự sát.


Tiểu cô nãi nãi thật đúng là cái gì cũng dám nói, chính nàng muốn mời Hoàng Thượng ăn cơm còn chưa tính, sao còn phải nhắc đến hắn, chính mình một nô tài chỗ nào có bản lĩnh mời Hoàng Thượng ăn cơm?


Nhận thấy đế vương tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, đầu Lý Đức Thông nhanh chui xuống dưới.
"Được rồi, không có nghe Phượng tiệp dư cho các ngươi đứng lên sao, còn quỳ làm gì? Cho người dọn dẹp một chút, đi ra ngoài cho trẫm!"


Ba người như lấy được đại xá, luống cuống tay chân thu thập bài, trốn cũng dường như xông ra ngoài.
Phượng Thiển hét lớn một tiếng: “Lý công công, cũng đừng quên đưa bạc cho ta đó!"
Lý Đức Thông rơi xuống bậc thang, nghe được tiếng của nàng, trật chân một chút, suýt nữa lăn xuống.


Phượng Thiển ôm bụng cười ha ha, không hề hình tượng.
Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ ôm nàng, còn phải một bên vỗ lưng thay nàng thuận khí: "Lý Đức Thông đã có tuổi, ngươi còn khi dễ hắn."
"Ta nào có?" Phượng Thiển quyết miệng: "Ngươi mới khi dễ hắn, không tiếng động dọa người sợ tới mức quỳ."


"Còn dám nói không có?" Quân Mặc Ảnh thầm nghĩ trẫm cũng không dọa hắn, hơn nữa, trước kia hắn cũng không động chút liền quỳ, còn không phải hai ngày nay bị ngươi dọa?
"Lá gan của ngươi thật ra càng lúc càng lớn, dám ở tẩm cung trẫm đánh bạc, hửm?"


Đầu Phượng Thiển run lên, đành phải ôm cánh tay hắn liên tiếp lấy lòng cười: “Ta nào có đánh bạc, này không phải nhàn rỗi nhàm chán giết thời gian sao? Còn về bạc... Kia đều là vì ngươi!"


"À? Vì mời trẫm ăn cơm?" Quân Mặc Ảnh hừ cười một tiếng: "Trẫm lại không biết, trong hoàng cung còn cần ngươi mời trẫm ăn cơm."
Phượng Thiển đương nhiên không thể nói cho hắn, chính mình còn tính toán chờ hắn ra cung mang theo mình đâu, chỉ phải cười tủm tỉm nói: “Cả đời mà, sẽ có cơ hội!"


Nàng không hề ý thức được chính mình nói, Quân Mặc Ảnh lại bởi vì những lời này này sửng sốt nửa ngày.
Cả đời...?
Cả đời dài như vậy, trước đó, hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới, càng đừng nói có người dám nhắc tới với hắn.


Nhưng từ miệng vật nhỏ nói ra, hắn không có chút cảm giác tức giận, ngược lại là có một tia... Vui sướng?