Cố Vân Yên cung kính
tiến lên quỳ xuống hành lễ “Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương,
nương nương vạn phúc kim an.” Hoàng hậu một thân phượng phục ngồi ngay
ngắn trên phượng tòa, trên mặt không còn nữa ý cười ôn hòa ngày xưa,
thêm vài phần túc mục nghiêm cẩn, thấy được Cố Vân Yên quỳ xuống hành
lễ, cũng không mở miệng ngay, chính là ưu nhã nhẹ nhấp nước trà.
Ngược lại là Hiền phi, vuốt móng tay thon dài bóng loáng của mình, giọng the
thé nói: “Dục sung viện thật là có mặt mũi lớn, có thể để cho Hoàng hậu
nương nương cùng bản cung chờ lâu đến vậy. Bất quá là vừa được sủng ái
mấy ngày, liền ngay cả cung quy cũng đã quên hết sao?”
Phần lớn
phi tần đang ngồi là một bộ chờ xem kịch vui, nghĩ đến hôm qua Hoàng
thượng chỉ tuyên nàng một người bạn giá ngắm trăng, đã là rước lấy mọi
người đố kỵ cùng bất mãn, liền ngay cả trong lòng Hoàng hậu sợ là cũng
không vui sướng đi, bằng không hiện tại cũng sẽ không nhân cơ hội này
liền ra oai phủ đầu.
Trong lòng Cố Vân Yên biết lúc này không thể thiếu muốn bị Hiền phi gài bẫy một phen, nhưng hai tội danh bất kính
trung cung cùng coi rẻ cung quy này, vô luận như thế nào nàng cũng không thể để Hiền phi đổ lên người mình, này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện trách phạt một chút liền xong, phi tần phạm vào hai tội danh này,
nhẹ thì hàng vị phân, nặng thì nhập lãnh cung.
Cố Vân Yên vờ như
kinh sợ nói: “Hiền phi nương nương sao có thể nói lời này? Tần thiếp từ
lúc vào cung tới nay luôn luôn cẩn thủ cung quy, lấy việc đều lấy Hoàng
hậu nương nương làm đầu, cũng không từng có cử chỉ bất kính. Chỉ là buổi tối hôm qua bồi Hoàng thượng đến Trích Nguyệt lâu ngắm trăng, vô ý bị
trúng gió, sáng sớm hôm nay vừa thức liền đau đầu, cho nên thỉnh an chậm chút, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt! Nói đến tật xấu đau đầu này thật đúng là đáng ghét, lần trước Hiền phi nương nương thỉnh an đến
chậm chẳng phải cũng vì bị đau đầu nên chậm trễ sao?”
Cố Vân Yên
nói lời này rất có thâm ý, không chỉ có ám chỉ Hiền phi, ngươi không
phải nói ta thỉnh an đến chậm chính là bất kính trung cung cùng coi rẻ
cung quy sao? Vậy được, tội danh này ngươi ta cùng nhau chịu trách
nhiệm, ai cũng đừng nghĩ có thể toàn thân sạch sẽ. Đồng thời cũng nhắc
nhở Hoàng hậu, lần trước Hiền phi viện cớ đau đầu nên thỉnh an muộn,
ngài nhưng là hiền lành rộng lượng không so đo, kia hôm nay đến phiên ta, ngài cũng không nên quá mức trách móc nặng nề, nếu không khó tránh
khỏi sẽ làm người khác cảm thấy Hoàng hậu xử sự bất công.
Lời này vừa nói ra, Hiền phi hơi sững sờ, theo sau ngượng ngùng nói: “Tật xấu
đau đầu này thực làm cho người ta không bớt lo.” Nói xong cúi đầu nhìn
chiếc nhẫn trên tay trái, không dấu vết liếc mắt Vân Yên một cái.
Tiếp theo liền nghe Hoàng hậu buông trà, thản nhiên nói:“Cũng là phạm vào
đau đầu, cũng là thôi, chính là Dục sung viện thỉnh an đến chậm, thật là có vi phạm cung quy, vậy liền phạt Dục sung viện sao chép cung quy mười lần đi, cũng xem như cảnh cáo hậu cung phi tần”. Tiếp theo ánh mắt đảo
qua mọi người phía dưới.
Tiếng nói vừa dứt, phi tần trong điện đều
quỳ xuống, cùng kêu lên nói: “Nô tì/ tần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương
nương dạy bảo, ngày sau nhất định cẩn thủ cung quy, an thủ bổn phận.”
Lúc này, Hoàng hậu hoãn lại vẻ mặt, mỉm cười ý bảo mọi người đứng dậy. Cố
Vân Yên chậm rãi thở hắt ra, may mắn chính mình tùy cơ ứng biến, cuối
cùng là tránh khỏi một kiếp. Không bao lâu, Hoàng hậu liền lấy cớ mệt
mỏi, để mọi người tan.
Tĩnh Di hiên
Thị Họa lại cười
nói:“Hôm nay may chủ tử tỉnh táo, mới có thể né qua một kiếp này......
Lúc ấy xem tình hình kia, nô tỳ thực lo lắng.”
Cố Vân Yên ngồi
xuống, bưng lên ly trà trên bàn, nhẹ cười nói “Người bên ngoài đều muốn
nhìn kết cục bi thảm của chủ tử nhà ngươi, ta sao có thể để các nàng như nguyện.” Nói xong nhẹ thổi nước trà, tiện đà môi khẽ mở, còn không có
đụng tới nước trà, đã bị Thị Họa thật nhanh đánh vỡ,“Cách cách” Ly trà
rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi.
Cố Vân Yên kinh ngạc
nhìn Thị Họa, trong mắt tràn đầy kinh nghi. Tay Thị Họa bị nước trà nóng văng làm đỏ một mảnh, nhưng lúc này nàng không rảnh chú ý đến mình.
Thị Họa vội vàng giải thích với Cố Vân Yên: “Chủ tử, ngài xem, trong nước
trà này có thứ không sạch sẽ.” Thị Họa chỉ vào nước trà trên mặt đất, Cố Vân Yên nghe vậy cũng nhìn chăm chú nước trà kia, nhìn kỹ, có thể nhìn
ra màu sắc so với nước trà bình thường muốn đậm hơn chút.
Cố Vân Yên nhất thời trầm mặt, tùy tiện nói “Ngươi cẩn thận nhìn một cái nước trà này bị hạ cái gì.”
Thị Họa gật đầu, nhặt lên một miếng sứ còn dính nước trà, nghe nghe hương
vị, thoáng chốc, sắc mặt ngưng trọng. Ngoái đầu nhìn lại trầm giọng nói: “Chủ tử, trong nước trà này bị người hạ tuyệt dục tán.”
Nghe
vậy, Cố Vân Yên ngẩn ra, sau một lúc lâu, giọng căm hận nói: “Đi tra cho ta, hôm nay có những ai từng vào trong điện, gọi hết bọn họ vào đây.”
Tốt lắm, mình vừa sơ ý một chút, liền thiếu chút nữa trúng kế. Tuyệt dục tán?
Nếu là khi nãy nàng thật sự uống chén nước trà kia, chỉ sợ đời này liền
cùng con nối dòng vô duyên đi, một phi tần có mỹ mạo, nhưng không có con nối dòng cùng gia tộc cường đại chống đỡ có thể vinh sủng được bao lâu? Thật là giỏi tính toán! Thật là độc tâm! Cố Vân Yên căm hận nghĩ.
Một khắc sau, Thị Họa trở về, đi theo phía sau trừ bỏ Thị Thư còn có vài
cung nhân Tĩnh Di hiên. Vẻ mặt Thị Thư mờ mịt nhìn Thị Họa, không biết
đã xảy ra chuyện gì, Thị Họa nhìn thoáng qua Cố Vân Yên sau lén lút
hướng Thị Thư lắc lắc đầu.
Cố Vân Yên ngồi ngay ngắn ghế trên,
nói với mọi người quỳ dưới: “Hôm nay các ngươi khi nào tiến đại điện? Có chuyện gì tiến vào? Có ai làm nhân chứng? Từ Thường Quý bắt đầu báo đi
lên.”
Thường Quý khom người nói: “Nô tài sau khi chủ tử rời cung, liền cùng Thường Thọ tiến vào quét tước trong điện.” Giọng nói bình
tĩnh mà kính cẩn. Thường Thọ bên cạnh gật đầu tỏ vẻ lời Thường Quý nói
không giả.
Xuân Thiền lần đầu gặp phải loại tình huống này, trên
mặt có vẻ lo lắng, sợ mình đã làm sai chuyện gì đó. Thấp thỏm nói: “Hôm
nay là nô tỳ cùng Thị Kì tỷ tỷ trực ở trong điện, sau Thị Thư tỷ tỷ cần
người hỗ trợ bôi thuốc, nô tỳ liền đến tiểu phòng giúp tỷ tỷ thay
thuốc.” Vết thương của Thị Thư vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng không ảnh
hưởng hoạt động bình thường, nhưng mỗi mười ngày vẫn cần thay thuốc một
lần.
Thị Kì nói tiếp: “Xuân Thiền đi rồi, nô tỳ nhìn canh giờ
nghĩ chủ tử đi thỉnh an cũng sắp trở lại, tựa như thường ngày, phao trà
ngon chuẩn bị cho chủ tử, sau lại......” Mặt Thị Kì ửng đỏ, không tiếp
tục nói tiếp.
Thị Họa mở miệng hỏi “Sau lại như thế nào?”
“Sau nô tỳ không biết sao...... Bụng không thoải mái, liền muốn đi nhà xí,
trùng hợp thấy Xuân Hoa đi qua, liền nhờ nàng ấy tạm trực trong điện.”
Thị Kì ngập ngừng nói.
Cố Vân Yên phân phó Thị Họa nói: “Gọi Xuân Hoa vào đây.” Thị Họa lên tiếng trả lời liền đi.
Rất nhanh, Xuân Hoa liền bị dẫn theo tiến vào. Xuân Hoa tiến lên quỳ xuống, nghi vấn nói: “Không biết chủ tử gọi nô tỳ lại đây có chuyện gì phân
phó?
”
Cố Vân Yên nhìn thẳng Xuân Hoa nói: “Nga...... Ngươi không
biết vì chuyện gì? Vậy ngươi có biết không có người ở trong nước trà
của ta hạ thuốc?”
Trên mặt Xuân Hoa hiện lên bối rối, lập tức cúi đầu cố gắng trấn định “Nô tỳ không biết, cầu chủ tử chỉ điểm.”
“Hừ, nghĩ liều chết không nhận thì sẽ xong? Kia bản cung liền cho ngươi hoàn toàn chết tâm.” Nói xong liếc mắt nhìn Thị Thư một cái.
Thị Thư
tiến lên, đem đồ nàng vừa tìm thấy trong phòng Xuân Hoa ra, hung hăng
vung, Xuân Hoa thấy rõ ngân phiếu cùng gói thuốc, lập tức vẻ mặt kinh
hoảng sắc mặt tái nhợt, thấy không thể nói dối được nữa, liều mạng dập
đầu cầu xin tha thứ “Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng......”