Lý Toàn Quý vung phất trần, phía sau cung nữ thái giám nhất tề tiến lên quỳ xuống hành lễ,
động tác chỉnh tề có tự, lễ nghi quy phạm. Xem ra lần này nội vụ phủ đưa tới người, hẳn là cung nhân vừa được đào tạo.
Cố Vân Yên cẩn
thận đánh giá một phen tám cung nữ trước mặt, trong đó hai cung nữ mặc
lục y phục cùng màu hồng sắc, thoạt nhìn so với vài người khác muốn trầm ổn một chút, đầu vi thấp, hai mắt không trộm nhìn xung quanh, làm cho
người ta một loại cảm giác thực im lặng, Cố Vân Yên liền để lại hai cung nữ này.
Lại nhìn bốn tiểu thái giám, thấy một gương mặt tương
đối quen thuộc, Cố Vân Yên nhớ rõ ở kiếp trước lúc nàng thất sủng, Thị
Thư đi ngự thiện phòng lĩnh đồ ăn trở về đều là lạnh. Có một ngày Thị
Thư lại cao hứng mang theo đồ ăn còn nóng trở về, Cố Vân Yên hỏi mới
biết là ít nhiều nhờ công của tiểu Đặng Tử lúc ấy ở ngự thiện phòng. Lúc này tiểu Đặng Tử bộ dạng phục tùng liễm mục nhìn chăm chú vào dưới
chân, cũng không dám nhìn thẳng quý nhân.
Cố Vân Yên khẽ nâng nâng tay “Liền hắn đi.”
Lý Toàn Quý lại khách sáo khen vài câu Cố Vân Yên khéo lựa chọn người, mới hành lễ lui ra. Có thể hỗn đến vị trí tổng quản nội vụ phủ này, liền
biết là kẻ tâm tư linh lung biết tính toán.
Tiểu Đặng Tử cùng hai cung nữ vừa được chọn lựa quỳ gối trong điện Tĩnh Di hiên, chờ Cố Vân
Yên dạy bảo. Cố Vân Yên ngồi ngay ngắn trên ghế ôn nhu nói: “Ba người
các ngươi từ hôm nay trở đi cũng là một thành viên Tĩnh Di hiên, ngày
sau an phận thủ thường làm tốt bổn phận của mình, một lát đại cung nữ
bên cạnh ta sẽ an bài cho các ngươi làm việc.”
“Tạ chủ tử dạy, nô tỳ/ nô tài chắc chắn cẩn thủ bổn phận, tận tâm hết sức hầu hạ chủ tử.” Ba người cung kính trả lời.
“Ân, tiểu Đặng Tử thay tên thành Thường Quý, ngày sau đi theo Thường Phúc
công công. Còn hai người các ngươi cũng là tam đẳng cung nữ, liền cũng
cùng Xuân Nguyệt các nàng, gọi Xuân Thiền, Xuân Quyên đi.” Cố Vân Yên
lại chỉ hai cung nữ nói.
“Tạ chủ tử ban thưởng tên.” Trên mặt ba
người đều là vẻ mừng rỡ, Thường Quý càng sâu, có thể đi theo lãnh sự
công công Tĩnh Di hiên, đại biểu có thể diện hơn các thái giám khác.
Ngày kế sáng sớm đứng lên trang điểm, Thị Họa giúp Cố Vân Yên chải vuốt búi
tóc tốt xong, từ hộp trang sức chọn chi trân châu bước diêu, cắm ở trên
búi tóc, có vẻ đoan trang lại không mất uy nghi. Hôm nay là mười lăm,
một lát không chỉ có thỉnh an Hoàng hậu, còn muốn đi thỉnh an Thái hậu.
Cho nên Cố Vân Yên cố ý thay đổi vẻ kiều mỵ, bởi vì hẳn không có mẫu
thân nào thích nhìn nữ nhân bên người con trai mình quá mức xinh đẹp,
càng không nói đến Thái hậu đi?
Trong chủ điện Phượng Nghi cung,
các vị phi tần đều đến đông đủ. Hoàng hậu hỏi chuyện vài vị phi tần có
hoàng tử công chúa, cũng dặn các nàng phải giáo dưỡng tốt nhi nữ của
mình, liền không nhiều lời nữa, mang theo chúng phi tần đi Vĩnh Ninh
cung hướng Thái hậu thỉnh an.
Đến ngoài Vĩnh Ninh cung, tâm phúc
bên người Thái hậu Từ ma ma đang đứng ở cửa đại điện đón chào, tuy nói
là đón chào, trên mặt vẫn chưa thấy tươi cười, chính là vẻ mặt đoan
trọng nghiêm túc thỉnh an chúng phi tần, tiếp theo liền đối với Hoàng
hậu nương nương nói:“Xin các chủ tử nhóm chờ một lát, lão nô tiến vào
thông bẩm Thái hậu.”
Hoàng hậu khách khí đáp ứng. Ma ma được yêu thích bên người Thái hậu, tôn quý như Hoàng hậu cũng phải cấp vài phần mặt mũi.
Cố Vân Yên nhìn Vĩnh Ninh cung trước mặt, thanh chuyên bạch ngọc phô liền
mà thành mặt đất ở tịch dương chiếu rọi xuống, chiếu rọi hoàng lê tượng
điêu khắc gỗ khắc mà thành trăm điểu hướng hoàng đồ, phượng hoàng trông
rất sống động giương cánh muốn bay, di động cửa sổ Ngọc Thạch nội khảm
kim châu, xây mà thành cung điện, xa hoa lại không mất trang trọng. Này
là chỗ ở của người thắng sau cùng trong hậu cung.
Người bên
ngoài chỉ nhìn thấy Vĩnh Ninh cung vàng son lộng lẫy, lại quên mất chỗ
ngồi này là xây từ xương cốt của không biết bao nhiêu nữ nhân chồng chất mà thành. Liền ngay cả đương kim Thái hậu năm xưa chẳng phải vì tranh
đấu hậu cung mà bị thương thân thể sao? Thâm cung tàn khốc, nhưng vô số
nữ nhân vẫn liều mạng tiến vào!
Không lâu sau, Từ ma ma đi ra
thỉnh mọi người tiến vào. Đến trong điện, Thái hậu một thân thường phục
ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, Cố Vân Yên cùng nhóm phi tần quỳ xuống
hành lễ “Nô tì / tần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu vạn
phúc kim an!”
Lúc này liền ngay cả Hiền phi trong ngày thường
luôn ngạo mạn cũng không dám có chút lỗ mãng, quy củ hành lễ vấn an. Ở
trước mặt hoàng thượng có thể ngẫu nhiên làm nũng khoe mẽ, nhưng ở trước mặt Thái hậu cũng không dám không quy củ.
Rất nhanh chợt nghe
tiếng Thái hậu trầm ổn truyền đến “Đứng dậy cả đi, ban thưởng tọa.” Tuy
nói là ban thưởng tọa, nhưng cũng chỉ có vị phân trên Tiệp dư mới có chỗ ngồi, phi tần vị phân thấp chỉ có thể đứng hai bên, mà Cố Vân Yên chính là một trong số này.
Phi tần địa vị cao sau khi ngồi xuống, liền thấy vẻ mặt Hoàng hậu đầy ý cười ôn nhu hỏi nói “Hôm nay mẫu hậu cảm
thấy như thế nào? Bọn nô tài hầu hạ chu đáo không ạ?”
Trong mắt
Thái hậu thoáng lóe ra tia sáng rồi thản nhiên cười “Hoàng hậu hiếu tâm, gần đây ai gia ngày càng tốt lắm. Các ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần hầu hạ tốt hoàng đế, sớm ngày sinh hạ long tự, ai gia cũng liền an
tâm.” Thái hậu vừa nói vừa nhìn về phía phi tần nói.
Mọi người
lại hành lễ thưa vâng. Thái hậu quay sang Đức phi hỏi “Gần đây Mộc Nhi
như thế nào? Ai gia cũng đã mấy ngày không gặp hắn.”
Nghe được
Thái hậu nhắc đến đại hoàng tử, trên mặt Đức phi lộ ra vui sướng tươi
cười, dù sao nàng cũng là đặc biệt nhất trong chúng phi tần. Tiện đà
đứng dậy cười nói “Nô tì thay Mộc Nhi tạ lão tổ tông quan tâm. Mộc Nhi
vẫn khỏe, so với vài ngày trước đó cao hơn chút, cả ngày la hét muốn lại đây bồi lão tổ tông, chỉ là nô tì sợ nhiễu lão tổ tông tĩnh dưỡng nên
không cho hắn đến. Hiện nay thân mình ngài tốt hơn, sáng mai nô tì liền để hắn đến thăm lão tổ tông.”
Thái hậu vui mừng gật gật đầu “Đức phi làm đúng, đem Mộc Nhi giáo dưỡng vô cùng tốt. Đi đem trâm như ý
của ai gia đến đây.” Thái hậu xoay người bảo Từ ma ma nói.
Rất
nhanh Từ ma ma liền mang hộp trang sức lại, Đức phi vui mừng tiếp nhận
tạ ơn, mặc dù đã cực lực khắc chế, nhưng tự hào vui sướng trên mặt là
như thế nào cũng che giấu không được.
Ngồi ở đối diện, Hiền phi
nhìn trên mặt Đức phi tươi cười xán lạn, hai tay giấu trong ống tay áo
nắm chặt thành quyền, móng tay thật dài đăm vào trong thịt, thẳng đến
khi cảm thấy đau, mới từ từ thả lỏng ra, từ đầu tới cuối trên mặt vẫn
duy trì khéo léo mỉm cười.
Thái hậu tiếp theo lại hỏi tình hình
hai vị công chúa, Trương phi cùng Phùng tiệp dư nhất nhất tiến lên đáp
lời. Thái hậu nay mặc dù không còn quản sự, nhưng dù sao bị thương
nguyên khí, thân mình ngày càng sa sút, chỉ hàn thuyên một lát liền lộ
ra vẻ mệt mỏi. Hoàng hậu thấy được như thế, liền dẫn chúng phi tần lui
ra.