Nhóm người mới vào
cung đã được năm ngày, vài ngày này Vĩnh Dật đế chỉ triệu Đỗ sung nghi
cùng Giang sung dung thị tẩm, ngày hôm qua vốn là triệu Mạnh mỹ nhân thị tẩm, nửa đường lại bị Hiền phi ở Ngự Hoa viên ngăn thánh giá, xem ra
hôm nay vì trấn an Mạnh mỹ nhân cùng nhà mẹ đẻ của nàng, Hoàng thượng
định là muốn triệu nàng thị tẩm.
Dùng ngọ thiện xong, Cố Vân Yên mang theo Thị Họa cùng Thị Cầm lại đi bái phỏng Vương tiệp dư. Do vì
vẫn đang trong Trường Xuân cung, Cố Vân Yên không cần mang theo Thường
Phúc. Hành lễ với Vương tiệp dư sau liền ngồi xuống.
“Muội muội
tới vừa vặn, Lưu Vân vừa làm một đĩa mứt táo, ngươi tới nếm thử, ta coi
hương vị không sai.” Vương tiệp dư nhiệt tình nói.
Cố Vân Yên
nhéo một khối để vào miệng, trên mặt lộ ra tươi cười “Mứt táo của chỗ
nương nương ăn ngon thật, tần thiếp nhưng là rất thích, đáng tiếc vừa
mới dùng cơm trưa, bằng không tần thiếp định là muốn ăn nhiều mấy khối
.”
“Nhìn ngươi thèm ăn, một hồi ta bảo Lưu Vân mang qua cho ngươi một ít.”
Vẻ mặt Cố Vân Yên thiên chân vô tà nói “Thật sao? Kia tần thiếp sẽ không khách khí.”
“Ngươi thật tham ăn, chẳng lẽ ta còn có thể cướp của ngươi mấy khối mứt táo
sao.” Vương tiệp dư bất đắc dĩ cười cười, lại nói tiếp:“Ngự Hoa viên
đang độ hoa cúc hoa nở, ngươi nhàn rỗi cũng đừng cả ngày ở Tĩnh Di hiên, có thể đến Ngự Hoa viên đi một chút.”
“Tần thiếp không thương đi lại, chỉ thích lẳng lặng xem chút sách giết thời gian là được rồi.”
Trong đầu Vương tiệp dư đánh chủ ý gì Cố Vân Yên nhưng là rất rõ rang.
Đơn giản chính là hy vọng mình có thể ở Ngự Hoa viên cùng Hoàng thượng
ngẫu ngộ ( tự nhiên gặp mặt),
được Hoàng thượng coi trọng, đạt thành mục đích của nàng thôi. Cố Vân
Yên sao sẽ như nàng mong muốn, đem bản thân đi làm bia cho mọi người
ngắm bắn đâu?
“Đã vào cung, tật xấu này của ngươi nên sửa lại đi. Tuy nói hiện tại ngươi chỉ là tài tử, còn chưa có tư cách sáng sớm đi
thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng hậu, nhưng dựa vào tư sắc của muội muội,
nghĩ đến ngày đó là không xa.”
Cố Vân Yên cảm thấy buồn cười,
Vương tiệp dư đây là sợ mình nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của nàng
khi bảo mình đi Ngự hoa viên, cố ý lấy tư cách thỉnh an mà nói tiếp. Phi tần hậu cung chỉ có từ theo ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi thỉnh
an Thái hậu, Hoàng hậu.
“Nương nương dạy phải, ngày sau tần thiếp chắc chắn nhiều đi lại hơn.” Cố Vân Yên vờ như nghe không hiểu hàm
nghĩa trong lời nói của nàng ta.
Đối với Cố Vân Yên dầu muối
không vào, Vương tiệp dư chỉ có thể tạm áp chế bực bội trong lòng, tiếp
theo lại tùy ý ứng phó Cố Vân Yên vài câu liền làm cho nàng đi trở về.
Đoàn người Cố Vân Yên vừa rời đi, Lưu Danh hiên liền truyền ra tiếng đồ sứ
bị đập phá. Vương tiệp dư hổn hển nói “Thật sự là uổng phí khuôn mặt
kia.”
“Nương nương cần gì vì người như vậy mà tức giận, không
đáng giá bị thương bản thân thân mình.” Lưu Vân vội vàng trấn an, vài
cung nữ thay phiên khuyên một hồi lâu, Vương tiệp dư mới bình tĩnh lại.
Cố Vân Yên cùng Thị Họa chơi cờ vây suốt cả buổi sáng, đầu buổi chiều, Thị Cầm đem tin tức tìm hiểu được đến bẩm báo cho Cố Vân Yên “Chủ tử, hôm
qua Hoàng thượng tuyên Mạnh mỹ nhân thị tẩm, sáng sớm hôm nay hạ chỉ sắc phong làm quý nhân, Mạnh quý nhân ở trên đường thỉnh an trở về không
biết sao va chạm Hiền phi nương nương, bị phạt quỳ.”
Khóe môi Cố
Vân Yên hơi hơi gợi lên, nhẹ nhàng hạ quân cờ. Hiền phi chính là kẻ
không an phận, bất quá nàng không an phận mới tốt, càng không an phận
càng dễ dàng làm lỗi, còn giúp nàng không cần phí sức đi thiết kế Mạnh
Nguyệt.
Ngự thư phòng
Vĩnh Dật đế ngồi ngay ngắn trước
ngự án phê tấu chương, đồ đệ Lưu Đức Phúc Tiểu Toàn Tử bộ dạng phục tùng đứng ở cửa, Lưu Đức Phúc chậm rãi đi qua, Tiểu Toàn Tử nói nhỏ bên tai
Lưu Đức Phúc, Lưu Đức Phúc phất phất tay ý bảo Tiểu Toàn Tử lui ra, quan sát một chút thần sắc chủ tử gia, phát hiện chủ tử vẫn trầm tĩnh phê
duyệt tấu chương, liền không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy, chỉ lẳng
lặng đứng ở một bên.
Non nửa canh giờ sau, phê xong tấu chương trên bàn rồi, Vĩnh Dật đế nhu nhu mi tâm, mới ngắn gọn hỏi “Chuyện gì?”
Lưu Đức Phúc khom người trả lời:“Hồi vạn tuế gia, Mạnh quý nhân va chạm
Hiền phi nương nương, bị nương nương phạt quỳ ngoài Phong đình.”
“Cậu của Hiền phi Uy Viễn tướng quân sắp từ Mạc Bắc khải hoàn trở về, hẳn là cuối tháng này đến kinh thành đi!” Một lúc lâu sau Vĩnh Dật đế mới mặt
không chút thay đổi nói một câu nhìn như không liên quan gì đến.
Lưu Đức Phúc trầm ngâm một hồi mới cung kính trả lời “Dạ, nô tài hiểu rõ.”
“Tuyên Kỉ Thành tiến đến yết kiến!” Lưu Đức Phúc lập tức lui người ra ngoài.
Hai nén hương sau Lại bộ Thị lang Kỉ Thành quỳ trước ngự án “Vi thần tham
kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế.”
Ba
một tiếng, chỉ thấy một quyển sổ con có ấn kí ám vệ của hoàng đế bị ném
xuống đất, Kỉ Thành vội vàng cầm lên xem xét “Tra rõ” Chỉ nghe đế vương
lạnh lùng ném ngắn gọn hai chữ.
Cảnh Dương cung
Hiền phi
tựa vào tháp quý phi chế tác từ cây hoa cúc lê, đại cung nữ Hồng Ngọc
đứng ở một bên quạt mát cho nàng,“Hừ, chỉ là tiện nhân nhỏ nhoi, dám
ngại mắt bản cung.” Vẻ mặt Hiền phi ghét bỏ nói.
“Nương nương,
ngài phạt Mạnh quý nhân cũng là không quan trọng, chính là việc này rơi
vào tay Hoàng thượng cùng Thái hậu nơi đó tóm lại không đẹp.”
“Bản cung sao không biết? Bản cung chính là muốn cho mấy kẻ tiện nhân vừa
được chút sủng ái đã lên mặt kia một cái cảnh cáo thôi.” Hiền phi đùa
nghịch bộ móng tay vừa sơn.
“Nương nương nói cũng phải, dù sao
cũng chỉ là một quý nhân nho nhỏ thôi.” Hồng Ngọc cũng rất chướng mắt
những nữ nhân được sủng ái ngoại trừ chủ tử của mình.
Tĩnh Di hiên
“Đêm nay Hoàng thượng triệu ai thị tẩm?” Cố Vân Yên tùy ý hỏi.
Thường Nhạc khom mình hành lễ “Hồi chủ tử, nô tài dò la tin tức, đêm nay Hoàng thượng còn chưa truyền đòi phi tần thị tẩm.”
Cố Vân Yên cảm thấy kì quái, giờ này còn chưa truyền ra thánh dụ triệu
người thị tẩm, đêm nay sợ là sẽ không truyền đòi, đúng rồi, kiếp trước
Tiêu Dục là vị đế vương cực kỳ chú trọng dưỡng sinh, trừ bỏ tập võ kiện
thân, chuyện phòng the cùng phi tần hậu cung cũng cực vì khắc chế, mỗi
tháng sẽ có hơn phân nửa tháng một mình nghỉ ở Thừa Càn cung, liền ngay
cả hiện tại Hiền phi được sủng ái nhất mỗi tháng số lần thị tẩm cũng
không vượt qua bốn năm ngày.
Phi tần hậu cung với hắn mà nói, bất quá là cách cân bằng tiền triều kiếp cùng công cụ sinh con nối dòng
thôi. Hợp ý liền sủng ái vài phần, chán ghét liền tùy tiện phân đến một
cung điện, để tự sinh tự diệt, mà hết thảy này không quan hệ tình yêu.
Buồn cười là chính mình kiếp trước vì vài phần sủng ái của vị đế vương
kia mà hao tổn tâm cơ.