Dưới tàng cây liễu
hậu viện Cố gia, Cố Vân Yên kinh ngạc nhìn tơ liễu rũ xuống, ánh nắng
rơi ở trên mặt non nớt của nàng, làm cho nàng muốn rơi lệ. Ngày an nhàn
mà tốt đẹp như vậy, đã bao lâu nàng không có thể nghiệm qua?
Cố
Vân Yên bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, bản thân ôm thân thể con trai
không còn hô hấp, dần dần lạnh như băng, khóc đến ruột gan đứt từng
khúc, còn có cha mẹ tuổi già phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, vì
huynh trưởng bị người ta vu oan hãm hại mà chết! Còn có bản thân ở trước cửa Thừa Càn cung quỳ một ngày một đêm cầu xin Tiêu Dục một lần nữa tra rõ vụ án của huynh trưởng, thẳng đến thân thể từ từ mất đi ý thức, cuối cùng ngất xỉu, lại vẫn như cũ không thể đổi lấy một phần thương tiếc
của đế vương.
Hận! Nàng hận! Hận ý xâm nhập toàn thân Cố Vân Yên, điên cuồng lan tràn, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật lạnh,
liền ngay cả thái dương cực nóng, lúc này cũng không sưởi ấm được tâm
nàng lạnh như băng.
“Tiểu thư, ngài sao đến đây, phu nhân cho gọi ngài đi qua đấy” Tiếng Thị Thư truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Cố Vân Yên.
“Đã biết, ta liền đi qua.” Cố Vân Yên cúi đầu, không cho Thị Thư thấy gương mặt đã đầy nước mắt của mình.
“Ta! Cố Vân Yên xin thề! Nhất định phải bảo trụ toàn gia, tuyệt không để bi kịch kiếp trước lại lần nữa lặp lại!” Hạ quyết tâm, Cố Vân Yên lau khô
nước mắt, mới hướng Phù Cúc viện mà đi.
“Yên nhi mau tới đây cho
nương nhìn xem, Phật tổ phù hộ thân mình con ta cuối cùng đã tốt hơn,
trước đó vài ngày ngươi triền miên trên giường bệnh, khiến nương sầu
hỏng rồi. Nương đã chuẩn bị nước canh bổ dưỡng, mau thừa dịp còn nóng
uống hết đi, sớm ngày dưỡng hảo thân mình.” Nhìn Cố Vân Yên gầy yếu,
khuôn mặt nhỏ nhắn, Triệu thị đau lòng không thôi.
“Nương!” Cố
Vân Yên bổ nhào vào trong lòng Triệu thị, nghe những lời mang hương vị
đặc biệt của mẫu thân, nàng mới thật xác nhận mình đang ở nhà mẹ đẻ.
Đúng vậy, nàng trùng sinh!
Ba ngày trước, Cố Vân Yên ở trong Huệ Nghi cung bị “Hảo tỷ muội” Mạnh phi
năm xưa cùng nàng vào cung chuốc rượu độc, vốn nên bị mất mạng, nhưng
khi tỉnh lại lại phát hiện bản thân đã trở về 10 năm trước, nàng đang
nằm ở trên giường trong phòng lúc còn khuê các, này hết thảy khiến cho
người ta không thể tưởng tượng cùng không thể tin, nhưng sự thật lại
chứng minh này hết thảy là thật.
Tất cả đau đớn khuất nhục kiếp
trước in đậm trong tâm trí, nàng sao có thể không báo thù? Nàng nhất
định phải làm cho những kẻ phụ bạc nàng sống không bằng chết, vạn kiếp
bất phục!
Hiện tại là Xây Nguyên 26 năm, Tiêu Dục còn hai năm nữa mới đăng cơ, khoảng cách đến kì tuyển tú đầu tiên dưới thời Tiêu Dục
còn có 5 năm. Cố Vân Yên năm nay 10 tuổi, ở 5 năm còn lại lý nàng cần
hảo hảo tìm cách, vì người nhà cùng với mục tiêu sau khi tiến cung đi
chuẩn bị vài việc.
Trải qua một buổi tối tính toán kỹ lưỡng, sáng sớm hôm sau Cố Vân Yên liền đem hai đại nha hoàn hầu hạ bên người gọi
đến trước mặt.
Thị Thư cùng Thị Họa quy củ hành lễ với Cố Vân
Yên, nhìn ánh mắt kiên nghị của tiểu thư, các nàng tổng cảm thấy tiểu
thư tựa hồ cùng trước kia không giống nhau, nhưng lại không nói được rốt cuộc thay đổi chỗ nào.
Lo lắng đến tương lai của mình sau khi
vào cung, người hầu hạ bên người chính là phụ tá đắc lực của mình, rất
nhiều lúc là cần dùng đến. Cho nên Cố Vân Yên liền nghĩ để cho hai nha
hoàn này học một ít kỹ năng, ngày khác có thể dùng.
“Các ngươi cũng biết gọi các ngươi đến vì chuyện gì?” Cố Vân Yên dịu dàng hỏi.
“Nô tỳ không biết, thỉnh tiểu thư bảo” Hai nha hoàn trăm miệng một lời trả lời.
“Các ngươi đi theo bên cạnh ta cũng có vài năm, đã từng nghĩ tới sẽ đổi chủ tử khác không?”
“Nô tỳ kiếp này chỉ nhận thức tiểu thư là chủ tử, tuyệt không hai lòng” Hai nha hoàn vội vàng trả lời.
Các nàng đều là bán văn tự bán đứt cho Cố gia, vài năm trước được phái đến hầu hạ tiểu thư. Tiểu thư làm người thuần thiện cũng không dễ dàng đánh chửi người hầu hạ bên người, lại còn ở trước mặt phu nhân đề nghị thăng cho các nàng từ tam đẳng nha hoàn lên nhất đẳng đại nha hoàn. Tuy các
nàng không biết nhiều chữ, nhưng biết đạo lý tri ân tất báo.
Kỳ
thật Cố Vân Yên biết các nàng trung tâm là không thể nghi ngờ, kiếp
trước khi nàng bị cô lập, bên người chỉ có hai nha hoàn này liều chết
bồi bên mình, nàng sở dĩ hỏi như vậy chỉ là vì để kế tiếp dễ làm việc
thôi.
“Nếu như thế, vậy kế tiếp ta công đạo các ngươi làm vài
việc, các ngươi chỉ để ý tận tâm hoàn thành, đợi đến thời cơ chín mùi ta sẽ nói cho các ngươi biết lý do.”
Tinh tế công đạo xong, hai nha hoàn cam đoan quyết không phụ tiểu thư căn dặn.
Hai nha hoàn này lớn hơn Cố Vân Yên hai ba tuổi, ngày thường tác phong làm
việc luôn tốt. Thị Họa tính tình trầm ổn, cẩn thận chặt chẽ. Thị Thư
tính tình hoạt bát, nói chuyện luôn khiến người cười, nhóm tiểu nha hoàn Cố phủ khi rảnh rỗi liền thích tìm đến nàng nói chuyện.
Vài ngày sau, Cố Vân Yên tìm lúc thích hợp cùng Cố phu nhân nhắc tới muốn cho
Thị Họa đi Ngũ Đài Sơn, Thanh Vân tự dâng hương cầu phúc.
“Yên nhi sao bỗng nhiên muốn để Thị Họa đi Thanh Vân tự cầu phúc?” Cố phu nhân nghi hoặc hỏi.
“Nương, nữ nhi trước đó vài ngày bệnh nặng một hồi, Phật tổ phù hộ mới có thể
tránh được một kiếp, thân thể chưa tốt nên không thể tự mình đi Ngũ Đài
Sơn quỳ tạ Phật tổ, cho nên mới vừa rồi nghĩ đến làm cho nha hoàn cận
thân Thị Họa thay nữ nhi đi trước.”
“Nên như thế, chính là vì sao không đi Định Quốc tự ở Kinh Giao, ngược lại muốn đi Ngũ Đài Sơn tận
Thục trung?” Cố phu nhân vẫn còn nghi hoặc.
“Nương, còn nhớ rõ khi còn bé trụ trì Định Quốc tự từng nói nữ nhi cùng Ngũ Đài Sơn có duyên phận kiếp trước.”
Cố phu nhân an tâm nói:“Nếu như thế, kia nương liền phân phó đi xuống, an
bài thỏa đáng để Thị Họa đi trước Ngũ Đài Sơn, Yên nhi muốn cho Thị Họa
đến Thanh Vân tự cầu phúc bao lâu?”
“Đường xá xa xôi không nên
thường xuyên bôn ba, lại nói thường làm bạn trước mặt Phật tổ ăn chay
niệm phật thay nữ nhi cầu phúc, cho nên nữ nhi muốn cho Thị Họa đi cầu
phúc khoảng hai năm.”
“Cũng được, nương y theo lời ngươi cũng
được!” Cố phu nhân một lòng lo lắng thân mình nữ nhi, chỉ cần nữ nhi có
thể sớm ngày khỏe mạnh, nàng sao có thể không đáp ứng chứ?
Ba
ngày sau Thị Họa đứng bên cạnh xe ngựa trầm tĩnh hành lễ với Cố Vân Yên, nói:“Nô tỳ ghi nhớ tiểu thư căn dặn, tất đem hết toàn lực làm cho Lý
tiên sinh đáp ứng thu nô tỳ làm đồ đệ.”
“Hảo, đợi ngươi trở về, chúng ta tiếp tục tình nghĩa chủ tử, lần này đi ngàn dặm, phải chiếu cố chính mình!”
Chở xe ngựa Thị Họa càng lúc càng xa, Cố Vân Yên lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi trùng sinh, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Lý tiên sinh là người phương nào? Người này không yêu công danh lợi lộc, ẩn cư ở Ngũ Đài Sơn chỉ một lòng nghiên cứu y thuật.
Về phần Thị Thư nhưng thật ra đơn giản nhiều hơn, ngày mai chỉ cần đến phủ ngoại tổ phụ bái phỏng một chuyến, ngoại tổ phụ nhất định có thể giúp
nàng an bài thỏa đáng, mà lí do thoái thác Cố Vân Yên cũng đã sớm nghĩ
tốt.
An bài xong cho hai nha hoàn, chuyện tình kế tiếp nhưng thật ra dễ làm hơn. Nay Cố Vân Yên chú tâm chính là điều trị thật tốt thân
mình, sau đó lại tinh tế trù tính.