“Hoàng thượng, quý tần nương nương, thái y tới.” Tân Thuyên ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa nhắc nhở.
“Cho bọn họ vào.” Bên trong truyền ra giọng của Vĩnh Dạ đế.
“Đừng lo, trẫm ở cùng với nàng.” Vĩnh Dạ đế kiên định nói, lại có thể xóa sạch những bất an trong lòng Như Tuyết, Như Tuyết gật đầu thật mạnh, nắm chặt tay Vĩnh Dạ đế.
“Dạ vâng.”
Hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử.
Phi tần trong cung sao lại có thể bỏ qua bữa thịnh yến này chứ, tất cả mọi người đều diện trang phục thật đẹp. Quần áo hoa lệ, đồ trang sức tinh xảo…phi tần trong cung này không có ai mà không phải xuất toàn lực.
Phải biết rằng, từ lúc Duyệt quý tần sinh hoàng tử Hoàng thượng càng sủng ái nàng hơn, rõ ràng là thiên vị mà. Trước đây khi chưa có tiểu hoàng tử, tuy Duyệt quý tần cũng được cưng chìu, nhưng trong mắt mọi người ở hậu cung thì chuyện đó không đáng nói, dù sao cũng không phải là độc sủng, một tháng trước mọi người vẫn bình thản.
Nhưng mà từ sau khi có tiểu hoàng tử, Hoàng thượng lại độc sủng Duyệt quý tần. Cơ bản là mỗi ngày Hoàng thượng đều đến cung Chiêu Nguyệt, những cung khác đã trở thành đồ trang trí rồi.
Người trong hậu cung không được lâm hạnh, tất nhiên là oán khí ngút trời. Hậu cung và triều đình có cùng một nhịp thở, tất nhiên trên triều sẽ có người nhân cơ hội này mà nhảy ra nói vài câu.
Tấu chương giống như là tuyết ngày đông bay lả tả trong Ngự Thư phòng của Vĩnh Dạ đế, trong tấu chương, không có đại thần nào không tận tình khuyên bảo, lời trong lời ngòai đều khuyên Vĩnh Dạ đế chớ ham vui, nói Duyệt quý tần là yêu nghiệt hại nước, nên suy nghĩ cho quốc gia, không nên độc sủng.
Đối với những lời vô bổ trong tấu chương, Vĩnh Dạ đế chẳng quan tâm, nếu có thời gian quản chuyện nhà của hắn, thì chính là bằng chứng của không có đại sự, hắn cũng vui vẻ nhàn nhã, có nhiều thời gian bồi Như Tuyết, dù sao….
Nghĩ tới đây, trong lòng Vĩnh Dạ đế cũng không vui hơn là bao. Vừa lúc này lại có một người không sợ chết chạy đến, tổ phụ của Hàn tiệp dư – Hàn quốc công lại cậy già lên mặt, nói là đến khuyên răn.
“Hoàng thượng, hậu cung mưa móc chi bằng quân phân a. Hậu cung bất ổn, triều đình bất an. Chuyện trong nhà không tốt thì lấy cái gì mà bình thiên hạ đây?” lời này của Hàn quốc công nghe qua thì rất khiêm tốt, nhưng mà ngữ khí và biểu tình lại trái ngược.
Vĩnh Dạ đế thấy vẻ mặt “Ngươi làm sai, ta đang khuyên ngươi, ngươi mau mau sửa đổi đi” của Hàn quốc công, khí thế áp bức, trong mắt nổi bão.
Thật là buồn vì Hàn quốc công không có tỉnh ngộ a, đối mặt với nguy hiểm trước mặt lại không biết gì, trên mặt vẫn treo lên sự kiêu ngạo khoe khoang tự đắc.
Tân Thuyên đứng đó trong lòng kêu thảm “Không xong rồi.” Hàn quốc công a, không phải là ngài rỗi việc, chạy đến đây để làm chỗ cho Hoàng thượng phát tiết đó chứ. Gần đây trong lòng Hoàng thượng rất vui nha.Quả nhiên, lời tiếp theo của Vĩnh Dạ đế đã xác nhận ý nghĩ của Tân Thuyên.
“Hàn quốc công đang chỉ trích trẫm sao?” Vĩnh Dạ đế nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng điệu lại không có ý đó.
Hàn quốc công còn tưởng Hoàng thượng đã hiểu, cũng thở dài:
“Cựu thần không dám, cựu thần chỉ muốn Hoàng thượng suy nghĩ kĩ, suy nghĩ có xã tắc a. Nỗi khổ tâm này của cựu thần trời đất có thể chứng giám a, mặt trời minh chứng a.”
Vĩnh Dạ đế không giận mà cười, nhưng trong đôi mắt anh tuấn lại hoàn toàn không có ý cười.
“Nếu như người được trẫm sủng ái chính là cháu gái Hàn tiệp dư của ngươi thì thật là tốt, ngươi nói xem có phải như vậy thì tốt lắm không?”
Hàn quốc công không biết nặng nhẹ, cuộc sống suông sẻ nhiều vinh quang đã làm cho hắn trở nên như vậy, thật ra Vĩnh Dạ đế nhân nhượng hắn đã làm cho hắn càng quá đáng hơn. Nghe Hoàng thượng nói những lời này, còn xem như chuyện là mà nói:
“Nếu Hoàng thượng sủng ái Hàn tiệp dư thì không sao. Hàn tiệp dư là cháu gái của cựu thần, từ nhỏ đã đoan chính phẩm hạnh, cựu thần hiểu rõ.”
“Duyệt quý tần thì sao?” trong giọng của Vĩnh Dạ đế đã đầy cuồng nộ.
Hàn quốc công nghe Hoàng thượng hỏi, càng nói càng hăng, nước bọt bắn tung tóe:
“Duyệt quý tần chẳng qua chỉ là chi nữ của một thượng thư mà thôi, còn không bằng thứ nữ nữa. Phẩm hạnh bất chính, từ nhỏ đã sống ở thôn trang, so với thân phận cao quý của cháu gái của thần tất nhiên là không bằng.”
Vĩnh Dạ đế lạnh giọng:
“Phẩm hạnh đoan chính? Tự ý định chung thân với người khác cũng gọi là phẩm hạnh đoan chính sao? Cháu gái của Hàn quốc công làm cho trẫm mở rộng tầm mắt lắm nha.”
Hàn quốc công không biết tại sao Hoàng thượng lại biết chuyện này, mặc dù đã chột dạ, như vẫn nói sạo:
“Không đáng kể, đã sớm hủy hôn rồi.”
Thế nhưng giọng nói không quá lớn.
Vĩnh Dạ đế đột nhiên quát lớn:
“Làm càn, có thật là ngươi không biết gì cả không, muốn gạt trẫm à?”
Cuối cùng Hàn quốc công cũng nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng quỳ xuống.
Vĩnh Dạ đế cũng không thích bộ dạng đó của hắn, tiếp tục quát lớn:
“Từ trước đến nay, trẫm luôn niệm tình ngươi trước đây có công, cho ngươi một chút mặt mũi, vẫn không nói gì. Nhưng mà ngươi nghĩ rằng trẫm không biết gì hết sao?
Hàn quốc công ngươi chiếm công tướt danh hào, ở bên ngoài ức hiếp bách tính, hà hiếp dân lành. Trẫm vẫn nhịn không nói đến, muốn xem xem ngươi có tỉnh ngộ hay không.
Nhưng mà lại làm cho ngươi càng ngày càng quá đáng.
Còn nữa, ngươi còn nuôi được một cháu gái thật tốt, làm ra thật nhiều chuyện tốt trong cung nữa đó.”Hàn quốc công đã mồ hôi đầy trán, bên ngoài là gió xuân phơi phới, oanh ca yến ngữ, hương hoa ngào ngạt, vui sướng. Thế nhưng trong điện lúc này, lạnh đến mức nước đã đóng băng, làm cho người ta không thở nổi.
Tân Thuyên và mấy tiểu thái giám ở đó đều không dám thở mạnh, Hàn quốc công đã lớn tuổi, cả người nằm trên đất thở hổn hển. Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, kinh ngạc vì Hoàng thượng đã sớm bất mãn với hắn, giận mình đã chinh chiến nửa đời người, vì triều đình mà xuất lực mười phần, lại bị Hoàng thượng trách cứ như vậy.
“Lui ra đi.” Vĩnh Dạ đế nói một câu với Hàn quốc công.
Bóng dáng Hàn quốc công rời đi có vài phần chạy trối chết.
Vĩnh Dạ đế nhìn theo khóe miệng cười nhạt, lúc đó Như Tuyết sinh non, Hàn tiệp dư không tránh khỏi liên lụy, mà trên người Lý tiệp dư có mùi xạ hương – có khả năng chính là xuất phát từ Tây Cảnh các, tất nhiên Hàn quốc công phủ không thoát khỏi liên lụy.
Phu nhân của thế tử? Vân phu nhân? Hàn tiệp dư? Bây giờ không xử lý những người này, chẳng qua là vì Như Tuyết còn đang ở cữ thôi. Chờ đến tiệc đầy tháng của cục cưng, tất nhiên những người này sẽ có kết quả tốt đẹp, giúp cho Như Tuyết hả giận, hơn nữa, Vĩnh Dạ đế càng hy vọng là do Như Tuyết tự mình làm.
Thế nhưng lúc Hàn quốc công khuyên răn Hoàng thượng xong chật vật chạy ra ngoài, các quan lại không dám nói gì. Sợ lửa giận của Hoàng thượng sẽ lan đến mình, trong lúc này quan viên trên triều an phận hơn nhiều.
Nháy mắt đã đến tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử.
Tiệc đầy tháng của cục cưng, Như Tuyết là mẹ ruột của hoàng tử, tất nhiên là phải xuất hiện.
Trước khi ra cửa Như Tuyết đã chỉnh trang một lần, gần đây tinh thần của nàng không tốt, trong mắt luôn có một tầng hơi nước, cứ mông lung. Quần áo trang sức đặc biệt, hôm nay cảnh sắc rất đẹp, ấm áp, Như Tuyết cũng không mặc nhiều, cung trang vàng nhạt, so với cảnh xuân còn đẹp hơn, cả người tươi tắn, trên mặt lại còn thấp thoáng hai lúm đồng tiền, cả người xinh đẹp không như người phàm. Thứ duy nhất làm nàng giống người bình thường, chính là hài tử được bọc trong vải lót đỏ thẫm trong ngực nàng.
Vĩnh Dạ đế cố ý đến cung Chiêu Nguyệt đón mẹ con Như Tuyết, chỉ nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Vĩnh Dạ đế ôm chầm mỹ nhân, không hiểu sao, viền mắt có chút ấm nóng, ôm lấy khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Như Tuyết, khóe miệng mỉm cười mừng rỡ. Như Tuyết có chút không thích ứng với động tác đột ngột của Vĩnh Dạ đế, hờn giận liếc xéo Vĩnh Dạ đế.
Vĩnh Dạ đế lơ đểnh, trịnh trọng đưa tay ôm lấy bọc vải trong lòng mỹ nhân:
“Ta đưa nàng và cục cưng đi.”
Mũi Như Tuyết ê ẩm, không biết trong lòng đang có cảm giác gì.
Con đường từ cung Chiêu Nguyệt đến nơi làm tiệc cũng không ngắn, nhưng Như Tuyết lại hy vọng con đường này vĩnh viễn không kết thúc, một nhà ba người, nếu thời gian có thể ngừng lại ngay lúc này thì tốt biết bao?
Thế nhưng Như Tuyết cũng hiểu rất rõ, người đàn ông này vẫn là Hoàng đế, hắn yêu nàng, nàng biết, nhưng nàng cũng hiểu, trong lòng hắn còn yêu giang sơn tú lệ này hơn. Hơn nữa, nàng cũng có con đường của nàng, không lâu sau, bọn họ sẽ đường ai nấy đi.
Tâm tư này của Như Tuyết Vĩnh Dạ đế không biết, thế nhưng giờ khắc này hắn cũng đang hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.
Đường xa thì sao chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ đi hết thôi. Lúc đến Thái Nghi điện, hình ảnh Vĩnh Dạ đế nắm tay Duyệt quý tần sánh bước vào đã đâm thẳng vào mắt của phi tần hậu cung, cũng làm cho các phụ nhân bên ngoài thấy được Duyệt quý tần được cưng chìu như thế nào.
Tuy trên mặt Như Tuyết treo nụ cười nhưng trong lòng lại không vui sướng như vậy.
Thời gian của nàng không còn nhiều, nàng không muốn lãng phí thời gian đối phó với những người này, nàng muốn giữ lại một chút dấu vết của mình cho thế giới này, cho mình, cũng cho cục cưng. Như vậy, cục cưng cũng sẽ nghe được nhiều người kể về nàng cho cục cưng.
Nàng càng hy vọng lấy vẻ đẹp của nàng, còn có địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng làm cho người khác sợ hãi.
Như Tuyết vuốt ve cánh tay mập mạp nhỏ bé của cục cưng, tươi cười rạng rỡ, cực đẹp.
Sau tiệc đầy tháng này, Như Tuyết được sắc phong làm Duyệt quý phi, ở hậu cung, dưới một người, trên vạn người.
Sau tiệc đầy tháng này, làm cho người trong thiên hạ này đều biết Duyệt quý phi được sủng ái là người xinh đẹp như hoa, được cưng chìu nhất hậu cung.
Sau tiệc đầy tháng này, mọi người có vô số chuyện để bàn tán.
Thi nhân làm thơ, từ nhân viết câu, ca linh hát khúc, thậm chỉ cả tiểu thuyết gia cũng tả lại một bóng hình phong hoa tuyệt đại.