Vân phu nhân nghe những lời này của Vân Thượng thư, trong lòng không có tư vị gì nhưng cũng không phiền, bà hiểu rõ hiện tại lão gia đã khác trước kia, lão gia không còn nhường nhịn bà như trước kia nữa. Mà bà cũng không phải là tiểu thư kiêu căng của trước kia nữa. Làm chủ mẫu, đặc biệt là nhà mẹ đẻ đã sa sút, phu gia lại phát triển không ngừng, chủ mẫu đương nhiên cần phải đoan trang hào phóng ôn hòa hữu lễ.
Bởi vậy Vân phu nhân vẫn cố gắng cười, trên mặt mang nụ cười miễn cưỡng nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa lo lắng thật sâu: “Lão gia, thiếp thân hôm nay nghe tin Thành vương gia muốn thành hôn. Không biết lão gia đã hay tin chưa?”
Vân phu nhân nói hết lời, mắt nhìn thẳng về phía Vân Thượng thư, muốn nhìn phản ứng của lão gia nhà mình.
Vân Thượng thư lại thật sự không biết chuyện này, vì vậy lúc Vân phu nhân nhắc tới có chút nghi hoặc, cho là mình không nghe rõ, hỏi một câu: “Tin tức gì?”
Vân phu nhân giải thích: “Hôm nay Hoàng thượng và Thái hậu hạ ý chỉ tứ hôn cho Thành vương gia.”
Mấy chữ phía sau Vân phu nhân nói đặc biệt chậm, nhấn mạnh.
Sắc mặt Vân thượng thư thoáng âm trầm.
Hoàng thượng ban hôn cho Thành vương hắn thực sự không biết. Việc này một chút tiếng gió hắn cũng không nghe thấy, theo lý mà nói, hắn là Lễ bộ thượng thư, Thành vương gia thành hôn chiếu theo tổ lệ là do Lễ bộ xử lý, không thể nào đến một chút tin tức hắn cũng không biết được. Nhưng chuyện này một chút manh mối hắn cũng không biết.
Vân phu nhân bây giờ chỉ suy nghĩ đến nữ nhi của mình sau khi Thành vương thành hôn thì sẽ ra sao. Nhưng Vân Thượng thư thì sao, càng cân nhắc đến hàm nghĩa sâu xa đằng sau hành động của Hoàng thượng lần này.
“Có biết là khuê tú nhà ai không?” Vân Thượng thư hỏi thăm Vân phu nhân.
Vân phu nhân nghe được câu hỏi của lão gia, đương nhiên một năm một mười nói tất cả những chuyện mình biết ra.
“Nghe nói là tiểu thư nhà Điền Đô Đốc Điền Điềm”.
Vân phu nhân nói đến đây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nụ cười miễn cưỡng cùng biến mất, giọng nói cũng giận dữ.
“Lão gia, Điền tiểu thư Điền Điềm này có quan hệ không tốt với Hỉ Châu nhà ta, nàng ta trở thành Thành vương phi, Hỉ Châu của chúng ta còn có ngày lành sao?”
Vân lão gia nghĩ không chỉ là chuyện hậu viện này, Điền Đô Đốc là đồng liêu với hắn, chỉ có điều hắn là quan văn còn Điền Đô Đốc là võ quan mà thôi. Nhưng mà, với phẩm cấp của bọn hắn, con gái ngồi lên vị trí Thành vương phi vẫn có chút miễn cưỡng đấy. Nhưng lại có chuyện trùng hợp như vậy, con gái hắn thì làm một tiểu thiếp không danh không phần của Thành vương, mà con gái của lão vũ phu Điền Vũ này lại làm tới Thành vương phi.
Vân phu nhân đột nhiên nhớ đến một chuyện, bắt đầu phàn nàn với Vân lão gia:
“Lão gia, trước khi ngài bảo thiếp đưa bài tử tới cung Hoàng hậu nương nương, đi cầu kiến Duyệt quý tần kia. Còn nói dù gì Duyệt quý tần cũng là họ Vân, nếu không thì cũng sẽ cố kỵ thanh danh của mình mà giúp Hỉ Châu một tay. Nhưng mà ngài xem, thiếp vừa đi cầu Duyệt quý tần, nháy mắt Thành vương gia đã có đại hôn rồi, có một vị Thành vương phi đặt trên đầu Hỉ Châu nhà chúng ta. Thiếp thân thấy, không chừng là do Duyệt quý tần giở trò quỷ”.Vân thượng thư nghe Vân phu nhân nói một hồi, nói một câu: “Duyệt quý tần dầu gì cũng họ Vân, cũng là nữ nhi ruột của ta. Sao có thể không giúp muội muội của nó, coi như vì thanh danh của mình cũng không thể làm như vậy”.
Trong mắt Vân phu nhân tràn đầy oán độc, thanh âm trào phúng:
“Lão gia, ngài nói Duyệt quý tần có thể nhớ rõ Vân phủ chúng ta sao? Hôm nay thiên hạ người nào không biết, Duyệt quý tần này được vinh sủng nhất hậu cung. Nhưng lão gia ngài có phải vẫn như trước làm Lễ bộ thượng thư không? Còn không tiến lên được chút nào?”
Vân thượng thư tuy không nói gì, nhưng Vân phu nhân là vợ chồng với hắn mười mấy năm, đương nhiên biết kiên quyết lúc nãy của lão gia đã có dao động. Vân phu nhân không ngừng cố gắng, tiếp tục nói.
“Duyệt quý tần thụ sủng long ân nay thân mang lục giáp (có thai), nếu trong bụng là hoàng tử…, đây là trưởng tử của Hoàng thượng nha. Duyệt quý tần thật đúng là vinh quang vô hạn rồi”.
Vân phu nhân nói đến đây ngừng một chút, đột nhiên xoay chuyển.
“Nhưng mà, lão gia. Duyệt quý tần nếu thực sự phong quang như vậy, còn cần lão gia ngài sao? Còn có thể coi trọng Vân phủ chúng ta sao? Thiếp thấy, có khi còn không tránh cho nhanh.”
Vân thượng thư thật sự có chút dao động. Vân thượng thư bây giờ lại không để ý, dùng cái tính tình cùng bản tính của Vân phu nhân thật sự có thể nói trật tự thế sao? Trong đầu Vân Thượng thư bây giờ toàn bộ là toan tính, hắn cảm thấy có chút nguy cơ, Hoàng thượng liệu có phải muốn chèn ép hắn, nâng Điền Đô Đốc cùng phẩm cấp với hắn. Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự bị Như Tuyết đầu độc?
Vân thượng thư trăm mối cũng không có cách giải, chỉ cảm thấy việc này rắc rối phức tạp vô cùng, trong lòng nghĩ, lấy quyết đoán của Hoàng thượng thì không thể nào bị một nữ tử hậu cung ảnh hưởng. Nhưng ngoại trừ Duyệt quý tần này hắn nhất thời không tìm thấy lời giải thích nào thỏa đáng hơn.
Vân phu nhân thấy Vân thượng thư đang không ngừng suy nghĩ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tay cũng nắm chặt khăn tay. Một đoạn này là Cảnh ma ma bên người bà dạy bà.
Cảnh ma ma này quả nhiên đắc lực, không hổ là cánh tay phải của bà.
Vân Thượng thư suy nghĩ một lúc lâu, lúc hoàn hồn nhìn lại thấy Vân phu nhân còn nhìn hắn, mày nhíu lại, giọng có chút nghiêm khắc: “Phụ nhân đoán mò cái gì?”
Mắt thấy Vân Thượng thư quay người muốn đi, Vân phu nhân nóng nảy.
“Lão gia, Hỉ Châu làm sao bây giờ? Hỉ Châu bây giờ đi theo Thành vương không danh không phần, mà Thành vương phủ lập tức sẽ có một Thành vương phi, Hỉ Châu của chúng ta sợ là phải chịu khổ rồi. Hỉ Châu từ nhỏ được thiếp nâng trong lòng bàn tay lớn lên, ăn ở tốt, nào đã phải chịu chút khổ sở nào chứ?”
Vẻ mặt Vân Thượng thư không kiên nhẫn.
Nhưng Vân phu nhân làm như không thấy, tiếp tục khóc: “Nhớ ngày đó, chính là lão gia ngài tự tay đưa Hỉ Châu vào Thành vương phủ. Thiếp thân không muốn, ngài còn nói, Hỉ Châu sẽ không lỗ đâu. Nhưng bây giờ thì hay rồi, đường đường đích nữ Lễ bộ Thượng thư vậy mà làm một tiểu thiếp không lên được mặt bàn.”Vân Thượng thư nghe đến đó, sắc mặt ngày càng khó coi, tuy lúc trước là hắn đưa Hỉ Châu đến Thành vương phủ. Nhưng bản ý của hắn lúc đó chẳng phải vì tốt cho Hỉ Châu sao?
“Khóc cái gì, không có chút dáng vẻ của phu nhân Lễ bộ thượng thư.”
Vân thượng thư bị Vân phu nhân đâm vào chỗ đau, hắn cũng coi như không thấy, đi thẳng vào hậu viện.
Vân phu nhân thật là thúc thủ vô sách rồi (bó tay rồi), nàng chỉ có thể ở trong phòng không ngừng phát giận. Nàng biết rõ mình chỉ là một phụ nhân, căn bản không làm được gì. Bây giờ ngay cả lão gia cũng đi rồi, nàng nên làm cái gì đây?
Lúc này, Cảnh ma ma bên người Vân phu nhân lại hiến kế cho bà.
“Phu nhân, chuyện này bây giờ…”
Cảnh ma ma nói chủ ý vào tai Vân phu nhân, Vân phu nhân nghe Cảnh ma ma nói không ngừng gật đầu.
“Hoàng thượng, ngài tứ hôn cho Thành vương gia rồi.” Như Tuyết tùy ý hỏi.
“Ừ, con gái Điền Đô Đốc, Điền Điềm”. Vĩnh Dạ đế trả lời cũng tùy ý.
“Điền Điềm, tên ngọt như mật. Sao lúc trước mẹ ta không nghĩ cho ta một tên hay như vậy chứ.” Như Tuyết hâm mộ tiếc hận.
Vĩnh Dạ đế nghe nói như thế, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khó hiểu nói:
“Phụ thân của Điền Điềm là Điền Đô Đốc một vũ phu.”
Vĩnh Dạ đế ngụ ý là cái tên này được lấy không theo tiêu chuẩn, rất bình thường đơn giản.
Như Tuyết ngược lại hiểu lầm: “Hoàng thượng, ý ngài là mẫu thân của ta không tốt sao?”
Vĩnh Dạ đế bây giờ cảm nhận được chân lý của câu “Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó đối phó”, khóe môi nhếch lên bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng mà Vĩnh Dạ đế lại nói:
“Sa mạc cát như tuyết, Yên Sơn trăng như lưỡi câu. Ai nói tên Như Tuyết không hay chứ?”
“Hoàng thượng, tên ta xuất xứ từ bài thơ này sao. Bài thơ tên gì vậy?”
Như Tuyết chưa từng nghĩ đến ý nghĩa tên của mình, hôm nay Vĩnh Dạ đế giảng, thật sự hào hứng bừng bừng muốn tìm xuất xứ bài thơ này.
Vĩnh Dạ đế giữ chặt người trong ngực đang muốn đứng lên, bảo vệ bụng nàng.
“Không biết thực sự vì sao mới tứ hôn cho Thành vương sao? Không phải vừa rồi còn ngạc nhiên sao.”
Như Tuyết nháy mắt mấy cái, cân nhắc một chút, lần nữa ngoan ngoãn nằm lại trong ngực Vĩnh Dạ đế.
Vĩnh Dạ đế chậm rãi vuốt ve bụng Như Tuyết, trêu chọc Như Tuyết bây giờ đang ngoan ngoãn trong lòng hắn.
“Sao không đi xem thơ nữa hả?”
Như Tuyết làm nũng, “Không đi, Hoàng thượng sẽ giảng cho ta nghe mà.”
Vĩnh Dạ đế giả vờ: “Vậy thì tốt, trẫm sẽ không nói cho nàng vì sao tứ hôn cho Thành vương, trẫm nói cho nàng một chút về thơ này nha.”
Như Tuyết nóng nảy, “Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên nói chuyện Thành vương a, ta không có hứng thú với thơ nữa rồi.”
Vĩnh Dạ đế bề ngoài giống như đáng tiếc nói, “Thật sự không có hứng thú sao, vốn trẫm thấy nàng vội vội vàng vàng, đang còn muốn nói với nàng chút đây.”
Như Tuyết lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn.
Vĩnh Dạ đế cười thoải mái.
Như Tuyết lúc này mới hiểu Vĩnh Dạ đế trêu đùa nàng, mắt nhếch lên, bắt đầu ôm bụng kêu to.
“Hoàng thượng, ta đau bụng.”
Vĩnh Dạ đế thấy nàng ôm bụng kêu đau, cho là mình thái quá rồi, hoang mang hỏi, “Sao rồi, trẫm gọi thái y đến.”
Như Tuyết nắm góc áo Vĩnh Dạ đế đáng thương nói, “Là do cha nó chọc tức đấy, Bảo Bảo kháng nghị cha nó bắt nạt mẹ nó.”
Vĩnh Dạ đế nghe xong lời này, sao lại không rõ tiểu nữ nhân lại bướng bỉnh nghịch ngợm rồi, thở dài một hơi, cũng phối hợp nói.
“Cha đứa bé cam đoan, không bao giờ khi dễ mẹ nó nữa.”
Như Tuyết lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
“Vậy Hoàng thượng nhanh nói chuyện Thành vương đi.”
“Muốn nghe sự thật sao?” Thanh âm Vĩnh Dạ đế đột nhiên trầm thấp gợi cảm.