Ân Như Tuyết nhìn thần sắc vẫn không buông lỏng của Vĩnh Dạ đế, cũng không nói gì thêm, chỉ nói là thân thể mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Vĩnh Dạ đế gật đầu, bảo cung nữ thái giám phục vụ lui ra.
Ân Như Tuyết nghi ngờ, hơi ngẩn đầu liếc mắt nhìn Vĩnh Dạ đế vẫn ngồi ở giường nhỏ, đôi mắt trừng to ý nói: Ta muốn nghỉ ngơi, sao ngươi còn chưa đi.
Vĩnh Dạ đế thấy biểu tình nghịch ngợm đã lâu không thấy này của Như Tuyết, trong lòng mềm nhũn.
“Không phải nói mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi thôi. Trẫm và nàng cùng nghỉ.” tay của Vĩnh Dạ đế choàng lên vai Như Tuyết.
Ân Như Tuyết cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn bàn tay to đặt trên vai mình, thuận theo bước chân của Vĩnh Dạ đế.
Rèm giường đỏ tím rơi xuống, giường lớn như vậy bỗng trở thành một không gian nhỏ hẹp, trên giường có hai người ôm nhau gắn bó.
Tay Vĩnh Dạ đế nhè nhẹ vỗ về mái tóc đen nhánh của người trong lòng.
“Gần đây có chuyện không vui phải không?”
Vĩnh Dạ đế lên tiếng trước.
Ân Như Tuyết lưỡng lự một chút, sau đó từ từ lắc đầu.
Vĩnh Dạ đế thấy người trong lòng lắc đầu, trầm mặc không nói, lại nói tiếp. Động tác tay cũng không dừng lại, vẫn khe khẽ chậm rãi vuốt ba nghìn tóc đen.
“Còn tiếp tục như vậy nữa, cục cưng cũng sẽ lo lắng cho mẹ của nó đó.”
Vĩnh Dạ đế đổi cách khác.
Ân Như Tuyết ngây ra một lúc, tay từ từ trượt đến bụng của mình. Trong miệng lẩm bẩm:
“Cục cưng…”
Đúng vậy, đây là sinh mệnh duy nhất trong thế giới này có huyết mạch tương liên với nàng a.
“Chẳng qua là tần thiếp cảm thấy trong lòng khó chịu mà thôi.” giọng nói Ân Như Tuyết thâm thúy.
Vĩnh Dạ đế cũng rời tay khỏi mái tóc mềm mượt chuyển đến cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Như Tuyết, tay Vĩnh Dạ đế chậm rãi đặt trên tay của Ân Như Tuyết.
Ở một khắc lúc tay Vĩnh Dạ đế đặt lên tay của nàng kia, Ân Như Tuyết đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Nàng xoay người, đưa lưng về phía Vĩnh Dạ đế, cả người co rút cuộn trong lại.
Tay của Vĩnh Dạ đế trống trơn, nhìn thấy người trong lòng đang chui rúc vào một chỗ, cả người tỏa ra một cảm giác bất lực.
Trong lòng Vĩnh Dạ đế vốn có chút tức giận nhưng thoáng cái đã tràn đầy thương tiếc. Hắn vòng tay qua, ôm tiểu nữ nhân đang cuộn tròn từ phía sau, thở dài một tiếng.
Ân Như Tuyết khóc không tiếng động, cả người run run. Bỗng nhiên cảm thấy phía sau có chút ấm áp, trong lòng nàng đột nhiên đau xót. Dứt khoát quay người lại, vừa khéo lại đâm vào lòng Vĩnh Dạ đế.
Đầu tiên là nhẹ giọng nức nở, sau đó là khóc lớn tiếng, thanh âm càng lúc càng lớn, cũng không muốn kiềm chế nữa, nước mắt của trào ra, y phục của Vĩnh Dạ đế bị thấm ướt rất nhanh.Vĩnh Dạ đế cũng không nói gì, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng Như Tuyết. Tựa như thoải mái, tựa như phóng túng, động tác ôn nhu. Cả hậu cung này người duy nhất có thể để cho hắn dung túng như vậy cũng chỉ có tiểu nữ nhân này, nhưng cho dù là vậy, Vĩnh Dạ đế cũng có chút không hiểu rõ lòng mình, trái lại còn cảm thấy thỏa mãn.
Ân Như Tuyết khóc thảm thiết, khóc liên tục. Sau đó thì Hệ thống lên tiếng cắt ngang nàng.
“Hệ thống thông báo, kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Giải quyết lời đồn mang thai giả. Hệ thống thưởng: Nhu tình tứ phía.”
“Nhu tình tứ phía? Là cái gì vậy?”
Hệ thống thấy nghi vấn của Ân Như Tuyết, thì giống như hoa Cao Lãnh cao quý lãnh diễm, không ai bì nổi trả lời một câu: “Hệ thống ban thưởng cho, kí chủ tự mình tìm hiểu chức năng đi.”
Ân Như Tuyết tức giận hô to: “Nhưng mà trong thương thành Hệ thống có giới thiệu mà.”
Hệ thống vẫn kiêu ngạo như trước: “Hệ thống đã thăng cấp. Thỉnh kí chủ tự mình tìm hiểu.”
Sau đó, Ân Như Tuyết không nghe thấy giọng của Hệ thống nữa.
Vĩnh Dạ đế thấy tiếng khóc trong lòng đã từ từ biến mất, cho rằng người trong lòng đã bình tĩnh. Tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng nàng cũng dừng lại. Chỉ là vừa dừng lại thì lại nghe tiếng khóc lớn lên.
Vĩnh Dạ đế bất đắc dĩ, tay lại bắt đầu nhẹ nhàng vỗ lưng Như Tuyết, giống như là đang dỗ dành tiểu hài tử ngàn vạn cưng chiều.
“Sao vậy? Không phải vừa mới ngừng khóc sao.”
“Vừa rồi ta khóc mệt, nghỉ ngơi một chút.” Như Tuyết già mồm át lẽ phải, giọng nói còn tràn đầy âm mũi.
“Sao lại giống trẻ con vậy, nàng nói thử xem cục cưng sinh ra rồi có chê cười nàng không.” mặc dù Vĩnh Dạ đế trách cứ, nhưng giọng nói lại không hề có ý tức đó, trái lại còn sủng ái hơn, nồng nặc cưng chìu.
“Vậy nói cho trẫm nghe thử xem, mấy hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy?” Vĩnh Dạ đế không nói, không có nghĩa là hắn không biết mấy hôm nay Ân Như Tuyết khác thường.
Ân Như Tuyết già mồm: “Mấy hôm nay ta có sao đâu. Rất tốt, chỉ là không ăn được thôi.”
Vĩnh Dạ đế thấy tiểu nữ nhân trong lòng vẫn còn không chịu nói thật, tay vẫn tiếp tục vuốt lưng Như Tuyết nhưng miệng lại phun ra một câu làm Ân Như Tuyết không còn chỗ nào che giấu.
“Còn nói là không sao? Chẳng lẽ trẫm không cảm giác được sao? Trước đây nàng chưa từng xưng ‘Tần thiếp’ với trẫm.” nói xong câu cuối cùng còn pha trò.
Ân Như Tuyết nghẹn lời. Méo miệng, lại muốn khóc tiếp.
“Nói chuyện cho tốt, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa. Cũng không nhìn lại xem mình đã sắp làm mẫu thân của người ta rồi.”
Phụ nữ có thai tâm tình rất dễ kích động, nghe thấy thế, Ân Như Tuyết vốn cảm thấy có chút ủy khuất thoáng cái thì bộc phát ra.
“Ngươi không tốt, ngươi là tên bại hoại, ngươi không quan tâm ta chút nào.”
Ân Như Tuyết lên án như vậy làm Vĩnh Dạ đế dở khóc dở cười, hắn nhìn tiểu nữ nhân liên tục tìm cách thoát khỏi mình, thấp giọng nói.