Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 45

An tu viên cũng sắp lâm bồn rồi, Vĩnh Dạ đế đến thăm cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng khi Vĩnh Dạ đế nhìn thấy An tu viên vuốt ve bụng cười yếu ớt thì lại không khỏi nghĩ đến một người người khác trong cung cũng đang mang thai. Đột nhiên hắn có chút muốn gặp tiểu nữ nhân thích làm nũng lại hay cáu kỉnh kia, mà không phải là người luôn ăn nói nhẹ nhàng dịu dàng trước mặt. Như Tuyết nhất định sẽ oán giận nói với hắn hôm nay đã phải ăn ít đồ ăn vặt, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy ấm áp.

Mà An tu viên trước mặt thì chỉ biết dịu dàng ngồi trả lời những câu hỏi của hắn, ngay cả muốn nói gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, trau chuốt câu từ thật lâu mới có thể nói ra.

Vĩnh Dạ đế ngồi ở chỗ An tu viên không quá lâu, hỏi thăm An tu viên vài câu rồi đi.

An tu viên nhìn theo bóng lưng Vĩnh Dạ đế rời đi, khóe miệng tuy mỉm cười, nhưng trong lòng lại không có tư vị gì. Vì nàng còn đang nhớ vẫn còn một nữ nhân khác trong cung mang thai – Duyệt quý tần. Nếutrong cung nếu chỉ có một mình nàng mang thai hoàng tự, tất cả mọi người nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào bụng của nàng, nàng có chút sợ người khác sẽ hại nàng, nhưng đồng thời nàng lại có chút kiêu ngạo.

Duyệt quý tần này là người nàng tìm để làm bia đỡ đạn cho nàng, lúc cái bia ngắm này giành lấy hết sự chú ý của tất cả mọi người, nàng vốn nên vui vẻ mới phải, sao lại có chút đố kị chứ?

Cùng là người mang thai, nhưng Duyệt quý tần này xuất thân thấp hèn là một phi tần nhỏ bé sao có thể ngồi ngang hàng với nàng chứ, thậm chí còn có vẻ lấn áp nàng, tất cả đều là vì nam nhân đang rời đi này.

An tu viên được cung nhân dìu, từ từ đứng lên, khóe miệng vẫn hàm chứ ý cười.

Không sao cả, ngươi được sủng ái thì sao nào? Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của ngươi rồi cũng sẽ mất đi thôi, nhưng hoàng tử trong bụng Bản tần thì sẽ không.

Hừ, là thật hay giả, chờ ba tháng sau, hỉ mạch sẽ biến mất, hài tử trong bụng bản tần đã ra đời, đến lúc đó, xem ai mới là nữ nhân có được tiền đồ rộng mở trong cung này?

“Hoàng Oanh, chuyện bản tần giao cho ngươi thế nào rồi?”

Hoàng Oanh cúi đầu trả lời: “Hồi bẩm tu viên nương nương, Hoàng Oanh đã sắp xếp mấy cung nữ không cẩn thận nói những lời đó trước mặt Hoàng thượng rồi.”

Khóe miệng An tu viên dần dần cong lên, cười đắc ý, Duyệt quý tần sao? Để xem sau sự kiện mang thai giả này ngươi còn được sủng ái nhất hậu cung không? Bản tần sắp xếp thế này là để cho ngươi có hiềm khích với Hoàng thượng, tạo ra một vết nứt, như vậy với tính cách của Hoàng thượng còn có thể sủng ái ngươi nữa không chứ?


“Hoàng Oanh, ngươi cùng bản tần lớn lên với nhau, chuyện lần này làm tốt như thế, Bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.” An tu viên nhìn Hoàng Oanh đang khúm núm nói.

Người vừa mới được sắc phong tân Hoàng Li mặc dù ghen tị với Hoàng Oanh nhưng trước mặt An tu viên vẫn cố tỏ ra vui vẻ trêu ghẹo Hoàng Oanh, nhân tiện nói vài lời lấy lòng An tu viên nương nương.“Hoàng Oanh tỷ tỷ, người xem An tu viên rất tốt với tỷ nha. Nô tỳ thấy người còn nhớ đến tình xưa nghĩ cũ như An tu viên ở trong cung rất ít nha. Hoàng Oanh tỷ tỷ, sau này chúng ta nhất định phải trung thành tận tâm hầu hạ An tu viên nương nương nha.”

An tu viên nghe Hoàng Li nói nở gan nở ruột, càng tươi cười: “Xem cái miệng ngọt của ngươi kìa, sau này bản tần cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Hoàng Li nghe xong lời này, càng vuốt mông ngựa hơn, nói ra một tràng lời có cánh.

Hoàng Oanh chỉ trầm mặc không nói gì, nàng nhìn chủ tớ trước mắt vui vẻ hài hòa, trong lòng lại không bị không khí vui vẻ này ảnh hưởng, trái lại càng rét run. Hoàng Li đã từng được An tu viên nương nương coi trọng, thế nhưng không lâu sau đã bị tân “Hoàng Li” thay thế dễ dàng. Vậy không phải nàng cũng sẽ như vậy chứ, không được, nàng phải làm gì đó. Nàng không thể chết được, nàng nhất định phải sống tốt, sống thay phần của Hoàng Li nữa.

Vĩnh Dạ đế đến thăm An tu viên thì lại nhớ đến Ân Như Tuyết, sau khi ra khỏi chỗ An tu viên, tất nhiên là đi về hướng cung Chiêu Nguyệt.

Tân Thuyên giao cho tiểu thái giám tra xét chuyện nghe được ở chỗ An tu viên, tiểu thái giám cũng rất mau lẹ. Chuyện liên quan đến đứa bé trong bụng của Duyệt quý tần, Tân Thuyên không dám chậm trễ, vừa nhận được tin tức đã lập tức đến báo cho Hoàng thượng.

Tiểu thái giám dù sao địa vị cũng thấp, có một số chuyện hỏi không tiện, cho nên việc này đại khái cũng chỉ có thể điều ra sơ bộ, chỉ nói là gần đây trong cung nổi lên một lời đồn, nói là Duyệt quý tần mang thai giả, thật ra nàng ta không có thai.

Vĩnh Dạ đế ý muốn điều tra một chút về lời đồn này, về phần ai là chủ nhân sau màn này thì hắn cũng không trông cậy vào mấy tiểu thái giám có thể điều tra ra.

Sau khi Vĩnh Dạ đế nghe Tân Thuyên báo cáo sự việc, cũng không nói gì.

Vậy mà chuyện thảo dược trước đây đã rõ ràng, hắn cũng biết người kê đơn là ai. Lần này lại có kẻ khơi mào chuyện này, trong lòng hắn cũng có chút tính toán, nhưng mà làm cho mọi chuyện thành thế này thì lại có chút ngu xuẩn. Làm hắn tò mò hơn lại là các phi tần trong hậu cung đóng vai gì trong chuyện lần này.

Bất quá chuyện đó không quan trọng, mà là…

Vĩnh Dạ đế nhìn bảng đề ba chữ “Cung Chiêu Nguyệt” trên đầu mỉm cười, nhảy vào.

“Hoàng thượng, ngài tới thật là đúng lúc. Ngài xem, nhà bếp vừa làm đậu phụ hoàng kim, vừa thơm vừa ngọt nè.” Như Tuyết vốn đang say mê ăn đậu phụ trên ghế tựa, thấy Hoàng thượng bước vào, tay còn đang cầm một nửa miếng đậu phụ đang ăn dỡ, mở miệng nghênh đón người.


Vĩnh Dạ đế thấy mỹ nhân trước mặt cười tươi như hoa, thuần thục cầm tay mỹ nhân đút đậu phụ vào miệng mình.

“Ừ, mùi vị không tệ.”

Ân Như Tuyết trợn tròn mắt, ngón tay vẫn còn lưu lại độ ấm lúc đầu lưỡi của Vĩnh Dạ đế lướt qua. Mặt nàng chậm rãi đỏ lên, chỉ lát sau đã như bị rán đỏ.Nàng có chút quẫn bách: “Hoàng thượng, ngươi giở trò.”

Vĩnh Dạ đế thấy mỹ nhân đối diện thẹn thùng, tâm tình thật tốt, bắt đầu muốn đùa.

“Sao, trẫm giở trò gì?”

Ân Như Tuyết nhìn ngón tay của mình, nhăn nhó không nói lời nào.

Trong lòng Vĩnh Dạ đế vui vẻ, cảm giác nặng nề khó chịu ở chỗ An tu viên vừa nãy đã không còn, ít nhất vẫn còn một nơi trong cung này làm cho hắn thoải mái.

“Hôm nay thế nào?”

“Rất tốt.”

Ân Như Tuyết nhìn Hoàng thượng đang ngồi xuống, ánh mắt rơi vào đĩa đậu phụ trên bàn, vui vẻ với tay cầm một thỏi đậu phụ lên, bắt đầu ăn tiếp.

Vĩnh Dạ đế thấy tiểu nữ nhân muốn ăn như vậy cũng gật đầu.

“Trẫm cũng thấy rất tốt.”

Ân Như Tuyết có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng đồng thời cũng có chút đắc ý.

“Hoàng thượng, ta thấy có vẻ không tốt a.”

Vĩnh Dạ đế lắc đầu, Ân Như Tuyết lại càng nghi ngờ hơn.


“Trẫm thấy nàng ăn uống rất tốt. Không giống như trước đây, rất thích ăn nhưng lại ăn mỗi thứ một ít.” Vĩnh Dạ đế liếc nhìn đĩa đậu phụ trống trơn.

Ân Như Tuyết không chút đỏ mặt, vừa nói chuyện vừa ra hiệu bảo Anh Đào mang thêm điểm tâm lên.

“Hoàng thượng, ta bảo đảm, không phải là ta tham ăn đâu. Mà là cục cưng muốn ăn. Còn Anh Đào nữa, bảo nhà bếp mang lên nữa đi.”

Anh Đào nghe phân phó, tất nhiên là vui vẻ đến phòng bếp.

Vĩnh Dạ đế thấy vẻ mặt chân thành của tiểu nữ nhân trước mặt cùng với cái bụng phẳng lì đã hoài thai hai tháng của nàng, bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng đúng, ăn được là tốt a.

“Trẫm sẽ tìm thêm một nữ đầu bếp cho nàng.”

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Ân Như Tuyết vui vẻ.

“Còn nữa, gần đây trong cung có đồn đãi cái gì thì cũng mặc kệ đi. Trẫm sẽ xử lý.” Đột nhiên Vĩnh Dạ đế chuyển trọng tâm câu chuyện từ nữ đầu bếp sang lời đồn.

Ân Như Tuyết còn đang suy nghĩ rốt cuộc là mình cần nữ đầu bếp chuyên nấu món gì, thì Vĩnh Dạ đế lại đề cập đến chuyện không liên quan thì thờ ơ hỏi lại.

“Hoàng thượng đang nói đến lời đồn mang thai giả sao? A, ta vốn không có để ý mà.”

“Nàng không lo lắng sao?”

“Lo cái gì chứ, vốn không phải là sự thật mà. Hơn nữa, không phải Hoàng thượng ngài đã nói là sẽ xử lý sao.”

Vĩnh Dạ đế thấy tiểu nữ nhân trước mặt vô tư như vậy tựa hồ có chút suy nghĩ, sau đó lại nghe một tiếng thét kinh hãi:

“Hoàng thượng. Ta nghĩ tới nghĩ lui, hay là ngài tìm cho ta một đầu bếp chuyên làm điểm tâm đi. Như vậy là tốt nhất nha.”


Vĩnh Dạ đế thấy tiểu nữ nhân này nói vậy, có chút ngẩn người.

“Nàng suy nghĩ lâu như vậy, là đang suy nghĩ cái này sao?”

“Đúng vậy, thế người nghĩ ta đang khổ sở suy nghĩ cái gì.” Ân Như Tuyết dùng ánh mắt kì quái nhìn Vĩnh Dạ đế.

Vĩnh Dạ đế bật cười, xoa xoa đầu Như Tuyết.

Ân Như Tuyết thật sự có chút mê muội.

“Hệ thống, chẳng lẽ ta nói sai gì à?”

Hệ thống vô cùng đau đớn: “Đồ tham ăn a, đồ tham ăn a, bình thường không phải rất thông minh lanh lợi sao. Thế nào mà vừa nhắc đến ăn thì lại trở nên ngu ngốc vậy.”

Ân Như Tuyết hơi đỏ mặt, hình như nàng thật sự có tật xấu này nha.

Hôm nay mùng một, Vĩnh Dạ đế chỉ ở cung Chiêu Nguyệt một chút, sau đó đến Phượng Tảo cung.

Lúc ăn tối, Hoàng hậu tự mình gắp tôm cá đặt vào chén của Vĩnh Dạ đế.

“Hoàng thượng, hôm nay Ngự Thiện phòng nói tôm và cá rất tươi, vị rất ngon.”

Vĩnh Dạ đế liếc mắt nhìn Hoàng hậu, cũng không làm xấu mặt Hoàng hậu. Cầm đũa gắp một ít thịt tôm lên nếm, gật đầu: “Ừ tôm cá rất tươi.”

Hoàng hậu sung sướng tươi cười, lại tiếp dục gắp thêm một ít tôm cá vào chén của Vĩnh Dạ đế. Lại không phát hiện, lần này Vĩnh Dạ đế không hề động đến tôm cá nàng đã gắp.

Sau bữa tối, Vĩnh Dạ đế và Hoàng hậu ngồi ở giường nhỏ chờ tiêu thực.


“Mấy ngày qua, phi tần hậu cung rất hòa thuận, ngay cả những chuyện cãi vã nhỏ nhặt cũng không có. Có lẽ là trời đang chuyển lạnh, tâm trạng phiền muộn của mọi người cũng được xoa dịu.” Hoàng hậu tán gẫu.

Vĩnh Dạ đế tán dương: “Hoàng hậu luôn quản lí hậu cung rất tốt.”

Hoàng hậu vừa nghe lời này, trong lòng vui vẻ, nhưng nàng lại khiêm tốn không biểu hiện ra, lại đột nhiên nghe Hoàng thượng nhàn nhạt chuyển giọng.

“Nhưng mà, trẫm lại nghe nói trong cung có lời đồn.”