Làm cho mọi người thất vọng rồi, Duyệt quý tần vẫn yên vị không có chút phản ứng nào, vẫn uống trà như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn thản nhiên nhìn các phi tần đang nhìn nàng.
Phản ứng nhàn nhạt như thế này làm cho mọi người bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ chuyện này thật sự không liên quan đến Duyệt quý tần sao?
Ân Như Tuyết cũng không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, nàng bình tĩnh như vậy là vì nàng thật sự không làm chuyện này mà thôi. Mặt khác, nàng lại tin Vĩnh Dạ đế. Nàng không biết tại sao lại có suy nghĩ này, nhưng trong lòng lại như có một giọng nói, nói nàng hãy tin vào hắn.
Vì vậy, nàng lựa chọn vâng theo tim mình, lựa chọn tin tưởng hắn.
Lúc Hương Thảo bị dẫn đến, bầu không khí trong đại điện vừa chuyển, hầu như không có âm thanh gì, tất cả mọi người đều chờ Hoàng hậu nương nương thẩm vấn, xem chuyện này có phải là thật sự không liên quan đến Duyệt quý tần hay không.
Hương Thảo quỳ trong điện, sống lưng thẳng tắp, mười phần khí thế, không giống như một cung nữ thông thường.
“Hoàng hậu nương nương, chính là nàng ta, thuốc là của Hương Thảo đưa cho nô tỳ.”
“Hương Thảo, ngươi còn gì để nói không? Còn không mau khai báo sự thật?”
Đối mặt với xác nhận của Tuyết Mai, Hoàng hậu nương nương ép hỏi, Hương Thảo không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời, thập phần mạch lạc.
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đúng là đồng hương của Tuyết Mai, mấy ngày trước cũng có gặp Tuyết Mai, thế nhưng nô tỳ không cho nàng thuốc gì cả. Nếu Hoàng hậu nương nương không tin, nô tỳ có thể đối chất với Tuyết Mai.”
Hoàng hậu cho phép Hương Thảo hỏi.
“Tuyết Mai, ngươi nói ta đưa thuốc cho ngươi, ngươi có bằng chứng gì không?”
Giọng Tuyết Mai bén nhọn: “Tất nhiên ngươi sẽ không để cho ta có được nhược điểm của ngươi. Ngươi chỉ đưa thuốc cho ta mà thôi.”
Hương Thảo không chút hoang mang tiếp tục hỏi: “Theo như lời ngươi nói, ta đưa thuốc thì ngươi nghe theo, cầm lấy sao?”
Tuyết Mai phẫn hận nói: “Nếu ngươi không nói với ta đệ đệ ta bị bệnh, ta sẽ không làm việc cho ngươi. Nếu ta không nghe theo lời ngươi đệ đệ của ta sẽ không còn mạng để mà khám bệnh.”
“Bất quá ta cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà thôi, không nên có bản lãnh lớn như vậy chứ? Ta nói thế với ngươi, ngươi liền tin sao?”
Tuyết Mai sửng sốt, sau đó có chút hốt hoảng nói: “Ngươi nói ngươi làm việc cho Duyệt quý tần, ta không làm theo, Quý tần nương nương sẽ không bỏ qua cho ta.”
Tuyết Mai nói xong còn quay đầu lại nhìn Duyệt quý tần.
Ân Như Tuyết nghe nói như thế, không giận mà cười, ngược lại hết sức hứng thú hỏi một câu: “Tuyết Mai, lời này của ngươi là muốn nói bản tần sai Hương Thảo uy hiếp ngươi sao?”
Tuyết Mai thấy Duyệt quý tần thanh lệ vô song gương mặt như hoa đang nở nụ cười, lời nói lại bình tĩnh giọng nói thanh cao, có chút ngây ngốc không phản ứng gật đầu một cái.“Vậy sao lúc nãy ngươi lại nói là Hương Thảo dùng đệ đệ để uy hiếp ngươi?”
Tuyết Mai bị âm thanh trong trẻo của Ân Như Tuyết làm cho tỉnh lại, nghe Duyệt quý tần dùng thanh âm không giống lúc nãy chỉ ra chỗ sơ hở của mình, mặt mũi trắng bệch.
Bầu không khí trong đại điện đang ngưng trệ thì tiếng thông truyền của thái giám bên ngoài phá vỡ hết thảy.
“Hoàng thượng giá lâm.”
“Hoàng hậu, việc này ngươi điều tra đến đâu rồi?”
Vĩnh Dạ đế bước vào trong, sau khi miễn lễ cho các vị phi tần, hỏi một câu.
Hoàng hậu không dám chậm trễ, liền đem đầu đuôi câu chuyện cẩn thận kể lại một lần, mãi đến đoạn Đại cung nữ bên cạnh Hàn tiệp dư Tuyết Mai xác nhận chuyện này là do cung nữ của Duyệt quý tần Hương Thảo bảo nàng làm, nàng lại nghe được Hoàng thượng nhẹ giọng nhắc lại: “Hương Thảo?”
Hoàng hậu nương nương có chút thắc mắc, tuy là Duyệt quý tần rất được sủng ái, thế nhưng cũng không đến nỗi Hoàng thượng có thể nhớ tên một cung nữ chứ. Trong đầu Hoàng hậu nương nương rất nhanh lóe lên gì đó, thế nhưng lại không có thời gian để suy nghĩ kĩ chuyện này.
Tân Thuyên nghe đến Duyệt quý tần, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: Cũng không trách người khác đổ chuyện này lên đầu Duyệt quý tần được, ai kêu Quý tần nương nương này ở trong cung “Danh tiếng tại ngoại” làm gì? Bất quá lần này người đó lại phạm phải sai lầm rồi. Nếu đổ chuyện này lên người cung nữ khác, Hoàng thượng còn có thể có chút nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cung Chiêu Nguyệt, thế nhưng Hương Thảo lại là người do Hoàng thượng phái đến cung Chiêu Nguyệt.
Hoàng thượng cũng không có phản ứng gì, chỉ bảo Hoàng hậu tiếp tục thẩm vấn chuyện này.
Hoàng hậu nhìn Tuyết Mai đang im lặng, thanh âm càng uy nghiêm.
“Tuyết Mai, ngươi còn không chịu nói thật? Thật sự nghĩ chuyện này sẽ không liên lụy đến người nhà của mình sao?”
Tuyết Mai thấy không thể che giấu nữa, không thể làm gì hơn là nói thật.
Thì ra Tuyết Mai là người của kế mẫu của Hàn tiệp dư, kế phu nhân của Hàn quốc công thế tử. Kế phu nhân này lại không hợp với Hàn tiệp dư, nhưng Hàn tiệp dư lại được Hàn quốc công yêu thích, kế phu nhân không thể không nhịn Hàn tiệp dư, không thể làm gì khác hơn là phái Tuyết Mai theo Hàn tiệp dư vào cung. Về phần vì sao lại vu khống Duyệt quý tần thì là vì Hương Thảo là đồng hương của Tuyết Mai, nghĩ có thể chuyển dời tầm mắt của người khác.
Màn kịch luân lý này truyền đến hậu cung, điều này không khỏi làm lòng người thổn thức.
Hoàng thượng nghe chuyện này từ đầu đến cuối, biểu tình bí hiểm. Nói với Hoàng hậu một câu cực khổ, rồi dẫn Duyệt quý tần bị oan rời đi, còn lại một đám phi tần ở Phượng Tảo cung.
Hoàng hậu không rõ trong lòng cảm thấy thế nào, nàng hoàn thành xuất sắc chuyện Hoàng thượng giao cho, nhưng Hoàng thượng chỉ nói với nàng một câu cực khổ rồi thì dắt người được yêu chìu đi khỏi. Nhưng nàng biết lúc này cũng phải là thời cơ tốt để cảm khái, bày ra bộ mặt ung dung thái độ hào phóng với các phi tần trong điện.Thục phi trong mắt tràn đầy ý châm chọc, Hoàng hậu thì sao chứ? Ngươi xem người mới đến vĩnh viễn vẫn xinh đẹp hơn so với người cũ, không phải sao? Hoàng hậu, trước đây ngươi vũ nhục ta, sớm muộn cũng có ngày ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Lại nói đến Ân Như Tuyết và Vĩnh Dạ đế bên này.
“Vừa rồi bị dọa sợ sao?”
“Không sợ.”
Vĩnh Dạ đế nhíu mày: “Không sợ?”
Ân Như Tuyết thản nhiên gật đầu: “Không sợ. Ta vốn không làm chuyện này.”
Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Huống hồ chi còn có Hoàng thượng ngài nữa mà. Ta tin tưởng chàng.”
Lòng Vĩnh Dạ đế mềm nhũn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu nữ nhân đối diện, nỗi vui sướng kì lạ tràn đầy tim của mình.
Vĩnh Dạ đế nhìn nữ tử bên cạnh ngáp, cười hỏi: “Sao lại chật vật như vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Ân Như Tuyết gật đầu: “Ta cũng không biết, gần đây luôn bồn chồn. Hoàng hậu nương nương lại triệu tập sớm, cung Chiêu Nguyệt lại ở xa, cho nên ta phải dậy sớm.”
Anh Đào theo sau nghe được Quý tần nương nương nhà mình oán giận Hoàng thượng, khóe miệng giật giật.
Nương nương, ngài thật sự chắc chắn hôm nay ngài dậy sớm sao?
Vĩnh Dạ đế hiểu rõ Ân Như Tuyết, cũng biết nàng lười biếng, cười đến dung túng: “Về cung Chiêu Nguyệt, trẫm cùng nàng ngủ thêm chút nữa.”
Đối với Vĩnh Dạ đế mà nói, hắn nghĩ nữ tử này đáng để cho hắn cưng chìu, hắn sao có thể không cưng chìu nàng đây?
Cung nhân theo sau hai người đều vô cảm, ra vẻ như không nghe được chủ tử nhà mình nói gì.
Từ sau khi Ân Như Tuyết chuyển đến cung Chiêu Nguyệt, thì xin Vĩnh Dạ đế ban cho vài thứ lặt vặt để trang trí. Cung Chiêu Nguyệt đã đẹp hơn nhiều, bầu không khí trong lành tràn đầy màu sắc. Dùng lời hiện đại để nói thì chính là có một chút tư tưởng già mồm cãi láo.
Ngay cả trong đình viện của cung Chiêu Nguyệt, Ân Như Tuyết cũng phái người của phủ nội vụ tìm hoa hồng về trồng. Mặc dù hoa hồng không phải quý giá gì, nhưng cũng khá ít, Duyệt quý tần đang được cưng chìu, tất nhiên phủ nội vụ sẽ tận lực tìm đưa tới.
Vĩnh Dạ đế lúc đầu có hỏi Ân Như Tuyết sao lại không trang trí lại Cẩm Tú hiên, Ân Như Tuyết rất nghiêm túc nói cho hắn biết, Cẩm Tú hiên lúc đầu đã rất sạch sẽ rồi, nàng không cần hao tổn tâm tư. Vĩnh Dạ đế cười cười không nói, không vạch trần người đối diện. Kỳ thực hắn biết đây chỉ là cái cớ, chẳng qua lúc đó người này đang lười mà thôi.
Ân Như Tuyết thật là rất mệt, nàng nói chỉ ngủ một chút, hai người nằm trên giường không bao lâu, nàng đã ngủ say. Vĩnh Dạ đế chăm chú nhìn tiểu nữ nhân đang ghé vào lòng hắn không thể nhịn cười, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện Hàn tiệp dư trúng độc, kết quả cuối cùng lại không thể tưởng tượng nổi.
Hàn quốc công nghe được kết quả của Hoàng thượng, choáng váng. Hắn vốn muốn mượn chuyện này để kiềm chế Hoàng thượng, tôn nữ của ta ở hậu cung của ngài chịu ủy khuất, dù sao ngươi cũng phải bù đắp chút gì đó. Bây giờ không nghĩ đến chuyện này là do vợ của mình làm, việc xấu trong nhà, biết thế không bẩm báo mất cả chì lẫn chày rồi.
Hàn quốc công cúi đầu không dám ngẩng lên, chỉ có thể nhịn đến lúc về nhà để phát tán lửa giận với con trai và vợ. Lúc đầu trong phủ Hàn quốc công, chuyện thế tử và kế phu nhân trở về nhà mẹ đẻ đều truyền khắp Kinh Thành.
Về phần Hàn tiệp dư sau khi trúng độc lại nhận được sự đồng tình của nhiều người trong hậu cung, thân là đích nữ nhưng kế mẫu lại không thương, còn bày kế hãm hại.
Vĩnh Dạ đế lại không nghĩ chuyện này đơn giản như vậy, thân là đế vương nghi ngờ đã là bản tính của hắn, để ám vệ điều tra chuyện này. Quả nhiên, chuyện khác thường đã xảy ra.
Theo lời Hương Thảo nói, Tuyết Mai cố ý tiếp cận nàng, tự nói mình là đồng hương của nàng. Hương Thảo không tin tưởng lời nàng, nhưng chỉ âm thầm quan sát. Không nghĩ đến, không lâu sau thì chuyện này lại xảy ra.
Chiếu theo lời này, Tuyết Mai cố ý giá họa cho Như Tuyết, nhưng tại sao lại làm vậy chứ?
Sau đó ám vệ lại báo cáo thêm một chuyện giải tỏa nghi vấn của Vĩnh Dạ đế. Ám vệ nói Hàn quốc công kế phu nhân là bạn thâm giao nhiều năm của phu nhân Vân thượng thư. Mọi chuyện đến đây thì đã có lý giải hợp lý.
Vĩnh Dạ đế vừa làm rõ nghi ngờ trong lòng thì đột nhiên hậu cung truyền tin đến.
Duyệt quý tần ở cung Chiêu Nguyệt cơ thể không khỏe, đã mời thái y đến.
Vĩnh Dạ đế nghe xong tin tức này, lại nghĩ đến tình trạng của tiểu nữ nhân lúc trước, vội đặt bút xuống chạy đi