Không có thời gian cho bọn họ suy nghĩ, ba người nhanh chóng dùng khinh công phóng về hướng chân núi.
Những quả cầu tuyết khổng lồ từ trên đỉnh núi lăn xuống, Thiên Sơn chấn động
ngày càng lớn, bọn họ có thể cảm nhận được ở sau lưng như có Tử Thần
đang truy đuổi.
Trong ba người, Khúc Vô Nham có khinh công
tốt nhất, tiếp đến là Thủy Nhược, Quân Lam Tuyết chỉ mới học nên không
đủ sức để đuổi kịp. Vì vậy, Khúc Vô Nham và Thủy Nhược chỉ có thể nắm
lấy nàng cùng nhau chạy băng băng.
"Nhanh lên!"
Tuyết lở với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lăn xuống chân núi
"Vô Nham, Thủy Nhược, các ngươi đi trước đi!" Ba người đi cùng nhau nhưng
Quân Lam Tuyết hiểu tốc độ của nàng chậm nhất, với khinh công của Vô
Nham vàThủy Nhược hoàn toàn có thể rời đi .
Trong lòng cảm thấy thất vọng, nàng quá yếu.
"Câm miệng." Âm thanh của Khúc Vô Nham ở bên cạnh truyền đến, ẩn chứa chút tức giận.
Hắn không cho phép nàng tự coi nhẹ mình, không có ai liên lụy ai, nàng không cần tự trách.
Khúc Vô Nham lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, liếc mắt nhìn một cái, tuyết đang lở rất nhanh. Lần này là sai lầm của hắn, chính hắn đã đưa bọn họ đến
địa phương nguy hiểm này.
"Tiểu cô nãi nãi, đi thì cùng đi, chúng ta sẽ không có việc gì !" Thủy Nhược bớt thời gian trả lời nhưng dường
như nàng đã cố gắng hết sức, lúc nói chuyện thở hồng hộc.
Quân Lam Tuyết mím môi không nói, nàng biết bọn họ không muốn nàng tự trách, bởi vậy cắn cắn môi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Bỗng nhiên, thân hình Khúc Vô Nham dừng lại, khuôn mặt tuấn tú chìm xuống.
Quân Lam Tuyết và Thủy Nhược cũng dừng lại, trước mắt là khe sâu lúc trước đã chặn đường bọn họ.
Bọn họ lại đến khe sâu !
"Chết tiệt, lại là nơi này!" Thủy Nhược không nhịn được tức giận, mắng một tiếng.
"Nhảy qua." Khúc Vô Nham trầm giọng nói, trước mắt bọn họ không còn đường đi, chờ đợi thêm nữa, tuyết sẽ lở đến!
Quân Lam Tuyết hiểu được chỉ có thể làm như vậy .
Khoảng cách của khe sâu cũng không quá lớn, Khúc Vô Nham vàThủy Nhược muốn đi
qua cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, chỉ sợ lúc bay qua, dẫm lên là
tuyết chứ không phải mặt đất.
"Ta sẽ đi trước." Khúc Vô Nham nói, nói xong liền hướng đối diện khe sâu lao đi.
"Vô Nham đại ca ——"Thủy Nhược vội vàng ngăn cản, nói chưa xong, vội vàng
chạy tới nhưng chỉ kịp đụng vào vạt áo của hắn, đứng sững sờ tại chỗ.
"Vô Nham!" Quân Lam Tuyết cũng bị dọa, không có xác định điểm dừng chân đã
đi qua, lỡ như dẫm phải tuyết, rất có thể sẽ té xuống !
Trong
nháy mắt, Khúc Vô Nham đã bay qua bên kia, may mà, hắn dẫm lên mặt đất
chứ không phải tuyết, nếu không chỉ sợ sẽ rơi xuống vực sâu.
Nhìn thấy hắn an toàn rơi xuống đất, trong lòng Quân Lam Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
"Nơi này là mặt đất, Thủy Nhược, mang theo Tuyết Nhi qua đây!" Khúc Vô Nham trầm giọng nói.
Thủy Nhược không nói hai lời, nhanh chóng nắm lấy Quân Lam Tuyết nhảy qua khe sâu.