Khiến cho đối phương không khỏi sửng sốt, thật không ngờ rằng, trong
Tĩnh Uyên vương triều lại có một kẻ thực lực thật sự không tệ, lập tức
gạt bỏ tất cả sự khinh thường, thân hình chợt lui vài bước.
Nhưng mà đã quá muộn, năm ngón tay cứng rắn như thiết câu (móc sắt), rốt cuộc tháo luôn xương vai của hắn xuống.
Kẻ còn lại thấy thế, vội vàng kéo bên tay kia của hắn lập tức tìm đường rút.
Nhìn ra điểm này, lão nhân áo choàng hừ lạnh một tiếng: "Định chạy? Cũng nên hỏi trước một tiếng xem Độc Lão ta có đồng ý hay không chứ?"
Lão ở Ảnh lâu dưới một người trên vạn người, chỉ trực tiếp phụng mệnh Tô Lăng Trạch, không phải chỉ nhờ một thân võ nghệ, mà phần lớn là do độc
thuật của lão.
Dưới trướng Tô Lăng Trạch có hai trợ thủ đắc lực nhất, một vị là Màn
lão, nổi danh thần y, vị còn lại chinh là lão nhân áo choàng này, người
người trên giang hồ đều kiêng kỵ cái tên Độc Lão.
Vung tay lên, trong nháy mắt từ áo choàng màu đen tung ra ngoài một đám bột phấn tản mát theo gió.
Hai gã che mặt liền biến sắc, bọn họ đối với độc không hề am hiểu, không nghĩ đến bên cạnh Tô Lăng Trạch lại có nhân vật lợi hại như vậy, lập
tức ra quyết định: "Rút lui trước?"
Hai người nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
Độc lão khép lại áo choàng đen, lập tức định đuổi theo, Tô Lăng Trạch
lại nói: "Bỏ đi, không cần đuổi theo, cứ để bọn chúng chạy."
"Vương gia?"
"Mục đích của bọn chúng là hành thích chúng ta, tất nhiên sau này sẽ trở lại, cần gì phải phí công đuổi theo bọn chúng." Tô Lăng Trạch thản
nhiên nói.
Độc lão lập tức hiểu được vấn đề, trong lòng Vương gia, thủy chung đều
coi việc tìm kiếm Quân cô nương quan trọng hơn, làm gì còn thời gian
đuổi theo bọn chúng, còn không bằng tiết kiệm chút thời gian nhanh chóng tìm được Quân cô nương.
"Vương gia người cảm thấy bọn chúng là do ai phái tới hành thích?" Lại
có thể đuổi giết tới tận Mê Vụ sâm lâm, trong lòng Độc lão thực lo lắng.
"Không biết." Tô Lăng Trạch hoàn toàn không có hứng thú với vấn đề này,
kẻ muốn mạng của hắn thì nhiều, cần gì phải lãng phí thời gian đi điều
tra xem đấy là ai chứ? Hắn nhặt chủy thủ lên, nhẹ nhàng đem thanh chủy
thủ nhuốm đầy máu bỏ vào trong ngực, mùi máu tươi phảng phất nơi chóp
mũi, rất gay mũi, từng giây từng phút nhắc nhở hắn, tiểu nô nhất định ở
quanh đây, "Chúng ta tiếp tục tìm kiếm xung quanh nơi này."
"Vâng. Vương gia."
Hai người tiếp tục tìm kiếm sâu hơn trong Mê Vụ sâm lâm.
Ánh tà dương chiếu xuống tạo ra vô vàn bóng cây loang lổ trên mặt đất,
lúc ẩn lúc hiện, bầu trời trên những tán cổ thụ cũng không ngừng chấn
động, cây cối đung đưa, giống như toàn bộ mảnh đất này đều đang rung
động.
Tô Lăng Trạch dừng bước, cẩn thận lắng nghe.
Tùng Lâm an tĩnh, xa xa, mơ hồ nghe thấy những tiếng dã thú gầm gừ, xen
lẫn là rất nhiều tiếng NGAO..OOO không biết từ đâu, như gần như xa.
"Vương gia, hình như có cái gì đó khác thường." Độc lão giống như có chút dự cảm chẳng lành, thần sắc vương chút sầu lo.
Sắc mặt Tô Lăng Trạch đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói: "Bầy thú đang tới, là bầy sói, mau tìm nơi nào ẩn nấp."
***
Đồng thời, ở nơi nào đó trong Mê Vụ sâm lâm, đám người Quân Lam Tuyết
lúc này cũng nghe được tiếng hú của bầy sói, cả đoàn lập tức biến sắc.
"Là bầy sói." Sắc mặt Khúc Vô Nham khẽ biến đổi, giống như đang trả lời nàng, cách đó không xa lại vang vọng tiếng bầy sói hú.
"NGAO..OOO---"
Tiếng sói rống lần lượt truyền tới, dần dần, càng ngày tiếng động càng
lớn, lúc đầu chỉ có một vài tiếng, đến cuối cùng lại thành vài chục con
ác lang cùng nhau gào thét?