"Các ngươi mau nhìn!"
Bỗng nhiên có người nào đó chỉ lên bầu trời, mở miệng hét lớn.
Lúc này tất cả mọi người mới đột nhiên phát hiện bầu trời cả tòa thành đã bị đám mây đủ màu sắc che kín, Tinh Linh Điệp từ bốn phương tám hướng điên cuồng bay về phía nội thành.
"Rất nhiều… rất nhiều Tinh Linh Điệp a…aaa! "
Mọi người cực kỳ ngạc nhiên, không ai tin nổi cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt mình.
Trước giờ người có thể hấp dẫn nhiều Tinh Linh Điệp chỉ có Hoa Hoàng Sư và Đế Cơ tôn quý. Thế mà lúc này một tiểu thiếu nữ thần bí lại thu hút được nhiều Tinh Linh Điệp như thế. Trong lúc nhất thời mọi người rất là tò mò về lai lịch của nàng.
"Ca ca, ngươi mau nhìn, chúng nó rất thích chơi với ta nha!"
Trữ Mạn Nhi nở nụ cười vui sướng, nhẹ nhàng bay tới khoe với Sở Mộ.
Sở Mộ biết rõ năng lực của Trữ Mạn Nhi, ngay cả sinh vật hung sát như Bạch Yểm Ma còn dốc toàn lực bảo vệ nàng, không cần phải nói đến Tinh Linh Điệp đơn thuần. Nàng chính là vạn vật sủng nhi, cũng là người con của tự nhiên được trời cao ân sủng.
"Phốc phốc phốc phốc phốc!"
Bỗng nhiên, ngay khi Trữ Mạn Nhi đến gần Sở Mộ, tất cả Tinh Linh Điệp giống như bị thứ gì đó kinh sợ vội vàng vỗ cánh tản đi.
Trữ Mạn Nhi ngạc nhiên nhìn chúng nó bay đi, đảo mắt nhìn quanh mới phát hiện đàn Tinh Linh Điệp dần dần tan rã, biến mất ở trong phố phường, ngõ hẻm.
"Tinh Linh Điệp là sinh vật nhạy cảm, chúng nó có thể cảm ứng được tâm linh nhân loại. Nếu gặp phải người có nội tâm tà ác sẽ bị kinh sợ. Bên cạnh tiểu huynh đệ ngươi là một vị mỹ nhân khí chất bất phàm, thiếu nữ này thiên sinh lệ chất. Chẳng qua là chúng nó đến gần ngươi lập tức bị tà ác xua tan… đáng tiếc đáng tiếc!"
Lúc này một người nam tử trung niên ở gần đó chậm rãi nói.
Vị nam tử trung niên này hẳn là lớn tuổi, tóc mai đã hai màu muối tiêu, thân thể nhìn như cường tráng nhưng ẩn giấu không ít tật bệnh. Chỉ có cặp mắt hắn bị mảnh vải đen quấn kín, hẳn là một người mù lòa.
"Ca ca thật đáng ghét!"
Trữ Mạn Nhi oán giận trách cứ, thật vất vả mới gọi được Tinh Linh Điệp nhiều như vậy tới chơi. Kết quả vừa chạy tới chỗ hắn đã bị hù dọa bay đi sạch rồi.
Sở Mộ đứng ở nơi đó, cười khổ gãi gãi đầu.
""Thật ra mình đâu có làm gì?"
"Lão tiên sinh, ngươi hiểu rất rõ Tinh Linh Điệp sao?"
Sở Mộ là một vị Hồn sủng sư hiển nhiên hứng thú đối với các loại Hồn sủng. Hơn nữa, hắn còn nhớ tới thời điểm ngồi cạnh Diệp Khuynh Tư nhìn thấy vô số Tinh Linh Điệp bay qua. Trong đó cũng có không ít Tinh Linh Điệp cao cấp.
"Ha hả, ta ở chỗ này ở rất nhiều năm rồi. Người trẻ tuổi, ngươi hẳn là thành viên Yểm Ma cung?"
Lão nam tử cười nói.
Sở Mộ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm. Chỉ một câu nói nhắc đến Yểm Ma cung đã chứng minh hắn biết Sở Mộ có Hồn sủng Bạch Yểm Ma.
"Lão tiên sinh nhãn lực rất tốt!"
Sở Mộ cũng không phủ nhận, dù sao bản thân hắn cũng là thành viên Yểm Ma cung hàng thật giá thật.
"Tòa thành này không hoan nghênh thành viên Yểm Ma cung, đừng có gây chuyện thị phi."
Lão tiên sinh nói xong liền xoay người rời khỏi, nhanh chóng hòa mình vào dòng người đông nghịt.
Lão tiên sinh rời đi không bao lâu, Diệp Khuynh Tư mới thấp giọng hỏi:
"Lão tiên sinh kia đã mù rồi, tại sao còn đi lại thuận tiện như thế?"
"Hồn niệm hắn còn cao hơn ta, đó là một vị cao nhân ẩn thế. Mới vừa rồi hẳn là bị Trữ Mạn Nhi gây chú ý."
Sở Mộ nói.
"À? Mới tới nơi này đã gặp cường giả?"
Diệp Khuynh Tư kinh ngạc nói.
"Tòa thành này hẳn là có không ít cao nhân lánh đời, bọn họ đã dành cả đời theo đuổi lực lượng, về già sẽ an tâm ở chỗ này hưởng thụ an nhàn. Hoặc là ký thác hi vọng vào đời sau, cố gắng làm một vài việc tốt trước khi lìa đời."
Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư nhìn Sở Mộ, hồi lâu sau mới nói:
"Thanh niên huyết khi phương cương, còn trẻ như vậy lại ra vẻ chững chạc hơn người. Làm ta nghe lạ cả tai!"
Sở Mộ chân thành gật đầu:
"Ừ, huyết khí đúng là phương cương không chịu nổi."
Diệp Khuynh Tư lúc đầu còn không hiểu ý tứ Sở Mộ, nhưng khi nàng nhận thấy ánh mắt hắn và nụ cười giảo hoạt xấu xa mới hiểu ra hắn muốn châm chọc mình.
Diệp Khuynh Tư ngại ngùng cúi đầu, cánh tay dùng sức vặn khối thịt mềm nơi hông hắn một vòng, thấp giọng mắng:
"Lưu manh, khó trách nhiều Tinh Linh Điệp như vậy cũng bị ngươi bị xua tan rồi. Đâu chỉ là tâm linh tà ác, tư tưởng cũng cực độ tối tăm."
Diệp Khuynh Tư đến bây giờ mới phát hiện người này đùa bỡn lưu manh cũng cao siêu hơn người. Những người không biết còn cho rằng hắn là hạng người nghiêm trang, đứng đắn, tuyệt đối không biết nói năng hoa lá cành dụ dỗ nữ hài tử.
"Không phát hiện ta chỉ tà ác với một mình nàng thôi sao?"
Sở Mộ rất thích đùa giỡn Diệp Khuynh Tư, mỗi lần nhìn thấy nàng oán giận lộ ra thần thái yêu kiều, hắn lại có cảm giác thành tựu.
"Hừ, ai biết được?"
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là không ăn chiêu này của Sở Mộ, chợt nghĩ tới điều gì đó bỗng nhiên thở phì phò nói:
"Ta và Mạn Nhi đi dạo một chút, không cho phép ngươi theo!"
"Ừ, đi đi!"
Sở Mộ cũng biết Diệp Khuynh Tư không phải thật sự giận hắn. Mà là nữ tử đi dạo phố vốn không thích hợp nam nhân đi theo, trừ phi hắn muốn đảm nhiệm vai trò khuân vác.
Có Bạch Nhị, Bạch Tứ đi theo hộ vệ cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn rồi. Dù sao nơi này cũng là thành thị nhân loại, cao thủ cấp đế hoàng rất ít khi chủ động gây chuyện bên trong thành.
Nếu đụng phải một ít phiền toái nhỏ, vậy thì đám người kia lại càng đau khổ rồi. Tiểu nha đầu Trữ Mạn Nhi vốn rất am hiểu trêu chọc người, bản lĩnh hành hạ tâm lý cũng là số một số hai.
Tòa thành này là không có ba thế lực lớn, Sở Mộ biết Diệp Khuynh Tư muốn luyện chế linh vật nên đi tìm thuê một gian Dược viện. Sau đó ngồi ở trong phòng suy nghĩ kế hoạch tăng cường thực lực Ma Thụ chiến sĩ.
"Nơi này khá tốt, theo con đường chính có thể đến trung tâm thành, ngồi trên lầu các sẽ nhìn thấy quảng trường phồn hoa, bên trong viện còn có một đàn Tinh Linh Điệp. Chúng nó tản ra mùi hương có hiệu quả đặc thù giúp cho thân thể suy yếu mau hồi phục, thần thanh khí sảng. Ý, bình thường có không ít Tinh Linh Điệp bay tới bay lui, tại sao đột nhiên biến sạch rồi? À, hẳn là đi thu thập phấn hoa."
Lão nô bộc đang tường thuật ưu điểm trang viện bỗng nhiên gãi đầu lúng túng.
Lão lúng túng là vì đàn Tinh Linh Điệp trước giờ vẫn sống chung hòa thuận, không biết tại sao lại đột ngột bay đi xa. Tình huống này lão rất ít khi chứng kiến.
"Ừ, nơi này là được rồi. Đây là tiền thuê, bình thường không có việc gì đừng tới quấy rầy."
Sở Mộ ném một túi cho lão nô bộc.
Lão nô bộc không nghĩ tới thanh niên này sảng khoái như vậy, nhanh chóng cất tiền vào người rồi thi lễ rời khỏi.
Gian đình viện này khá lớn, hậu viện còn có một khu vườn dược liệu, vị trí tọa lạc cũng ổn. Xem ra Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi sẽ không có ý kiến, về phần Tinh Linh Điệp hiển nhiên là do Sở Mộ "nội tâm tà ác" rồi.
"Ô ô ô!"
Mạc Tà từ trên bả vai Sở Mộ nhảy xuống chạy một vòng quanh đình viện, tựa hồ không phát hiện cái gì thú vị lại nhảy tót lên vai hắn ngáp dài.
"Chúng ta đến Liệp sủng hội xem thử!"
Sở Mộ mỉm cười nói với Mạc Tà.
"Ô ô ô!"
Mạc Tà gật đầu đồng ý.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnLiệp sủng hội và Linh Giáo giống nhau, cả hai đều là tổ chức trung lập. Phần lớn cao thủ chỉ tiếp nhận chức vụ tạm thời trong Liệp sủng hội, về phần lập trường là do bọn họ tự mình định đoạt.
Sở Mộ trực tiếp đi đến gian phòng dành cho cao tầng Liệp sủng hội.
Nơi này dù sao cũng là Giới thành cấp mười, cấp bậc nhiệm vụ săn thú hẳn là không thấp.
Sở Mộ tiến đến một tấm bảng lớn bên vách tường liền phát hiện đúng là có nhiệm vụ cấp Hồn Hoàng. Chẳng qua là trên đó không có tin tức làm cho Sở Mộ cảm thấy hứng thú.