"Ngưng, Băng Kiếm."
Băng Không Tinh Linh khống chế ma pháp Băng hệ đúng mạnh hơn những Hồn sủng khác rất nhiều. Cho dù ở cách xa hơn ba mươi thước vẫn có thể ngưng tụ Băng Kiếm đâm xuống đầu Dương Kính Liên vô cùng chính xác.
Trong lúc hàn khí đánh tới, Dương Kính Liên lúc này mới đột nhiên ý thức được nguy cơ, theo bản năng lăn một vòng tới phía trước tránh né một kích trí mạng.
"Ngưng, tiếp tục."
Băng Kiếm rét lạnh lại xuất hiện ở trên đầu Dương Kính Liên lần nữa, lần này là ba thanh Băng Kiếm liên tục, trước sau từ trên cao đâm xuống không ngừng dồn ép.
Dương Kính Liên đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tiếp tục lăn vội ra trước, đồng thời mệnh lệnh Phong Tinh Linh thi triển Phong Triền.
Ba thanh Băng Kiếm lập tức biến thành mảnh nhỏ dưới tác dụng của Phong Triền, thế nhưng ngay khi Băng Kiếm nát bấy thì một kỹ năng Băng hệ khác lại xuất hiện.
"Băng Nhận Bào Hao."
Một đám Băng Nhận nhanh chóng xuất hiện ở trong khe núi lao tới Dương Kính Liên, toàn bộ Băng Nhân đều tùy ý xoay tròn phát ra tiếng gió rít đáng sợ.
Không gian nơi này quá hẹp, Dương Kính Liên căn bản không có chỗ né tránh, thậm chí không có cách nào triệu hồi ra một con Hồn sủng khác, đành phải hoảng sợ tìm cách né tránh.
Phong hệ kỹ năng có tính phòng ngự không mạnh, lúc này bị Băng Nhận Bào Hao uy hiếp hoàn toàn không thể tạo ra bao nhiêu tác dụng. Chỉ tiếc là nơi này quá hẹp, bất kể thay đổi vị trí như thế nào cũng rất khó hoàn toàn tránh khỏi Băng Nhận Bào Hao công kích.
Dương Kính Liên ra lệnh cho Phong Tinh Linh ngăn chặn ở trước mặt mình, còn hắn nhanh chóng niệm chú ngữ gia trì lên thân một tầng nham thạch.
Thạch Hóa thuật toàn kỳ, năng lực phòng ngự có thể sánh ngang với Hồn sủng ba đoạn.
Sở Mộ thấy Dương Kính Liên đã hoàn thành công tác bảo vệ mình, trên mặt chợt nở nụ cười lạnh, lặng lẽ niệm chú ngữ.
"Phong Long Triền."
Sở Mộ hoàn thành chú ngữ rất nhanh, chỉ có điều hắn không gia trì Phong Long Triền cho mình, mà là áp vào người Dương Kính Liên.
Dưới chân Dương Kính Liên xuất hiện một trận khí lưu xoay tròn, ngay sau đó nhanh chóng bốc lên lập tức bao phủ toàn bộ thân thể Dương Kính Liên.
Uy lực Phong Long Triền mạnh hơn Phong Triền rất nhiều, cơn lốc cuồng bạo này lập tức thổi tung khe núi nhỏ hẹp.
Một luồng gió xoáy mạnh mẽ xoay chuyển, dòng khí lưu từ từ hỗn loạn, mặc dù thân thể Dương Kính Liên đã có tầng nham thạch bao trùm nhưng vẫn bị thổi dạt đi.
"Đáng giận, cái tên hỗn đản."
Dương Kính Liên lập tức nhận ra Sở Mộ đang buông thả Phong Long Triền, ánh mắt tức giận nhìn vào cái tên đánh lén khốn kiếp kia.
Bốn mắt nhìn nhau, một loại hàn ý bỗng chốc xâm nhập toàn thân, Dương Kính Liên ngạc nhiên ngẩn người ra, cảm giác này hình như quen thuộc, nhưng mà cặp mắt lạnh như băng kia lại vô cùng xa lạ.
"Ngươi là ai?" Dương Kính Liên cả giận nói.
"Đã là người chết rồi, không cần thiết hỏi rõ ràng làm gì." Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Khi Sở Mộ nói lời này trong nháy mắt thức tỉnh Dương Kính Liên, hắn vội vã nghiêng đầu nhìn lại.
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấdocsach24.com.
Vào giờ phút này, Dương Kính Liên mới đột nhiên phát hiện mình bị Phong Long Triền thổi bay tới chỗ Ban Lan Ma Hổ.
Sắc mặt Dương Kính Liên lập tứctái nhợt, một dòng khí lạnh từ chỗ xương sống chạy dọc lên trên não, cả người hắn mất đi tự chủ không ngừng run rẩy.
"Phấn Toái Trảo."
Ban Lan Ma Hổ xuất hiện nhanh như chớp, móng vuốt hung ác trực tiếp đục thủng lớp nham thạch cản trở. Đồng thời cũng xỏ xuyên qua hàng phòng ngự trên người Dương Kính Liên, đâm thẳng vào vị trí trái tim hắn.
Đạo phòng ngự cấp ba đối với Ban Lan Ma Hổ quả thực mỏng như giấy, không thể nào chịu nổi một kích.
"Rống!"
Ban Lan Ma Hổ mạnh mẽ rút móng vuốt về, lao thẳng đến chỗ Dương Kính Liên đã cứng ngắc toàn thân, há miệng gầm lên giận dữ. Sau khi tiếng gầm vang lên, trên ngực Dương Kính Liên cũng xuất hiện một lỗ thủng thật to.
"Phụt!"
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, máu thịt bay tán loạn, thân thể Dương Kính Liên trực tiếp nổ tung, nhất thời mùi máu tanh nồng tràn ngập không gian.
Ban Lan Ma Hổ hờ hững giẫm lên vũng máu, hồi lâu sau mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn lên Sở Mộ núp trên cao, gầm lên một tiếng.
"Ta đã nói rồi, ngươi ở nơi này sớm muộn gì cũng bị một đám người vây công thôi." Sở Mộ nói với Ban Lan Ma Hổ.
Dương Kính Ly đứng ở lối vào khe núi, hắn đã thấy tử trạng thê thảm của đệ đệ mình xuyên thấu qua Băng Tường, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng đáng sợ.
"Là ai? Lăn ra đây." Dương Kính Ly tức giận sùi bọt mép, lập tức triệu hồi hai con Hồn sủng của mình ra.
"Lệ quỷ vốn bị Dương gia các ngươi hại chết." Thanh âm Sở Mộ từ trong khe truyền ra, bỗng nhiên Băng Tường nổ tung "ầm ầm".
Sở Mộ chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Kính Ly thủ hộ ở bên ngoài.
Dương Kính Ly cũng đang quan sát Sở Mộ, khi Sở Mộ đi tới hắn đã định cho Hồn sủng của mình công kích, nhưng ngay khi hắn thấy rõ khuôn mặt Sở Mộ liền cứng ngắc lại, thân thể cũng bất động hồi lâu.
Sở Mộ va chạm với Dương Chí Đức không nhiều, cho nên ấn tượng không sâu.
Nhưng mà Dương Kính Ly hoàn toàn khác hẳn, Sở Mộ trước kia đã bị tên này trêu chọc không ít lần. Ở tại Cương La thành từ nhỏ tới lớn đều cạnh tranh với nhau kịch liệt, thù hận đã định từ sớm rồi, Sở Mộ vốn muốn giết hắn nhưng lúc đó thực lực không đủ.
"Là ngươi? Ngươi không phải là đã..." Dương Kính Ly nhìn thẳng vào mặt Sở Mộ, nét hoảng sợ lại càng đậm đặc.
Dương Kính Ly hiển nhiên rất quen thuộc Sở Mộ, hoặc là ở trong mối quan hệ giữa mấy đại gia tộc, thậm chí khắp Cương La thành đều biết Sở gia có một tên phế vật vô tích sự, đó là Sở Mộ.
"Không nghĩ tới lại gặp một người đã chết ở chỗ này? Khi Dương Chí Đức thấy được ta, vẻ mặt của hắn cũng giống y như ngươi bây giờ." Sở Mộ cười cười lạnh lùng.
Dương Kính Ly nghe thế liền biến sắc, vội vã nói: "Ngươi giết hắn?"
"Không bao lâu nữa, những người khác của Dương gia các ngươi cũng sẽ hỏi lại câu đó. Khi nghe ta nhắc đến Dương Kính Ly, bọn họ sẽ hỏi "ngươi giết hắn", ha ha!" Sở Mộ châm chọc một câu.
"Hoang đường, chỉ dựa vào ngươi sao? Một tên phế vật thậm chí thiếu chút nữa không thể làm Hồn sủng sư, ngu xuẩn đến độ ký kết sai lầm hai hồn ước?" Dương Kính Ly nói.
Những người ở Cương La thành đều biết trưởng tôn Sở Mộ của Sở gia khi vừa mới trở thành bốn niệm Hồn Đồ đã ký kết hồn ước với Hồn sủng cấp bậc cao đẳng, sau đó không chỉ bị hủy diệt hồn ước thứ nhất và hồn ước thứ hai, thậm chí cuối cùng xuất hiện tình huống Hồn sủng bội phản.
Hồn sủng bội phản làm cho nó luôn ở trạng thái được triệu hoán, chuyện này có ý nghĩa Hồn sủng sư lúc nào cũng bị Hồn sủng chiếm dụng một hồn.
Hồn thứ nhất của Sở Mộ chính là bị con Hồn sủng bội phản chiếm dụng, đây chính là nguyên nhân khi hắn đạt tới cấp bậc Hồn Sĩ chỉ có thể triệu hoán ra một con Hồn sủng.
Mà bất kỳ người nào có chút thường thức đều biết lúc ở giai đoạn ban đầu không thể ký kết hồn ước với Hồn sủng quá mạnh. Huống chi một đại gia tộc phải vô cùng cẩn thận với loại chuyện này. Nhưng mà nó vẫn xảy ra ở trong Sở gia, một trong bốn đại gia tộc của Cương La thành.
Cho nên Sở Mộ trở thành sự kiện nổi tiếng toàn Cương La thành, cũng là một chuyện hoang đường và buồn cười bị mọi người đàm tiếu.
---------
Khái niệm cơ bản về Hồn sủng:
Hồn niệm: chín niệm là một hồn, mỗi ba niệm nhiều thêm một không gian Hồn sủng, sẽ có năng lực thu nhận thêm một con Hồn sủng.
Giai đoạn: một đoạn có chín giai, ý nghĩa là Hồn sủng từng bước trưởng thành, đại khái chính là Hồn sủng từ thời kỳ sơ sinh phát triển đến thành thục, từ thành thục lên đến đỉnh phong, thực lực không ngừng tăng cường.
Mỗi giai đoạn của Hồn sủng có liên quan chặt chẽ đến tu vi Hồn sủng sư, mỗi khi đột phá sẽ giúp cho bên kia tăng cường theo.