Sủng Mị

Chương 822: Câu được cá lớn

"Thế thì chưa chắc!"

Sở Mộ chẳng qua là kinh ngạc mà thôi, thật ra hắn vẫn có phương pháp xử lí khi gặp tình huống này.

Sở Mộ lập tức niệm chú ngữ.

Cặp mắt Sở Mộ cặp mắt dần dần thay đổi, màu sắc liên tục biến ảo vô cùng quỷ dị. Một giây sau, tròng mắt hắn đã chuyển thành màu trắng bạc thuần túy.

Dị Đồng.

Sở Mộ thông qua kỹ năng này sẽ có thể thấy rõ động tác của Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Quả nhiên như hắn dự liệu, Dị Đồng vừa mới hoàn thành, ánh mắt hắn khẽ đảo một cái rốt cuộc thấy rõ thân ảnh màu đỏ kia. Nhưng mà Sở Mộ lấy làm kinh hãi khi nhận ra lai lịch đối phương, đó là một con Lang tộc đế hoàng.

Ở trên lưng Lang tộc đế hoàng còn có một gã nam tử tóc đỏ, ánh mắt người này đang ngó chừng Sở Mộ, thái độ xấc láo và khinh thường không hề che giấu. Hiển nhiên là không thèm đặt Sở Mộ để vào trong mắt rồi.

"Hẳn là thuộc hạ do nữ nhân kia phái tới giết ta."

Sở Mộ nhếch miệng cười tà.

Thực lực nam tử tóc đỏ rất mạnh, cũng không biết hắn núp trong Bất Hủ thành thời gian bao lâu mới thu được đầy đủ hủ khí. Không những hắn có thể tùy ý di chuyển trong Bất Hủ thành, mà còn được sinh vât đầu lĩnh nhận thức. Đây rõ ràng không phải là tin tốt.

Sở Mộ ra lệnh cho tiểu Chập Long lên lên không trung, để cho Thánh sủng Phược Phong Linh tiếp tục thi triển kỹ năng Phong hệ công kích Lang tộc đế hoàng.

Móng vuốt Thẩm Huyết lang đế cực kỳ đáng sợ, chỉ đơn giản chém xuống là phá vỡ tường gió của Thánh sủng Phược Phong Linh. Thế nhưng, Thánh sủng Phược Phong Linh đã bày ra vô số đạo Phong Tường như thế trong phương viên vài dặm, mất cái này sẽ có cái khác bù vào ngay lập tức, thu phát tùy tâm. Vì thế Thẩm Huyết lang đế rất khó tiếp cận Thánh sủng Phược Phong Linh trong thời gian ngắn.

Thẩm Huyết lang đế từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trạng thái chạy tới, trong quá trình né tránh kỹ năng Phong Bạo đồng thời tìm kiếm điểm đột phá lĩnh vực Phong hệ, ánh mắt hung ác ngó chừng Thánh sủng Phược Phong Linh tựa như kẻ thù truyền kiếp.

"Mặc dù không biết ngươi làm thế nào để được chủ thượng chú ý, nhưng ngươi nên rõ ràng lấy hạng người nhu nhược như ngươi đi chọc giận nàng chỉ có một kết quả, đó là chết!"

Tóc đỏ dùng tinh thần âm truyền vào trong tai Sở Mộ.

Ngữ khí của hắn lộ rõ sự khinh miệt, không hề xem Sở Mộ là đối thủ của mình. Ở trong mắt nam tử tóc đỏ, Sở Mộ chỉ là vận khí tốt mới thành công thức tỉnh Thánh sủng Phược Phong Linh. Tóc đỏ bây giờ đã có Thẩm Huyết lang đế làm chỗ dựa, Thánh sủng Phược Phong Linh không thể làm gì hắn. Vì thế hắn muốn giết Sở Mộ quả thực là dễ dàng như trở bàn tay.

"Chủ thượng của ngươi là nô lệ của ta."

Sở Mộ cười lạnh, nhàn nhạt hồi đáp.

"Càn rỡ! Chủ thượng là vị thần tôn quý nhất thế giới này."

Tóc đỏ nhíu mày tức giạn, hét lớn một tiếng phản bác.

"Nàng từng trần như nhộng đứng ở trước mặt của ta, cầu xin ta thu nàng làm nô lệ."

Giọng nói Sở Mộ vẫn trấn định như thường.

Sở Mộ nói những lời này chính là sự thật, giọng nói lại càng kiên định.

"Nói năng bậy bạ, ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi."

Tóc đỏ giận dữ, chỉ thẳng vào mặt Sở Mộ mắng chửi.

Hắn ngưỡng mộ nữ chủ thượng đã tới trình độ cuồng nhiệt, Sở Mộ nói lời này quả thực là tiết độc nàng, cũng phá vỡ hình tượng nữ thần hoàn mỹ nhất trong suy nghĩ của hắn.

Thấy tóc đỏ dễ dàng nổi giận như thế, Sở Mộ cũng âm thầm buồn cười. Nữ nhân kia thi triển yêu mị thuật hẳn là đạt tới cực hạn, không nghĩ tới lại có thể làm cho Hồn Hoàng thần hồn điên đảo, sẵn sàng bán mạng cho nàng.

"Thẩm Huyết lang đế, Thánh sủng Phược Phong Linh giao cho ngươi. Ta đi làm thịt tiểu tử kia!"

Tóc đỏ từ trên lưng Thẩm Huyết lang đế nhảy xuống, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Thẩm Huyết lang đế hiếu chiến vượt xa Tai Chu Đế, cặp mắt hung tàn chưa từng rời khỏi Thánh sủng Phược Phong Linh một giây. Trong ý nghĩa của nó chỉ muốn mau chóng hưởng thụ mùi vị máu tươi của đối thủ nhằm trả thù phong ấn mấy trăm năm. Đồng thời máu huyết Thánh sủng còn có công dụng gia tăng thực lực của nó, một công hai lợi.

Thánh sủng Phược Phong Linh biểu hiện bình tĩnh dị thường, chú ngữ đã chuẩn bị đâu vào đó, thừa dịp kết giới Phong hệ vẫn còn tồn tại, nó liên tục buông thả kỹ năng Phong hệ tiêu hao thể lực Thẩm Huyết lang đế.

Sở Mộ biết mình không thể gia nhập chiến trường cao cấp này, một khi Thánh sủng Phược Phong Linh chiến đấu với Thẩm Huyết lang đế rất khó phân tâm bảo toàn chính mình. Vì thế Sở Mộ dựa vào kết giới Phong hệ bảo vệ, vội vàng khống chế tiểu Chập Long bay lên cao, dần dần thoát khỏi chiến trường của hai đại Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Ngay lúc này, tóc đỏ đã khống chế một con chim ưng khổng lồ bay vòng qua kết giới Phong hệ, từ từ tăng tốc tiếp cận Sở Mộ.

"Bạo Oán ưng hoàng có Băng phó thuộc tính, đây là một đầu Dực hệ Hồn sủng thực lực gần với cao đẳng đế hoàng."

Ly lão nhi nhìn thấy tóc đỏ triệu hoán Hồn sủng không nhịn được kinh hô một tiếng.

Tiếp cận cao đẳng đế hoàng?

Cường giả như vậy đã có thể ngồi ngang hàng với trưởng lão Hồn Điện rồi. Thế mà hắn lại lựa chọn hiệu lực cho thiếu nữ phản bội, chuyện này khiến người ta phải giật mình kinh hãi.

"Thực lực càng mạnh càng tốt."

Sở Mộ suy nghĩ vô cùng đơn giản. Thực lực tên kia càng mạnh, giết chết hắn sẽ làm cho thiếu nữ phản bội càng khó chịu đựng. Có khi nào sẽ trực tiếp phát điên không đây?

Theo tóc đỏ khống chế Bạo Oán ưng hoàng bay lên trời cao, đám người ở bên kia Đảo Ảnh Tuyền lâm vào trầm mặc.

"Bạo Oán ưng hoàng, đây là chủ sủng của Hồn Hoàng tóc đỏ!"

Hải Thu trưởng lão vừa nhìn là nhận ra lai lịch con Hồn sủng này.

Từ trước đến giờ không ai biết được thân phận của Hồn Hoàng tóc đỏ, hắn không thuộc trận doanh Hồn Hoàng trong Thiên Hạ Cảnh, nhưng thường xuyên xuất nhập nơi này, đánh mấy trận tạo ra danh khí rất lớn.

Trên phương diện thực lực, Hồn Hoàng tóc đỏ đứng ở hàng trung thượng của trận doanh Hồn Hoàng, hoàn toàn có thể nhậm chức đại điện chủ, đại cung chủ, thậm chí nhận lấy chức vị trưởng lão cũng không khó.

"Bất Hủ thành xuất hiện quá nhiều Hồn Hoàng xa lạ, đây rốt cuộc là tổ chức nào? Thành lập đã bao lâu rồi? Tại sao có thể chiêu mộ nhiều cường giả bán mạng như vậy."

Giọng nói Thánh vệ trưởng Trác Nông vô cùng trầm trọng.

"Nếu đúng là tóc đỏ, vậy thì Sở Thần phiền toái lớn rồi. Thánh sủng Phược Phong Linh phải lo đối phó Thẩm Huyết lang đế, không thể nào phân tâm bảo vệ hắn."

Hương Vân Vận lo lắng nói.

"Sở Thần hành động quá mức lỗ mãng, chỉ mong hắn có thể khống chế đầu Long tộc U Linh thuộc tính chạy trốn."

Thực lực Hồn Hoàng tóc đỏ chắc chắn cao hơn Sở Mộ, trận chiến này rõ ràng là Sở Mộ tính sai mới rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế.

Băng Lam đứng ở bên cạnh hồ nước, nàng rất muốn để cho Tinh Hà thi triển kỹ năng công kích xuyên qua không gian nhưng nàng biết đó chỉ là vô ích. Khoảng cách Bạo Oán ưng hoàng cách xa hồ nước còn không nói, thực lực tiếp cận cao đẳng đế hoàng không thể nào bị một kích uy lực chuẩn đế hoàng đánh bại.

Sở Mộ không ngừng bay loạn ở giữa không trung càng lúc càng cách xa Đảo Ảnh Tuyền, thân ảnh hắn trong mắt đám Hồn Hoàng lúc này chỉ còn là một điểm đen nhỏ, sau đó mất hút vào trong tầng mây.

Mặc dù Sở Mộ nhanh chóng gia tăng độ cao, nhưng vẫn luôn quanh quẩn trong lĩnh vực Phong hệ của Thánh sủng Phược Phong Linh. Cho nên Bạo Oán ưng hoàng rất công kích Sở Mộ, nếu thành công buông thả kỹ năng cũng bị suy giảm uy lực gần hết.

"Ngươi cho rằng núp ở trong kết giới là an toàn hả?"

Tóc đỏ đứng ngạo nghễ trên lưng Bạo Oán ưng hoàng, trên mặt xuất hiện một nụ cười trào phúng.

Tóc đỏ quyết định niệm chú ngữ.

Một làn gió lớn lượn lờ chung quanh thân thể hắn, dần dần biến thành một cái đồ án màu đen thâm thúy. Bên trong đó từ từ đi ra một con Hồn sủng khống chế Hắc phong.

Đây là Trọc Phong Tinh Linh Hoàng, tóc đỏ lại triệu hoán một con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng.

"Xé rách kết giới!"

Tóc đỏ nói với Hồn sủng của mình.

Thân thể Trọc Phong Tinh Linh Hoàng bắt đầu xoay tròn, lát sau liền biến thành một thanh Loan Nguyệt Phong Nhận to lớn điên cuồng trảm phá kết giới Phong hệ.

Ở độ cao thế này, kết giới Phong hệ của Thánh sủng Phược Phong Linh đã yếu ớt lắm rồi, uy lực không còn đủ để ngăn cản một đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng liên tục công kích.

"Ha ha ha, bây giờ mới biết sợ hả? Đã muộn..."

Hồn Hoàng tóc đỏ thấy Sở Mộ vội vàng tăng tốc chạy trốn, nhất thời trong lòng hưng phấn mở miệng cười rú lên.

Ngoại trừ Thánh sủng và đầu lĩnh ra, thực lực tóc đỏ có thể nói là mạnh nhất Bất Hủ thành rồi, tuyệt đối không có người nào đủ sức chống lại. Tóc đỏ đoán được tiểu tử này nghĩ mình là cái loại tầm thường khống chế Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng. Bây giờ hắn triệu hồi ra hai con trung đẳng đế hoàng, tiểu tử này làm sao không kinh hoảng chứ?

" Long tộc U Linh thuộc tính? Đúng là đặc biệt, nhưng ngươi trốn không thoát."

Kết giới Phong hệ dần dần tan rã, tóc đỏ thấy Sở Mộ muốn chạy trốn lập tức tăng nhanh tốc độ, một đường giết tới.

Lúc này Sở Mộ cách tóc đỏ đại khái ba trăm thước, mắt thấy người này đuổi theo không có một chút cảnh giác, Sở Mộ biết đã đến lúc thu lưới rồi.

"Ngươi thật đáng thương!"

Sở Mộ nhìn xuống tóc đỏ, nét kinh hoảng trên mặt không còn tồn tại, con ngươi lóe lên hàn quang sắc lạnh.

Đối phương là cường giả có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng nha! Cho dù đi đến địa cảnh nào cũng dễ dàng nhận lấy địa vị và quyền lực cực cao. Chỉ tiếc là một người như vậy lại đi làm chó săn cho thiếu nữ phản bội, có chết cũng không nên oán Sở Mộ rồi.

Nhìn thấy thái độ Sở Mộ đột ngột biến chuyển, mặc dù tóc đỏ vẫn còn khinh thường nhưng chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên một chút bất an.

"Mính Tiên Điểu, giết hắn đi!"

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên đám mây dày đặc phía trên cao.

Bên trong đám mây dày đặc bỗng nhiên xuất hiện một luồng Thánh quang rực rỡ, từ dưới nhìn lên chẳng khác gì vầng mặt trời chói chan treo lơ lửng giữa tầng không.

"Nghệ!”

Thánh sủng Mính Tiên Điểu đã khóa định vị trí tóc đỏ từ lâu, thân thể trắng xóa được Tiên quang bao phủ càng thêm cao quý, hai cánh chậm rãi mở ra đánh xuống một đạo Dực Trảm.

"Mính... Mính Tiên Điểu?"

Tóc đỏ kinh hãi thất sắc, lúc này vẻ mặt hắn hoàn toàn tương phản với Sở Mộ, ý tứ trào phúng thoáng cái mất sạch.

Tóc đỏ kinh hoảng mệnh lệnh cho Bạo Oán ưng hoàng né tránh.

Nhưng mà hết thảy chỉ là phí công, Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong thi triển một kích toàn lực tuyệt đối là tất sát cao đẳng đế hoàng. Một con Hồn sủng như Bạo Oán ưng hoàng làm sao có năng lực tránh thoát tinh thần khóa định của Thánh sủng Mính Tiên Điểu đây?

"Xẹt!"

Sải cánh Mính Tiên Điểu vung lên, năng lượng nhanh chóng tụ tập hóa thành một thanh Thánh kiếm màu vàng kim phá khai không gian, mũi kiếm nhắm thẳng thân thể Bạo Oán ưng hoàng chém xuống.

"Phốc!"

Không hề có dư âm phản kháng, thân thể Bạo Oán ưng hoàng biến thành hai đoạn bằng nhau, máu tươi cuồng phun tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Lúc này Hồn Hoàng tóc đỏ biến thành người đỏ, toàn thân hắn từ trên xuống dưới ướt đẫm máu tươi của Bạo Oán ưng hoàng.

"Nghệ!"

Sau khi miểu sát Bạo Oán ưng hoàng, Thánh sủng Mính Tiên Điểu giương cánh vẽ ra một đường cong hoa lệ, cặp mắt sắc bén nhìn sang Trọc Phong Tinh Linh Hoàng.

Bị Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong nhìn chằm chằm hiển nhiên không phải là cảm giác tốt lành gì, Trọc Phong Tinh Linh Hoàng chỉ kịp thi triển một kỹ năng Phong hệ bảo hộ tóc đỏ, không có cách nào niệm chú ngữ lần nữa bảo vệ chính mình.

Hai mắt Thánh sủng Mính Tiên Điểu phóng ra Tiên quang biến thành lợi kiếm đâm thẳng vào thế giới tinh thần Trọc Phong Tinh Linh Hoàng, trực tiếp tàn phá đầu não của nó từ trong ra ngoài.

"Ti ti ti!"

Một tiếng kêu thê lương vang vọng trời cao.

Đỉnh đầu Trọc Phong Tinh Linh Hoàng bắt đầu tan rã, sau đó là cổ, ngực, tay, chân.. dần dần tiêu tán vào trong không khí.

Trọc Phong Tinh Linh Hoàng, một đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng cứ thế tử vong, quá trình diễn ra vừa nhanh vừa dứt khoát. Nó chỉ kịp lưu lại một khối nội tạng kết tinh từ trên không trung rơi xuống.

Linh hồn đứt gãy truyền đến cực kỳ thống khổ, nhưng tóc đỏ phản ứng đủ nhanh, cũng không có quản tâm tình bi thống hay hận thù vì Hồn sủng của mình bị giết. Hắn cắn răng chịu đựng tinh thần phản phệ, thi triển hồn kỹ Phong hệ trốn ra ngoài ngàn thước trong nháy mắt.

Nếu đổi lại là Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đánh lén, tóc đỏ tại thời khắc sinh tử có thể bỏ qua Bạo Oán ưng hoàng, ra lệnh cho Trọc Phong Tinh Linh Hoàng gia trì phòng ngự Phong hệ cho mình, sau đó thi triển hồn kỹ chạy trốn khẳng định không sai. Một loạt hành động xảo diệu này hoàn toàn có thể tránh thoát một lần kiếp sát.

Chỉ tiếc là tóc đỏ đụng phải sinh vật đế hoàng đỉnh phong, lại là Dực hệ Hồn sủng am hiểu tốc độ.

Cho dù hắn đã kéo giãn khoảng cách tương đối xa, nhưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu vẫn nhẹ nhàng giết chết Trọc Phong Tinh Linh Hoàng, sau đó ‘tà tà’ đuổi theo hắn còn kịp chán.

Trong đoạn thời gian vài giây ngắn ngủi này, tóc đỏ đã tiến hành thêm một lần song triệu hoán, rõ ràng là muốn bỏ qua hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng để quay đầu chạy trối chết. Không thể nói bản lĩnh bảo mạng của hắn không tốt, chỉ có thể trách số hắn quá đen đủi rồi.

"Trực tiếp bắt người!"

Sở Mộ nói với Thánh sủng Mính Tiên Điểu.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu biến thành tia sáng bay tới thẳng tắp, không thèm nhìn hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng của tóc đỏ một cái. Hai cánh Mính Tiên Điểu khẽ đảo qua tránh né kỹ năng công kích, cuối cùng đã xuất hiện ở trước mặt tóc đỏ.

Lúc nãy Sở Mộ dẫn tóc đỏ bay lên trời cao bảy, tám ngàn thước. Từ trên không trung hạ xuống đất phải mất một ít thời gian, Mính Tiên Điểu vẫn có thể từ từ giải quyết tất cả Hồn sủng cản đường, sau đó mới thu thập hắn.

Thế nhưng, vì dự phòng tóc đỏ còn lưu lại thủ đoạn đặc thù, Sở Mộ cố ý nhắc nhở Thánh sủng Mính Tiên Điểu trực tiếp hạ thủ đối với tóc đỏ, tránh khỏi phát sinh tình huống sai lầm để hắn chạy thoát.

Quả nhiên đúng như Sở Mộ dự liệu, tóc đỏ có hậu thủ.

Ngay thời điểm sinh tử khẩn cấp này, dây chuyền trên cổ hắn bỗng nhiên lóe sáng hóa thành một đạo Đại Hải thuẫn ngăn cản Mính Tiên Điểu đế hoàng đỉnh phong công kích.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu ngạc nhiên ngơ ngẩn trong giây lát, không nghĩ tới gã nhân loại yếu ớt này lại có năng lực ngăn cản một kích của mình.

Thế nhưng, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc Thánh sủng Mính Tiên Điểu bắt giữ tóc đỏ.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu tiếp tục lao xuống, lông vũ trên người bắn ra vô số Kiếm quang điên cuồng đâm phá Đại Hải thuẫn.

"Rắc!"

Mính Tiên Điểu đế hoàng đỉnh phong công kích không phải là cái hạng bất nhập lưu có thể so sánh, cho dù dây chuyền Đại Hải thuẫn là hàng cực phẩm cũng không chịu nổi gánh nặng, ngăn cản không được một giây đã nát bấy.

Đại Hải thuẫn bảo mạng cũng bị đánh nát, sắc mặt tóc đỏ trắng bệch không còn chút máu. Bởi vì hắn đã không có bất kỳ thủ đoạn nào ngăn cản một đầu Thánh sủng đế hoàng đỉnh phong.

"Vụt!"

Thánh sủng Mính Tiên Điểu chầm chậm bay xuống, một móng vuốt khép lại nắm chặt cổ họng tóc đỏ, một cái khác cắm vào eo hắn từ từ chuyển hướng bay ngược trở về.

"A..."

Tóc đỏ gào thét thê lương, thân thể giãy dụa kịch liệt.

Nhưng mà móng vuốt Thánh sủng Mính Tiên Điểu chẳng khác gì móc câu, hắn càng giãy dụa lại càng đau đớn.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt bắn ra một đạo quang mang xỏ xuyên thế giới tinh thần tóc đỏ, trực tiếp đánh trọng thương linh hồn của hắn.

Mặt mũi tóc đỏ vặn vẹo thành một đống vô cùng đáng sợ, miệng không ngừng gào thét, thất khiếu chảy tràn tia máu.

Ở trong mắt Thánh sủng Mính Tiên Điểu, tóc đỏ chỉ là một đứa nhỏ mới sinh, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.

Tóc đỏ bị tàn phá thế giới tinh thần, hai hồn đả kích cơ hồ đã thành phế nhân. Thánh sủng Mính Tiên Điểu hơi nới lỏng móng vuốt, nhẹ nhàng vỗ cánh bay tới chỗ Sở Mộ, tùy ý vứt tên kia ra ngoài.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu dĩ nhiên sẽ không quên phía sau còn có hai con ruồi trung đẳng đế hoàng, ánh mắt lạnh như băng đảo người một nửa vòng tròn đánh tới.

Một giây sau, trên bầu trời lại xuất hiện hai vòi máu tươi cực kỳ đẹp đẽ.

"Sa sa sa!"

Tiểu Chập Long vỗ cánh ‘phành phạch’, bộ dạng có vẻ hả hê nhìn đối phương bị tàn sát. Nó dựa theo Sở Mộ phân phó lặng lẽ bay tới thu thập nội tạng kết tinh.

Một khối nội tạng kết tinh của Hồn sủng trung đẳng đế hoàng có giá trên dưới 1 vạn linh, bốn cỗ thi thể trung đẳng đế hoàng chính là 4 vạn linh.

Đây là một khoản thu vào ‘có thể chấp nhận được’. Ít ra trong đầu Sở Mộ đang nghĩ như thế.

"Thánh sủng Mính Tiên Điểu? Tại sao Thánh sủng Mính Tiên Điểu lại xuất hiện ở nơi này?"

Nhìn thấy thân ảnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu quanh quẩn trên bầu trời, đám Hồn Hoàng lập tức nháo nhào một mảnh, trên mặt lộ ra thần sắc mừng như điên.

Cho dù thực lực tóc đỏ mạnh cỡ nào cũng không thể chống lại Thánh sủng Mính Tiên Điểu.

"Thì ra Sở Thần sớm có chuẩn bị."

Hương Vân Vận vỗ vỗ bộ ngực cao vút, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Sở Mộ cố ý trêu chọc tên kia."

Lúc này mọi người mới kịp hiểu ra vấn đề, thì ra Sở Mộ muốn giăng lưới săn giết sinh vật đầu lĩnh.

Mặc dù mọi người không biết Sở Mộ làm thế nào dẫn dụ Thẩm Huyết lang đế chạy tới, nhưng mà một loạt an bài sau đã chứng tỏ năng lực của hắn cường hãn cỡ nào rồi.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh đề là loại hình Hồn sủng thiên về tốc độ. Thẩm Huyết lang đế không có kỹ năng chạy trốn tương tự Tai Chu Đế, dưới tình huống bị hai con Thánh sủng liên thủ chắc chắn chạy trời không khỏi nắng.

"Tiểu tử này lá gan cũng quá lớn rồi. Thế nhưng, nếu thành công đánh chết đầu lĩnh quả thật giảm bớt không ít nguy hiểm."

Tất cả Hồn Hoàng còn đang suy nghĩ trên phương diện thức tỉnh sủng cổ xưa, hi vọng tăng thêm tỷ lệ chiến thắng của phe mình. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới khả năng săn giết sinh vật đầu lĩnh, dù sao bây giờ bên phía Thánh sủng đang rơi vào hoàn cảnh xấu, nếu như bộc phát đại chiến rất có thể hai con Thánh sủng sẽ bị sinh vật đầu lĩnh giết chết.

Nhưng mà Sở Mộ cử động tương đối kinh người, lại quyết định đi một con đường riêng săn giết sinh vật đầu lĩnh. Điều này làm cho bọn họ thật sự kinh ngạc.

Giết được một con đầu lĩnh sẽ mất đi một đại địch, chẳng khác nào trực tiếp gia tăng lợi thế cho phe mình.

Hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng của tóc đỏ bị Thánh sủng Mính Tiên Điểu ngược đãi, chốc lát sau chúng nó biến thành hai cỗ thi thể rơi thẳng xuống đất, kéo theo hai vòi máu đỏ bừng.

Tiểu Chập Long vỗ cánh bay tới, long trảo đảo qua chộp lấy hai khối nội tạng kết tinh.

Tiểu Chập Long giữ vững độ cao nhất định, dõi mắt từ trên cao nhìn xuống năng lượng dao động, bộ dạng rõ ràng là muốn xem náo nhiệt.

Sở Mộ đứng trên lưng tiểu Chập Long bắt đầu kiểm tra bảo vật của tóc đỏ.

Trên người tóc đỏ đeo hai chiếc nhẫn, một cái là không gian giới chỉ tùy thân, một cái khác là chiếc nhẫn truy tung.

Trong không gian giới chỉ chứa 5 vạn linh, đúng là tài khoản không nhỏ.

Ngoại trừ 5 vạn linh còn có hai khối hồn tinh đế hoàng cấp hai toàn thuộc tính, giá trị chừng 5 vạn linh.

Cứ tính toán theo dạng này, gia sản tóc đỏ tổng cộng là 10 vạn, dưới tình huống tài nguyên thiếu thốn coi như là giàu có lắm rồi. Phần lớn Hồn Hoàng nhận được linh hoặc linh vật rất ít khi lưu trữ tồn kho, bọn họ sẽ lập tức dùng để cường hóa Hồn sủng của mình.

Đến cấp bậc Hồn Hoàng, mỗi một Hồn sủng sư sẽ khống chế mười mấy đầu Hồn sủng. Mỗi con Hồn sủng cường hóa sẽ hao phí tài nguyên khổng lồ. Càng lên cao càng thấy mình nhỏ bé, thực lực càng mạnh lại càng nghèo, câu nói này có vẻ vô lý nhưng đặt vào trận doanh Hồn Hoàng lại vô cùng đúng đắn. Ít nhất không có người nào dám vỗ ngực tự xưng mình quá nhiều tiền.

Về phần chiếc nhẫn truy tung, Sở Mộ xem xét một phen mới phát hiện phía trên có khí tức của thiếu nữ trốn tránh. Tóc đỏ nhận được chiếc nhẫn truy tung này từ nàng, hẳn là có công dụng đặc thù nào đó.

"Ta đại biểu Thiên Hạ thành, tịch thu tài sản của ngươi. Ngươi đã không còn ý nghĩa gì nữa."

Sở Mộ cười khẩy, nói với tóc đỏ cả người máu me bê bết.

Khuôn mặt tóc đỏ lộ rõ cảm giác không cam lòng, cái người đang đạp lên đầu của hắn rõ ràng là một con kiến hôi tùy ý có thể giẫm chết. Thế mà lúc này đây hắn lại bị con kiến hôi kia khinh thường lộ liễu, tiếc nuối cũng chỉ là vô dụng, bởi vì trước đó hắn quá kiêu ngạo mới lọt vào bẫy rập của đối phương.

Có thể nói đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời tóc đỏ.

Mỗi Hồn Hoàng trưởng thành đều phải vượt qua muôn trùng khó khăn, gian khổ. Tóc đỏ có thể đi tới ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào năng lực của chính mình. Chẳng qua là tóc đỏ lựa chọn đối địch với Thiên Hạ thành, trong lòng hắn cũng nên chuẩn bị trả giá cho hành vi của mình.

Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Muốn thu hoạch lớn phải sẵn sàng trả mức giá tương đồng.

Vạn Tượng thành – Trên một gian lầu các đầy hoa diễm lệ.

Vị mỹ phụ cúi đầu đứng bên cạnh nữ chủ thượng, không dám nói không dám nói một câu nào nữa.

Nữ chủ thượng vẫn đeo mặt nạ màu vàng kim, lúc này nàng đang đối mặt với một trong Thập Lục Tuyệt - Long Tuyệt, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh ôn hòa thường ngày. Chỉ có điều bàn tay nàng nắm lại, khẽ run rẩy, hẳn là đang cố gắng ức chế cơn giận trong lòng.

"Hôm nay Đế Cơ khó chịu trong người, thỉnh Long Tuyệt đại nhân trở về trước. Những lời ngài nói, ngày mai Đế Cơ sẽ xem xét."

Mỹ phụ tựa hồ nhìn thấu tâm tình nữ chủ thượng hiện tại không tốt, lo lắng nàng không nhịn được xúc phạm Long Tuyệt, xếp hạng thứ hai Thập Lục Tuyệt mới tìm cách điều hòa không khí.

"Như thế à? Vậy Đế Cơ từ từ nghỉ ngơi. Ta về trước!"

Nam tử gật đầu, hơi khom người hành lễ đơn giản rồi xoay người bước đi.

Nữ chủ thượng đưa mắt nhìn Long Tuyệt đi xa, mặc dù nàng đeo mặt nạ màu vàng kim nhưng chỉ cần quan sát tinh tế một chút sẽ thấy được ánh mắt nàng cực kỳ âm trầm.

"Quả nhiên là phế vật."

Nữ chủ thượng đã nhắc nhở tóc đỏ không nên khinh thường đối thủ. Bởi vì bên cạnh Sở Mộ nhất định là có Thánh sủng tồn tại.

Kết quả tóc đỏ không thèm nghe lời cảnh cáo của nàng, lại bị đối phương giải quyết nhanh gọn như thế. Nàng có thể không tức giận sao?

"Tóc đỏ là một thiên tài, chỉ tiếc là làm việc vội vàng xao động, tính tình tự phụ kiêu ngạo, lòng dạ không sâu. Hạng người ngu xuẩn này chỉ có thể dùng làm tay sai chiến đấu, chết thì chết, chủ thượng không cần tiếc hận."

Mỹ phụ nhỏ giọng nói.

"Tiếc hận? Chiếc nhẫn truy tung bị Sở Mộ đoạt mất, cái giới chỉ này có tác dụng tăng cường tinh thần cảm ứng. Nếu như hồn niệm của hắn cường thịnh một chút sẽ có thể cảm giác vị trí của ta."

Giọng nói nữ chủ thượng băng hàn chí cực.

"Cảm giác được vị trí của ngài? Ngài và hắn còn có tinh thần liên lạc đặc thù?"

Mỹ phụ nghi hoặc hỏi.

Nữ chủ thượng phất tay áo ý bảo không nên hỏi nhiều, chuyện này không nào để cho người khác biết. Bản thân nàng ký kết hồn ước với một gã nam tử cũng chẳng tốt đẹp gì, lỡ may lộ ra thì hình tượng của nàng khẳng định mất sạch.

Dĩ nhiên, nữ chủ thượng bây giờ phải đánh giá lại phân lượng của Sở Mộ rồi. Bởi vì hắn không còn là một con tép riu vô hại, dần dần đã trở thành nhân vật có thể ảnh hưởng đại cục Bất Hủ thành. Kế hoạch mười mấy năm của nàng đang lung lay chực đổ.

"Cái tên Sở Thần này không đơn giản, chủ thượng cần phải cẩn thận đối phó."

Thật ra mỹ phụ cũng đã thay đổi cách nhìn đối với Sở Mộ. Trong giọng nói không còn thái độ khinh thường như trước nữa.

Nữ chủ thượng đương nhiên biết mình đã bị Sở Mộ âm một chiêu, nàng xưa nay tính toán tường tận, tất cả kế hoạch đều diễn biến theo như nàng quyết định, chưa từng sai sót chút nào. Thế nhưng, lần này Sở Mộ đánh một cái bạt tai vang dội khiến cho nàng không hề thoải mái, oán hận càng lúc càng sâu.

Bất Hủ thành.

Thẩm Huyết lang đế hung tàn, khát máu có thể nói là dính dọa oan ức chỉ vì tóc đỏ mù quáng tự đại.

Thẩm Huyết lang đế là Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, tính mạng quý trọng hơn tóc đỏ nhiều lắm. Vì thế thời điểm Thẩm Huyết lang đế nhìn thấy Thánh sủng Mính Tiên Điểu xuất hiện nó không dám tiếp tục tham chiến, vội vàng xoay người chạy sâu vào trong Bất Hủ thành.

Chẳng qua là từ khi vừa bắt đầu, Thánh sủng Phược Phong Linh đã cố ý dẫn dụ Thẩm Huyết lang đế tiến vào kết giới Phong hệ do mình bố trí. Sau khi Thẩm Huyết lang đế ý thức được nơi này có hai con Thánh sủng muốn quay đầu chạy trốn, Thánh sủng Phược Phong Linh lập tức buông thả kỹ năng, khống chế vô số sợi tơ gió vô hình điên cuồng quấn quanh thân thể nó.