Sủng Mị

Chương 817: Sứ mạng Huyền Chân Chập

“Xẹt!"

Kịch Độc sát nhận xuyên qua tầng mây, chỉ một cái chớp mắt đã lưu lại không biết bao nhiêu vết chém kinh tâm động phách.

Kịch Độc sát nhận không có đánh trúng Thánh sủng Mính Tiên Điểu, nhưng mà kình khí xung quanh vẫn làm tổn thương Mính Tiên Điểu.

Kịch độc còn chưa có thẩm thấu, Sở Mộ đã vội vàng lấy ra dược tề chữa thương cao cấp mẫu thân Băng Lam chuẩn bị cho mình, lập tức vẽ loạn lên trên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu.

Chỉ cần độc tố không có xâm nhập, thương thế trình độ này không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với Thánh sủng Mính Tiên Điểu. Bảy đạo Kịch Độc sát nhận lần lượt đánh qua, Thánh sủng Mính Tiên Điểu cũng chuẩn bị phản kích rồi.

Trường không bao la, mây mù u ám trải dài xa tít tắp trở thành lĩnh vực do Thánh sủng Mính Tiên Điểu khống chế. Chỉ qua mấy lần hô hấp, Thánh sủng Mính Tiên Điểu đã bay tới vị trí đỉnh đầu Tai Chu Đế.

Tiên quang lóe sáng trong miệng Mính Tiên Điểu, từ đằng xa nhìn tới sẽ thấy một cột ánh sáng hoa lệ phóng thẳng xuống đầu Tai Chu Đế.

Tai Chu Đế nhanh chóng di động, liên tục né tránh mấy đạo Tiên quang bắn ra từ Mính Tiên Điểu.

Chẳng qua là tốc độ và năng lực né tránh của Tai Chu Đế không thể nào so sánh với Mính Tiên Điểu, huống chi đây là công kích loại hình Quang hệ, tốc độ đánh tới vượt xa khả năng né tránh của nó. Thời điểm đạo Tiên Quang thứ mười bắn xuống, Tai Chu Đế trúng đòn kêu lên thảm thiết, làn da bị thiêu đốt thối rữa bốc lên khói xanh khét lẹt.

"Tê tê tê!"

Tai Chu Đế giận dữ không ngừng gầm thét, sinh vật cấp đầu lĩnh vốn xưng hùng xưng bá mấy trăm nay, rất ít khi gặp phải đối thủ khó chơi như thế này.

Hiện tại đối mặt với Mính Tiên Điểu cùng đẳng cấp, đối phương lại là Dực hệ Hồn sủng nên Tai Chu Đế liên tục bất lợi. Trên người nó bị thương mấy chỗ còn không nói, nhưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu bay tới bay lui trên không trung quả thật là ở tư thế bất bại rồi. Trong lúc nhất thời Tai Chu Đế không nghĩ ra biện pháp nào tốt giải quyết đối phương.

"Tê tê tê!"

Bỗng nhiên Tai Chu Đế huy động mấy cái chân điên cuồng đào đất, trăm thân thể dài thước chìm xuống cực nhanh, bùn đất và nham thạch bắn ra chung quanh từ từ để lộ một cái hố thật to ngay chính giữa.

"Con quái này muốn chạy trốn?"

Sở Mộ lập tức ý thức được vấn đề, Tai Chu Đế cảm thấy đánh không lại hẳn là đang muốn bỏ chạy bằng đường địa đạo.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu cũng biết đây là thời khắc mấu chốt, Tiên quang ngưng tụ càng lúc càng đậm, hai mắt khóa định vị trí Tai Chu Đế vừa mới biến mất, mạnh mẽ phun xuống một cột sáng khổng lồ.

Tiên quang phá vỡ mây đen chiếu sáng một vùng trời rộng lớn, mặt đất cũng bị thiêu đốt nóng rực, nham thạch đỏ dần lên rồi biến thành dung nham tràn xuống địa đạo.

Mặc dù Thánh sủng Mính Tiên Điểu thi triển kỹ năng đủ nhanh, nhưng mà tốc độ Tai Chu Đế đào đất cũng mau kinh người. Trong đoạn thời gian ngắn, Tai Chu Đế đã chui xuống tầng đất thật sâu, căn bản không thể nhận ra vị trí cụ thể của nó.

Tình cảnh này cũng giống như Tai Chu Đế không có biện pháp làm gì Thánh sủng Mính Tiên Điểu bay trên không trung, sau khi Tai Chu Đế lẩn trốn xuống thế giới dưới lòng đất, Thánh sủng Mính Tiên Điểu cũng vô pháp xử lý con quái này.

"Chạy đúng là nhanh!"

Sở Mộ mở to mắt ra nhìn cái hồ to đùng dưới mặt đất, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên ngoài dự liệu. Con quỷ nhện này chạy trốn tốt như vậy, năng lực ẩn hình và công kích cường hãn không cần bàn cãi. Hiện tại bị nó ghi thù sau này nhất định là phiền toái không nhỏ.

"Thiếu chủ, Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong không phải là mèo mả gà đồng, cho dù Thánh sủng Mính Tiên Điểu là Ưng vương, nhưng khả năng giết chết nó cũng chỉ là số lẻ. Tất cả những sinh vật có thể đạt tới cảnh giới này tuyệt đối là khó chơi, ta chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, có lẽ chúng nó lực chiến đấu không ra hình dáng gì, nhưng mà năng lực biết trước nguy hiểm và chạy trốn tuyệt đối là nhất lưu."

Ly lão nhi chậm rãi giải thích.

Những sinh vật này vốn đứng trên đỉnh kim tự tháp tiến hóa, trí tuệ cực cao. Sở dĩ chúng nó có thể sống sót cho tới giờ phút này không phải vì có lực chiến đấu hơn người, hay là kỹ năng chủng tộc cường đại. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là ý thức sinh tồn, chúng nó không bao giờ chiến đấu một cách vô nghĩa, đánh không lại sẽ quyết đoán rời khỏi. Nhất là loại hình sinh vật từ tầng dưới chót bò lên giống như Tai Chu Đế, có lẽ thực lực của nó yếu nhất trong hàng ngũ đế hoàng đỉnh phong, nhưng mà khả năng sinh tồn và tuổi thọ khẳng định là dài nhất. Nói theo cách đơn giản thì chúng nó rất khó chết.

"Nghệ!"

Thánh sủng Mính Tiên Điểu quanh quẩn trên không trung trinh sát hồi lâu, sau khi cảm giác cẩn thận xác nhận Tai Chu Đế đã trốn thật xa mới từ từ hạ xuống mặt đất.

Dù sao cũng có Thánh sủng Mính Tiên Điểu tồn tại, đoán chừng trong quãng thời gian ngắn Tai Chu Đế không dám xuất đầu lộ diện. Nếu như Tai Chu Đế muốn tiếp cận, Mính Tiên Điểu sẽ lập tức cảm giác được lên tiếng cảnh báo.

"Nó có thể đi tìm viện binh rồi, trong Bất Hủ thành phong ấn không chỉ có Tai Chu Đế, cho đến hiện tại hẳn là có một số sinh vật đầu lĩnh thành công thoát khốn rồi. Xem ra sau này ngươi một bước cũng khó đi, mau tìm cách ứng phó tình huống trước mắt."

Sở Mộ nói với Thánh sủng Mính Tiên Điểu.

"Nghệ nghệ!”

Thánh sủng Mính Tiên Điểu khẽ gật đầu, ánh mắt của nó nhìn tới Trấn Yêu Bi, dùng móng vuốt chỉ chỉ xuống dưới mặt đất.

"Ý của ngươi là muốn giết chết Tai Chu Đế, bây giờ chúng ta đi thức tỉnh Thánh sủng có khả năng chiến đấu dưới lòng đất?"

Sở Mộ suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý tứ Mính Tiên Điểu.

"Thiếu chủ, Thánh sủng Huyền Chân Chập là cao thủ địa chiến, lại có được thân thể bách độc bất xâm nên đối phó Tai Chu Đế dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa tốc độ cũng vượt trội hơn con nhện kia, Tai Chu Đế rất khó chạy thoát Huyền Chân Chập đuổi giết."

Ly lão nhi cười nói.

Thánh sủng Mính Tiên Điểu lại gật đầu lần nữa, từ từ tiến lại gần nhẹ nhàng cọ xát thân thể Sở Mộ.

"Chúng ta trước tiên thức tỉnh Thánh sủng Huyền Chân Chập?"

Sở Mộ nghi ngờ hỏi lại.

“Nghệ!”

Mính Tiên Điểu nhìn lên bầu trời, kêu to một tiếng.

"Thiếu chủ, Mính Tiên Điểu bảo ngươi tiếp tục thức tỉnh những Thánh sủng đồng bọn của nó, chính nó phải liên tục quanh quẩn trên bầu trời ngăn cản đám hung vật điên cuồng kia. Nếu không, một khi số lượng đầu lĩnh đạt tới trình độ nhất định sẽ tạo thành lực lượng áp chế rất lớn, Cho dù bảy đại Thánh sủng cổ xưa thức tỉnh cũng chưa chắc là đối thủ của chúng nó."

Ly lão nhi biết thời gian cấp bách, vô cùng dứt khoát nhảy ra ngoài làm phiên dịch.

"Đi theo chúng ta tới Trấn Yêu Bi, trước tiên phóng thích Thất Đồ Thánh Sủng không phải tốt hơn sao?"

Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.

"Thiếu chủ, Tai Chu Đế bỏ trốn nhất định là sẽ dẫn theo cứu binh đối phó Mính Tiên Điểu, chúng nó chắc chắn dốc toàn lực ngăn cản Mính Tiên Điểu thức tỉnh những Thánh sủng khác. Tuy rằng chúng nó không biết vị trí cụ thể của Trấn Yêu Bi, nhưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu chính là mục tiêu rõ ràng nhất. Nếu như Mính Tiên Điểu đi với ngươi sẽ dẫn tới một đám đầu lĩnh và quân đoàn Hồn sủng. Đến lúc đó cái mạng nhỏ của ngươi còn không bảo đảm, lấy cái gì để thức tỉnh Thánh sủng? Mính Tiên Điểu dĩ nhiên chịu trách nhiệm dẫn dắt đám hung vật kia đi vòng quanh, hấp dẫn chú ý giúp ngươi."

Ly lão nhi lập tức giải thích.

Mính Tiên Điểu nghe thấy lão gia hỏa này biểu đạt đầy đủ ý tứ của mình, nó liền dùng cánh vỗ vỗ Ly lão nhi tỏ ý xác nhận.

Sở Mộ chỉ biết cười khổ, thật vất vả thức tỉnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu, vốn tưởng rằng có thể trực tiếp khống chế nó đi tới mấy tòa Trấn Yêu Bi khác, nhiệm vụ thức tỉnh bảy đại Thánh sủng cổ xưa cũng không khó lắm.

Kết quả Sở Mộ đã quên một chuyện rất trọng yếu, đó chính là đám sinh vật đầu lĩnh đế hoàng đỉnh phong có trí tuệ rất cao, chúng nó không thể nào trơ mắt nhìn Thánh sủng Mính Tiên Điểu chạy đi thức tỉnh đồng bạn của mình.

"Còn có 6 đầu Thánh sủng, thức tỉnh 1 đầu cũng khó khăn muôn trùng a...aa!"

San tiểu thư không biết tỉnh lại từ lúc nào, nhỏ giọng than thở một câu.

"Trong Bất Hủ thành còn có sáu vị dũng sĩ, bọn họ không thể nào thất bại toàn bộ. Hơn nữa, bọn họ được lựa chọn từ trận doanh Hồn Hoàng hẳn là tố chất và thực lực rất mạnh. Thiếu chủ coi như là thành viên dự phòng mà thôi, âm thầm trợ giúp bọn họ một tay là tốt rồi."

Ly lão nhi mở miệng nói.

"Ngươi... ngươi… ngươi là ai?"

San tiểu thư bỗng nhiên phát hiện nửa người nửa sủng Ly lão nhi đứng sát bên cạnh mình, nàng lập tức cả kinh hét lớn, tay chân khua lung tung bò lùi ra sau.

Sở Mộ trực tiếp ngó lơ nữ nhân phiền chán này, vươn tay qua vuốt ve bộ lông mềm mượt trên người Thánh sủng Mính Tiên Điểu, khẽ nói:

"Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng có bị mấy sinh vật đầu lĩnh kia vây công."

"Nghệ!"

Thánh sủng Mính Tiên Điểu gật đầu đáp lại, dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ. Nếu như gặp phải địch nhân quá mạnh thì phát tín hiệu ra, nó sẽ ưu tiên chạy tới cứu viện.

"Vậy thì tốt rồi, ta bây giờ chỉ có thể triệu hoán một con Hồn sủng."

Sở Mộ gật đầu đồng ý, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.

Sở Mộ bây giờ chỉ có thể dựa vào tiểu Chập Long, nhưng mà lực chiến đấu của tiểu tử này có giới hạn. Lỡ may đụng phải địch nhân quá mạnh hoặc quá đông, chỉ sợ Sở Mộ không có biện pháp chạy thoát.

"Nghệ!"

Vào lúc này, Thánh sủng Mính Tiên Điểu ngẩng đầu lên, trên người từ từ hiện ra Tiên quang bao phủ thân thể ba người Sở Mộ, San tiểu thư và Ly lão nhi.

Sở Mộ nghi hoặc khó hiểu, không biết luồng quang mang này có ý nghĩa đặc thù gì.

San tiểu thư cũng tò mò nhìn quanh, vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ.

Ly lão nhi vô cùng bình tĩnh chắp tay sau lưng, đợi đến lúc Tiên quang từ từ rút lui mới mở miệng giải thích:

"Tiên quang có tác dụng tiêu trừ năng lực khóa định mục tiêu của Tai Chu Đế đối với chúng ta, đồng thời gia tăng một chút hủ khí. Dựa vào hiệu quả này, thiếu chủ có thể thoải mái triệu hoán Hồn sủng khác chiến đấu, không cần phải băn khoăn bị quần công như trước."

Hai mắt Sở Mộ sáng rực như sao, trong khoảng thời gian này hắn đúng là chật vật quá đỗi. Từ đầu tới cuối đều là tiểu Chập Long liều mạng chiến đấu, thể lực và tinh thần tiêu hao cực nhanh, bây giờ hắn có thể triệu hoán những Hồn sủng khác thì mọi sự dễ giải quyết. Nhất là thực lực tiểu Mạc Tà mạnh hơn tiểu Chập Long vài phần, tên tiểu tử này lại thông minh cơ trí, kinh nghiệm dồi dào. Hai bên đã đạt tới cảnh giới tâm ý tương thông, cho nên Sở Mộ hoàn toàn yên tâm giao một mặt chiến trường cho nó.

Có thể nói chỉ cần một mình tiểu Mạc Tà xuất hiện đã gia tăng tỷ lệ an toàn của hắn trong Bất Hủ thành lên năm thành rồi.

Tiên quang dần dần tiêu tán, Sở Mộ lập tức triệu hồi tiểu Mạc Tà ra trước mặt mình.

Tiểu Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên, thân thể lung linh khả ái nhanh chóng hiện ra. Sau khi được triệu hoán liền hưng phấn nhảy lên trên bả vai Sở Mộ, đầu lưỡi trơn bóng không ngừng liếm tới liếm lui.

Tiểu Mạc Tà có kỹ năng Sở Liên nên thường xuyên ra ngoài hóng mát, hơn nữa những lúc không có chuyện gì tiểu Mạc Tà rất thích nằm ngủ trên bả vai Sở Mộ. Vì vậy trong lúc vô tình đã dưỡng thành một loại tập quán, hơn nửa tháng nay không có nó quấn lấy cổ mình, Sở Mộ cũng cảm thấy không thích ứng.

Dĩ nhiên, ngoại trừ Mạc Tà thì Chiến Dã, Quỷ Khung Quân Vương, Ma Thụ chiến sĩ và Phược Phong Linh đều có tác dụng chiến đấu rõ ràng. Hắn hiện tại có thể tùy tâm khống chế đám Hồn sủng xông pha Bất Hủ thành, không đến nổi bó tay bó chân như trước. Trong lòng Sở Mộ từ từ kiên định trở lại, cho dù gặp phải địch nhân mạnh hơn, Sở Mộ cũng có thể tìm ra phương pháp ứng phó.

Về phần Bạch Ma Quỷ, Sở Mộ không có ý định gọi nó ra chiến đấu, bởi vì hắn còn phải dựa vào cái tên ma quỷ này áp trục, xem như là vương bài giữ mạng.

Chiến Dã đã tiến nhập hàng ngũ chuẩn đế hoàng, dựa vào tốc độ khôi phục và sinh mệnh lực gấp sáu lần, cộng thêm mấy cái kỹ năng biến thái Đoạn Chi Trọng Sinh, Dũng Triết Chi Tâm cũng dư sức đánh một trận với sơ đẳng đế hoàng. Nếu có đầy đủ thời gian và hoàn cảnh tăng cường thực lực, Chiến Dã bộc phát toàn lực đoán chừng còn kinh khủng hơn Mạc Tà và tiểu Chập Long.

Thực lực Quỷ Khung Quân Vương đã là chuẩn đế hoàng, Sở Mộ cho nó sử dụng Nham hệ Hồn Châu cấp hai giúp cho lực phòng ngự tăng cường gấp đôi. Có lẽ nó đánh không lại Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng, nhưng sơ đẳng đế hoàng cũng không thể giết nó. Nhất là thời điểm Quỷ Khung Quân Vương thi triển Quân Vương Quỷ Biến phòng ngự tuyệt đối, cho dù Mạc Tà đánh một kích toàn lực cũng chỉ lưu lại vết thương nho nhỏ mà thôi.

Thế nhưng, nói đi thì nói lại, Nham hệ Hồn Châu cấp hai giá trị tới 3 vạn linh, Sở Mộ còn đặc biệt cường hóa thuộc tính cho Quỷ Khung Quân Vương, hiển nhiên không thể yếu được.

Về phần Phược Phong Linh và Ma Thụ chiến sĩ sẽ phát huy tác dụng tùy vào hoàn cảnh. Một khi đặt chúng nó vào đúng trường hợp sẽ thu hoạch kết quả ngoài dự liệu.

Ngoại trừ Dạ và Băng Không Tinh Linh không thể tham chiến, những Hồn sủng khác vẫn có thể dốc toàn lực ứng phó. Tuy rằng Bất Hủ thành tràn đầy hung hiểm, nhưng đồng thời cũng là địa phương lịch lãm tuyệt hảo.

Thử nghĩ xem, lấy thực lực hiện tại của Sở Mộ phải đi tới chỗ nào để gặp được nhiều Hồn sủng đế hoàng như thế? Vừa thoải mái tàn sát, vừa tăng cường kinh nghiệm, lại còn có được danh hiệu anh hùng và phần thưởng hậu hĩnh.

Hắn đi đâu để tìm được cơ hội tốt cỡ này chứ?

Bây giờ mục tiêu trước mắt của hắn là thức tỉnh những đầu Thánh sủng còn lại, ngoài ra còn phải tùy thời lo lắng thuộc hạ của thiếu nữ phản bội.

Nhưng thực lực đám thuộc hạ của thiếu nữ phản bội hẳn là không quá mạnh mẽ. Tình huống này cũng giống như Liễu Băng Lam mà thôi, một khi có nhân loại quá mạnh xuất hiện ở trong Bất Hủ thành, người đó chắc chắn sẽ hấp dẫn phần lớn hỏa lực về phía mình, mạnh tới đâu cũng chỉ có con đường chết.

Hồn Điện.

"Nữ Tôn điện hạ, ngài nghỉ ngơi một chút đi! Thời gian dài như vậy không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Thiên Hạ thành chúng ta chỉ có ngài mới đủ sức chống lại sinh vật cấp đầu lĩnh, nếu như có tình huống ngoài dự liệu phát sinh, tinh thần không tốt thì..."

Đình trưởng lão lộ vẻ lo lắng, quay sang nói với Liễu Băng Lam.

Sở Mộ thức tỉnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu thành công giúp cho các vị Hồn Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ nghĩ rằng Mính Tiên Điểu còn phải mất một ít thời gian mới tới được Trấn Yêu Bi khác, cho nên tất cả mọi người thả lỏng tinh thần, tự mình nghỉ ngơi trong Hồn Điện.

"Ừ, cho người luân phiên thủ ở chỗ này, nếu có chuyện gì lập tức báo cho ta biết."

Băng Lam nói.

Đình trưởng lão gật đầu, kêu hai thị nữ đi theo Băng Lam trở về phòng nghỉ ngơi.

Băng Lam nằm trên giường của mình ngủ thiếp đi rất nhanh, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi. Đã nhiều như vậy, nàng chưa từng nhắm mắt lại lần nào, bây giờ hơi an tâm một chút mới có thể ngủ được, tinh thần của nàng còn rất hỗn loạn, tạm thời chỉ là vì mệt quá mới ngủ mê man như thế.

Trong phòng của nàng có rất nhiều Thụy Miên hương thảo do Hương Vân Vận điều chế, lúc nào cũng phảng phất mùi hương thoang thoảng có tác dụng buông lỏng thần kinh, giấc ngủ cũng sâu hơn. Không chỉ ngủ say ít mộng mị, mà còn gia tăng tốc độ khôi phục tinh lực. Hương thảo cao cấp hơn thậm chí có hiệu quả tăng cường tốc độ khôi phục hồn lực.

Dưới tình huống mùi thơm hoa cỏ lượn lờ khắp phòng thế này, Băng Lam từ từ ngủ say, nhưng lần này nàng thừa nhận áp lực quá lớn. Cộng thêm Sở Mộ còn bị vây trong Bất Hủ thành, cho nên Hương thảo cũng mất đi phần lớn tác dụng, dần dần trán nàng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Băng Lam hô hấp dồn dập, trong hôn mê nàng cảm giác mình rơi vào Đảo Ảnh Tuyền, từ từ chìm xuống đáy nước. Sau đó nàng lại thấy mình nổi lên, bỗng nhiên phát hiện mình cả người ướt sủng xuất hiện ở trong Bất Hủ thành.