Sủng Mị

Chương 788: Mê hồn phấn

"Chuyện này… đã như vậy, vậy thì bán với giá tám vạn linh, hi vọng lần này bằng hữu của Tiêu phu nhân có thể nhận được Thiên Tiên Băng."

Hoàng lão biết mức giá này đã tốt lắm rồi, lập tức đồng ý khoản giao dịch này.

Tiêu phu nhân đã nói rõ Hồn sủng cung thu thập không ít tin tức sai lầm, vì thế Hoàng lão cũng không có biện pháp đòi hỏi mức giá cao hơn.

Các vị lão giả tiếp tục đấu giá linh vật của mình, nhưng mà Sở Mộ đã không còn tâm tư ngồi lại nơi này. Bởi vì hắn rất quan tâm đến vị bằng hữu của Tiêu phu nhân.

Người không ngừng sưu tầm tin tức Thiên Tiên Băng ngoại trừ Băng Lam ra còn có thể là ai đây? Sở Mộ lập tức dùng hồn niệm nói với Tiêu phu nhân:

"Tiêu phu nhân, ngài nhắc đến vị bằng hữu kia có phải là Hồn Điện Tôn vị - Liễu Băng Lam?"

Tiêu phu nhân nhìn thoáng qua Sở Mộ, nàng biết nam tử này là thanh niên kiệt xuất Hồn Điện Sở Thần. Chẳng qua là nàng âm thầm kỳ quái tại sao Sở Thần lại biết bằng hữu của mình là Nữ Tôn Băng Lam

"Đúng thế!"

Dù sao cũng là thành viên Hồn Điện, cho nên Tiêu phu nhân không cần phải giấu diếm.

"Nàng bây giờ đang ở đâu?"

Sở Mộ vội vàng hỏi tới.

"Hẳn là đang ở trong mấy tòa tòa thành phụ cận, ngươi tìm Băng Lam làm gì?"

Tiêu phu nhân mở miệng hỏi.

Hai mắt Sở Mộ lập tức sáng lên, không nghĩ tới Băng Lam thật sự đang ở tại Ốc Cổ thành.

"Phiền toái ngươi chuyển lời dùm Sở Thần đang ở tại Ốc Cổ thành."

Sở Mộ nhanh chóng hồi đáp.

"Chuyển lời? Nàng chưa chắc chịu gặp."

Tiêu phu nhân hiển nhiên không biết Sở Mộ chính là nhi tử Băng Lam.

"Ngươi nói cho nàng biết tên của ta, nàng sẽ đến gặp."

Sở Mộ nói.

"À?"

Hai hàng lông mày của Tiêu phu nhân hơi cong lại, hiển nhiên là có ý nghi vấn và tò mò lời nói của Sở Mộ.

Mặc dù Hồn Điện Sở Thần vô cùng nổi danh trong Hồn Điện và các thế lực khác, danh tiếng cơ hồ truyền khắp Thiên Hạ Cảnh. Nhưng cho dù như thế, địa vị của hắn không thể nào so sánh với Tôn vị của Hồn Điện.

Tiêu phu nhân rất hiểu tính cách Băng Lam, nàng chưa bao giờ nguyện ý gặp mặt người ngoài, thậm chí những cường giả thuộc Điện Đình cũng hiếm khí nhìn thấy vị Nữ Tôn thần bí này.

Nhưng mà Tiêu phu nhân cực kỳ kinh ngạc chính là người thanh niên trước mắt này quá mức tự tin, chỉ cần nói ra tên hắn thì Nữ Tôn sẽ đồng ý tới gặp? Hơn nữa, trong lời nói mang theo ẩn ý Nữ Tôn tự mình đi tìm hắn, chuyện này rõ ràng là không phù hợp với lẽ thường.

"Được rồi, lúc ta thông báo tin tức Thiên Tiên Băng sẽ thuận tiện nhắc tới ngươi. Nhưng ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị cự tuyệt." Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com

Tiêu phu nhân tò mò thuộc về tò mò, nhưng nàng không phải là người nhiều chuyện.

Sở Mộ gật đầu cảm tạ, cũng không nói thêm gì nữa.

Số tiền bán trứng Thiên Ma Trùng 9000 linh, cộng thêm 41000 linh của Tiêu phu nhân, Sở Mộ tổng cộng thu về 5 vạn linh.

Hơn nữa, lúc trước Sở Mộ còn dư lại 1 vạn linh, xem như trong túi hắn đã có 6 vạn linh rồi. Về phần 3000 linh cướp đoạt từ giới chủ La Hắc và Tôn Khải Minh, Sở Mộ quyết định giữ lại làm thức ăn cho Hồn sủng.

Lại qua thêm một ít thời gian, giao dịch hội xuất hiện hồn tinh Thú thuộc tính cấp một đế hoàng, Sở Mộ lập tức xuất ra 1 vạn linh mua về. Kế tiếp chỉ cần tìm hồn tinh Trùng hệ đế hoàng, Sở Mộ coi như gom đủ linh vật cần thiết dùng để cường hóa tiểu Chập Long.

Tiểu Chập Long lột xác đến bảy đoạn có lẽ không thể sánh ngang đế hoàng, nhưng khẳng định không có thua kém bao nhiêu. Một khi bước vào tám đoạn, thực lực tiểu Chập Long chắc chắn mạnh hơn Hồn sủng chuẩn đế hoàng.

Chỉ tiếc là giao dịch hội không có xuất hiện hồn tinh Trùng hệ đế hoàng làm cho Sở Mộ tương đối thất vọng, đành phải đợi sau này thông qua phương pháp khác thua mua.

Sau khi Hồn Hoàng giao dịch hội chấm dứt, Sở Mộ trực tiếp rời khỏi Đại Sở thế gia, vốn là Sở Thiên Nhân muốn đi cùng với hắn trở lại Ốc Cổ vực.

Sở Mộ và Sở Thiên Nhân không có chỗ đặt chân ở Đại Sở thế gia, cho nên thời điểm nhóm Hồn Hoàng tản đi, bọn họ liền theo chân những người khác rời khỏi. Nhưng vẫn có phần lớn người lưu lại Đại Sở thế gia nghỉ ngơi qua đêm.

"Hắc hắc, ta có ước hẹn, tiểu tử ngươi về trước đi."

Vừa mới đi ra khỏi cửa Đại Sở thế gia, Sở Thiên Nhân bỗng nhiên quay sang nói với Sở Mộ, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.

Sở Mộ có thể đoán được Sở Thiên Nhân đã câu dẫn thiếu phụ nào đó trong bữa tiệc rồi, hẳn là dự định mò vào khuê phòng người ta làm một số hoạt động mờ mờ ám ám.

"Tam bá cũng có tuổi rồi, chú ý giữ gìn thân thể."

Sở Mộ vô cùng thiện ý nhắc nhở Sở Thiên Nhân một câu.

Sở Thiên Nhân lập tức dựng râu trợn mắt nói:

"Nói bậy, Sở Thiên Nhân ta hùng phong không ngã, mới mấy chục tuổi nhằm nhò gì!"

Sở Mộ hết đường bình luận, chỉ có thể một mình một người yên lặng biến mất vào trong đêm tối.

Sở sơn cũng có người canh gác vào ban đêm, phía dưới chân núi luôn có đèn dầu chiếu sáng.

Sở Mộ không đi đường bình thường, trực tiếp triệu hồi Dạ Lôi Mộng Thú bay xuyên qua rừng cây và sơn đạo trở về Ốc Cổ thành.

Sau khi hắn đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, hồn niệm cũng trở nên bén nhạy hơn trước rất nhiều. Chỉ có điều hồn niệm cao chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi vì hắn cực kỳ bất đắc dĩ nghe thấy một vài thanh âm gấp gáp và hơi thở nóng bỏng phả ra khi bay xuyên qua rừng cây.

"Những người này..."

Sở Mộ lắc đầu cười khổ, có lẽ sau đại tiệc đã lập tức kéo nhau ra đây rồi. Một phương diện là bị men rượu kích thích nên phóng khoáng hơn, hai là không khí yên tĩnh trong rừng cây trở thành địa phương vô cùng thích hợp cho bọn họ hoạt động.

Sở Mộ tương đối bảo thủ trong chuyện yêu đương nam nữ, vì thế hắn không thể tiếp nhận hành động vui vẻ lâm ly kiểu này. Cho dù hắn có nguyện ý đi nữa cũng phải tìm một nơi nào đó bí ẩn, chứ nhất định không thể nào thả sức mây mưa ngoài trời như thế này.

Dĩ nhiên trong lòng hắn đúng là suy nghĩ như vậy, nhưng trong trường hợp Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi dạo trong rừng rậm dưới ánh trăng thơ mộng. Lỡ may không cẩn thận bộc phát tình cảm, Sở Mộ rất có thể sẽ bỏ qua hai chữ "bảo thủ" kia đi.

"A? Ngươi tới rồi, thật là tốt quá!"

Sở Mộ còn đang cảm khái vì sự cuồng bạo của đám người này, bỗng nhiên một thanh âm ôn nhu, quyến rũ truyền đến.

Sở Mộ nhất thời sững sờ tại trận, vội vàng xoay người lại lập tức phát hiện dưới tàng cây là một nữ tử dáng người thành thục, khe áo khép hờ để lộ ra hai mảnh trắng nõn mềm mại.

Thời điểm Sở Mộ xuyên qua nơi này hiển nhiên không biết đây là địa phương dành cho nam nữ hẹn hò, hẳn chỉ muốn bay ngang qua rừng cây để trở về nhanh hơn.

Kết quả không nghĩ tới trong lúc vô tình bị một nữ tử phong tình gọi lại, điều này làm cho Sở Mộ nhất thời chống đỡ không nổi, cứng đờ người ra một lúc lâu.

Đối phương dùng hồn niệm truyền vào trong tai Sở Mộ, cho nên câu nói kia khẳng định là nói với hắn.

"Ngươi nhận lầm người!"

Sở Mộ trả lời nhàn nhạt, ánh mắt nhìn xuyên qua bóng tối loáng thoáng cảm giác nữ tử này có vẻ quen thuộc.

"Ngươi không phải là Sở Thần sao?"

Nữ tử chậm rãi đi tới, vòng eo nhẹ nhàng chuyển động giống như rắn nước không xương, môi hồng như táo, da trắng như ngọc, mị nhãn như tơ, mái tóc dài rũ xuống thắt lưng càng thêm mê người.

Sở Mộ cẩn thận đánh giá nữ tử đứng cách đó không tới năm thước, hồi lâu sau mới nhớ lại nữ tử này từng ngồi cạnh mình trong bữa tiệc, lại còn kề tai nói nhỏ mấy câu tiếng lóng.

Lúc ấy Sở Mộ cũng không có để ý, dù sao lúc đó quá nhiều nữ tử thu ba dào dạt, thấp giọng thỏ thẻ đủ thứ chuyện làm cho Sở Mộ như lọt vào sương mù, căn bản là không hiểu và không nhớ được gì hết.

Thế nhưng, bây giờ Sở Mộ coi như đã hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng.

Điều này làm cho Sở Mộ cười khổ không biết nên nói gì cho phải.

Đi ngang qua lại biến thành tiếp nhận ước hẹn, chuyện này đúng là không dễ giải thích chút nào.

"À, tại sao mình lại đi qua nơi này, chẳng lẽ là ý nghĩ trong tiềm thức?"

Sở Mộ vô cùng thành thật tự vấn lương tâm.