Sủng Mị

Chương 59: Tuyên chiến - Lửa giận dâng cao

"Câm miệng. Cho con phế lang cút sang một bên." Chủ nhân Phong Tinh Linh miệt thị nhìn lướt qua chủ nhân Lão Lang, không hề để ý người này nữa, lập tức điều khiển Phong Tinh Linh truy kích Mạc Tà.

"Ngu xuẩn, Phong Tinh Linh của ngươi làm sao đuổi kịp tốc độ con hồ ly kia, gia trì cho Ni Đa Thú một đạo Thừa Phong coi." Vương Khả Lạc trợn mắt nhìn sang tên Tôn Ly vừa đánh bị thương đồng đội kia, tức giận nói.

Chủ nhân Phong Tinh Linh tên là Tôn Ly giơ ra bộ mặt chán ghét, vô cùng không tình nguyện mệnh lệnh Phong Tinh Linh thi triển Thừa Phong thuật gia tăng tốc độ cho Ni Đa Thú chậm chạp.

Ni Đa Thú là sinh vật thiên về lực lượng và phòng ngự thuần túy, sau khi được gia trì Thừa Phong tốc độ được tăng cường một mảng lớn, lực chiến đấu lập tức trở nên cực kỳ kinh khủng. Toàn thân vốn có một tầng nham thạch bao trùm khóa chặt vị trí Mạc Tà, cúi đầu húc thẳng tới đối phương.

Khói bụi cuồn cuộn, cát sỏi văng khắp nơi, khi Mạc Tà dự định né tránh sang bên cạnh, hai sợi dây leo nhanh chóng chui ra khỏi mặt đất ngăn chặn hai bên hông Mạc Tà.

Mạc Tà còn chưa kịp tìm kiếm đối sách, trong giây lát từng dãy gai nhọn sắc bén từ trên trời giáng xuống, diện tích bao phủ cực kỳ rộng. Mạc Tà hầu như bị phong tỏa tại một chỗ cố định.

Bộ lông Mạc Tà lập tức dựng lên, quang mang nhàn nhạt trôi đi, nhưng gai nhọn rơi xuống quá dày đặc, thân thể của nó vẫn bị không ít gai đâm vào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com

Thứ Yêu Thảo thi triển kỹ năng không tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với Mạc Tà, đáng sợ chính là đầu Ni Đa Thú công kích. Lần này Mạc Tà đã bị Ni Đa Thú hoàn toàn phong kín, căn bản không có chỗ né tránh.

"Mạc Tà, nghênh đón."

Đã không có chỗ thể trốn thì phải chấp nhận va chạm rồi, Sở Mộ quyết đoán lựa chọn nghênh đón.

Mạc Tà khẽ hạ thấp thân thể, trong giây lát lao ra trực tiếp đối kháng với Ni Đa Thú to hơn nó gấp bốn, năm lần.

Lấy hình thể khổng lồ của Ni Đa Thú, cho dù sử dụng Nguyệt Ảnh cũng không làm nên chuyện gì, ba cái hư ảnh cũng sẽ bị đụng toàn bộ. Vì thế Sở Mộ không cho Mạc Tà sử dụng Nguyệt Ảnh né tránh, mà là trực tiếp hạ mệnh lệnh công kích.

"Huyết Liệt Trảo."

Trong quá trình Mạc Tà chạy đi chậm rãi móng vuốt lóe hàn quang ra ngoài, trảo nhận cấp hai hậu kỳ đánh tới Ni Đa Thú. Đỉnh đầu Ni Đa Thú bị xé mở một vết thương sâu hoắm nhìn thấy mà giật mình.

Cái đầu Ni Đa Thú vừa cứng rắn vừa dày, lực phòng ngự kiên cố vô cùng

Nhưng mà Huyết Nhận vừa xẹt qua, đỉnh đầu cứng rắn xuất hiện vết nứt vỡ rồi nhanh chóng mở rộng. Ngay sau đó lớp giáp xác bên ngoài biến thành mảnh nhỏ rơi xuống đất, cái đầu Ni Đa Thú da tróc thịt bong.

"Ầm!"

Mặc dù đánh trúng Ni Đa Thú, nhưng Mạc Tà vẫn bị tông vào chính diện, cái bụng lập tức hãm xuống một khúc, thân thể bị đánh bay lên cao hơn mười thước, không ngừng xoay vòng vòng trên không trung.

"Rống ~!"

Ni Đa Thú lắc lư cái đầu phát ra tiếng kêu thống khổ, một tiếng gào thét qua đi, đỉnh đầu Ni Đa Thú vốn cứng rắn trong giây lát bạo liệt rời ra.

Nhất thời tiếng gầm rú không ngừng quanh quẩn bốn phía.

Ni Đa Thú lấy lực phòng ngự trứ danh, nhất là vị trí đầu lâu cứng rắn nhất lại bị một con Nguyệt Quang Hồ dùng trảo nhận kích thành mảnh vụn. Một màn này nhìn từ góc độ nào cũng phải giật mình kinh hãi, đồng thời không thể nào tin nổi.

Huyết Liệt Trảo xuất hiện là nguyên nhân chủ yếu khiến cho toàn bộ chiến trường lâm vào yên tĩnh. Giờ này khắc này, lý luận thâm căn cố đế về Nguyệt Quang Hồ chỉ là sủng vật đã bị triệt để phá vỡ. Bây giờ có ai còn cho rằng một con Hồn sủng có thể đánh nát đầu lâu Ni Đa Thú lại là sủng vật đây?

Thân thể Mạc Tà từ giữa không trung rơi xuống, móng vuốt ma sát với mặt đất vạch ra mấy đường rãnh kéo dài tới gần vị trí lưới phòng hộ. Sở Mộ nhìn thấy Mạc Tà bị đụng bay ra ngoài lòng đau như đao cắt, cảm giác tức giận tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể hắn vậy.

Sở Mộ tính cách lạnh lùng khuôn mặt tràn đầy cương nghị và ương ngạnh, thế mà cặp mắt kia giờ đây tràn đầy lửa giận cùng chiến ý. Sở Mộ cắn chặt hàm răng, trực tiếp dùng hồn niệm tiến hành đối kháng Tinh Thần Gia Tỏa của Tào Dịch, oán niệm tạo thành lực lượng tinh thần cường đại, cùng với ý chí bất khuất đánh thẳng vào thế giới tinh thần Tào Dịch.

Tào Dịch liền biến sắc, giờ phút này hắn có thể cảm giác được tinh thần xung kích mãnh liệt đến từ Sở Mộ, loại tinh thần xung kích này không ngờ lại là lực lượng Hồn Sĩ.

Mạc Tà bị tông bay ra thật xa, khi tới gần lưới phòng hộ mới dừng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, khóe miệng đã tràn ra vết máu, nhưng ánh mắt của nó lại tập trung vào Sở Mộ.

Quỷ dị nhất chính là lúc này con ngươi Mạc Tà để lộ ra tình cảm hoàn toàn nhất trí với Sở Mộ, giống như là tức giận, giống như là chiến ý cường liệt nhất.

Sở Mộ và Mạc Tà tâm linh tương thông, hắn thừa nhận áp lực cực lớn tiến hành hồn niệm đối kháng Tào Dịch, điều này làm cho Mạc Tà cao ngạo gia tăng ý chí muốn giành lại tôn nghiêm cường giả càng thêm mãnh liệt.

"Mạc Tà, ánh trăng!"

Trong khi tinh thần đối kháng với Tào Dịch, đồng thời Sở Mộ vẫn không quên Mạc Tà đang chiến đấu vì mình, vội vã dùng tâm niệm duy trì liên lạc.

"Bản thân ta muốn nhìn xem hồn lực của ngươi có thể kiên trì bao lâu." Sắc mặt Tào Dịch dữ tợn, Sở Mộ thể hiện ra thực lực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Thế nhưng như vậy lại càng cố định ý nghĩ của hắn, Tào Dịch đã hạ quyết tâm bóp chết Sở Mộ.

Bầu trời dần dần chuyển sang giữa đêm, trên cao cuồng phong gào thét xua đuổi đám mây đen về phương xa, ánh trăng bàng bạc nhô ra chiếu xuống mặt sân, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Mạc Tà đứng dậy, ánh mắt lộ ra vài phần kiên nghị, nó đột nhiên gia tốc đẩy nhanh tốc độ xuyên qua bụi gai do Kinh Cúc Yêu bố trí, chạy vào trong chiến trường.

"Không được để cho nó đến gần ánh trăng." Vương Khả Lạc trong giây lát ý thức được Nguyệt Quang Hồ có kỹ năng chủng tộc đặc biệt - Nguyệt Ngưng Hoa, mắt thấy Mạc Tà nhanh chóng đến gần vị trí ánh trăng, nhất thời thất kinh gào lên.

Chín giai Độc Giác và tám giai Xích Hạt lập tức xuất hiện ở trước mặt Mạc Tà, Độc Giác thi triển ra kỹ năng Quán Xuyên (cái loại mà mấy con một sừng hay chơi á – Dg ^^), Xích Hạt thì vung cái đuôi nhọn hoặc đâm xuống đầu Mạc Tà.

"Ầm!"

Quán Xuyên lướt qua người Mạc Tà nhưng chỉ quét rơi xuống vài cọng lông màu bạc, sau đó theo quán tính hung hăng đánh xuống mặt đất đầy cát sỏi, đục ra một cái lỗ thủng thật to.

"Phốc..." Cái đuôi bò cạp chỉ có chỉ đánh trúng phần đuôi Mạc Tà, sau đó xuyên qua phía sau lưng, một kích này cũng biến thành vô dụng.

"Vù vù vù!"

Mạc Tà mới vừa né tránh Độc Giác và Xích Hạt công kích, Phong Tinh Linh đã thổi quét Toàn Phong bao phủ phạm vi rất lớn.

"Mạc Tà, Ám Tập."

Thể lực Mạc Tà đã không còn nhiều lắm, chỉ dựa vào ý chí cắn răng thi triển ra Ám Tập. Nếu như dựa theo tốc độ và quỹ tích lúc trước, Mạc Tà nhất định sẽ bị Toàn Phong cuốn lên. Ngay khi thi triển Ám Tập tốc độ Mạc Tà trong nháy mắt tăng cường lên gấp đôi, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người chạy xuyên qua Toàn Phong tiến vào trung tâm chiến trường.

Ánh trăng nhàn nhạt chẳng biết từ lúc nào bị bịt kín một tầng sương mù, làm cho ánh trăng nhu hòa hơn vài phần. Lúc này Mạc Tà tắm rửa ánh trăng giống như phủ thêm một lớp ngân giáp tà mị lên trên người, Nguyệt Quang Hồ dựa vào ánh trăng, chiến lực lập tức gia tăng một cấp.

Những vết thương nhợt nhạt từ từ hồi phục, chỗ bụng bị Ni Đa Thú đánh đòn nghiêm trọng cũng chậm rãi biến hóa.

Ánh trăng chính là phương pháp hữu hiệu nhất giúp cho Nguyệt Quang Hồ khôi phục, thời gian hấp thu càng dài, vết thương khôi phục lại càng nhanh. Quan trọng nhất là theo ánh trăng chiếu vào, thể lực Mạc Tà đang hồi phục nhanh chóng.

"Ô ô ô ~!"

Mạc Tà ngẩng đầu lên hướng về phía mặt trăng tru lớn, khí thế mạnh mẽ trong phút chốc gia tăng lên đến cường thịnh.

Mọi người phảng phất có thể nhận ra Nguyệt Quang Hồ cao ngạo, uy nghiêm từ trong thanh âm kia. Đây là hành vi Nguyệt Quang Hồ tuyên chiến với tất cả Hồn sủng có mặt trên chiến trường.

Tuyên chiến.

Chân chính tuyên chiến với sáu con Hồn sủng còn lại.

Mạc Tà điên cuồng lại trấn trụ mọi người một lần nữa.

Không một người nào có thể ngờ được Nguyệt Quang Hồ lấy xinh đẹp trứ danh lại có được tà khí, cuồng dã và nghiêm nghị như thế này.