"Tiểu công chúa, tinh thần của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, đoán chừng phải bất tỉnh mấy ngày. Trước khi hắn tự mình thức tỉnh và dưỡng thương, ngươi cần phải bảo đảm an toàn cho hắn."
Vào lúc này Ly lão nhi tự giác nhảy ra ngoài, nhanh chóng nhắc nhở Cẩn Nhu công chúa.
Trên mặt Cẩn Nhu công chúa lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm, không biết từ đâu chạy tới một con nửa người nửa sủng biết nói kỳ lạ như thế. Qua một hồi lâu nàng mới kịp thời phản ứng, mở miệng nói:
"Chẳng lẽ ngươi con báo quái dị có thể nói trong truyền thuyết?"
"…"
Ly lão nhi vừa nghe Cẩn Nhu công chúa miêu tả mình như vậy, khuôn mặt lão lập tức cứng ngắc như tượng sáp.
"Ta cũng lười giáo huấn ngươi, tiểu cô nương không hiểu thế nào là tôn trọng trưởng bối. Đừng có nhiều lời, nhanh chóng trốn vào trong hang động đi, cái tên Lăng Hà kia lỗ mũi thính như chó, không bao lâu nữa sẽ đuổi theo tới đây. Năng lực ẩn giấu của ngươi chỉ có hạn, phải lợi dụng địa hình phức tạp nơi này vứt bỏ hắn."
Ly lão nhi vội vàng nói gấp.
Cẩn Nhu công chúa gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh chóng nhảy lên trên lưng Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ tiến vào sâu trong hang động.
Mạc Tà cũng biết bây giờ Sở Mộ cần phải dựa vào Cẩn Nhu công chúa bảo vệ cho nên chú ý đi theo sau nàng, hi vọng có thể dẫn Sở Mộ an toàn thoát khỏi nguy cơ lần này. Chỉ cần Sở Mộ có thể tỉnh lại, cho dù là Lăng Hà hay đám sát thủ khẳng định không thể nào truy đuổi được.
"Ly lão, tại sao Sở Mộ thoạt nhìn có vẻ là lạ, ta cảm giác hình như hắn quen biết nữ tử kia?"
Trong quá trình xâm nhập vào trong hang động, Cẩn Nhu công chúa vẫn không nhịn được tò mò, nhỏ giọng hỏi Ly lão nhi.
Lúc trước nàng đã thấy Sở Mộ biểu hiện rất kỳ quái, tựa hồ trong lòng Sở Mộ còn đang giấu kín chuyện gì. Thậm chí Cẩn Nhu công chúa có cảm giác quan hệ giữa Sở Mộ và đối phương giống như là không chết không thôi.
"Mấy chuyện này có thể tùy tiện nói hả?"
Tuy là Ly lão nhi nói như thế, nhưng bộ mặt thể hiện ra ngoài rõ ràng là không thể nào giữ được bí mật.
"Ta đã biết bí mật còn lớn hơn nữa, còn có chuyện gì không thể nói?"
Cẩn Nhu công chúa nhắc đến bí mật kia hiển nhiên là ám chỉ Mạc Tà liên tục dị biến.
Trên thực tế Cẩn Nhu công chúa đúng là đã giúp Sở Mộ một ân tình rất lớn, nàng bảo thủ bí mật này làm giảm bớt không ít khó khăn đối với hắn trên con đường lịch lãm. Ngoài ra nàng cảm thấy đâm thủng sự thật này thì bản thân mình không có bao nhiêu lợi ích, nhất định sẽ dẫn đến một trận phong ba càn quét khắp đại lục, Sở Mộ sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng ngọn gió, rất có thể rơi vào nguy cơ vạn kiếp bất phục.
Một phần là vì lợi ích, một phần là vì tình cảm nên nàng trước giờ vẫn còn lưỡng lự chưa dứt.
"Ngươi không phải đã biết hắn mất đi một hồn sao? Chuyện này chính là có liên quan đến một hồn bị mất kia. Ta chỉ có thể nói nhiêu đó thôi, nói nhiều hắn chửi!" Ly lão nhi vừa nói vừa liếc mắt ra vẻ rất mờ ám.
Cẩn Nhu công chúa nghe thấy câu đó liền ngạc nhiên ngơ ngẩn hồi lâu, quả thật không nghĩ tới những người đó liên quan tới hồn thứ nhất của Sở Mộ. Nếu đây là quan hệ đến hồn thứ nhất, vậy thì ngày hôm nay Sở Mộ biểu hiện đã có thể giải thích rõ ràng rồi. Bản thân hắn không phải là hạng người sợ hãi rụt rè, mà là một người vẫn luôn kiên trì với tín niệm của mình, không ngừng chiến đấu và rèn luyện trên con đường trở thành cường giả.
Bên ngoài ngọn núi, vô số thân ảnh mặc y phục xanh lục cưỡi Hồn sủng xuất hiện dưới chân núi. Hơn nữa toàn bộ bọn họ đều tụ tập trước cửa hang động mà Cẩn Nhu công chúa tiến vào cách đó không lâu.
Tất cả sát thủ im lặng chờ đợi mệnh lệnh của Lăng Hà, lúc này ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng quét qua đám sát thủ như núi lửa sắp sửa bộc phát.
Lăng Hà đứng ở trên người mười đoạn Liệt Dương Giác Thú cấp quân chủ, mở miệng nói:
"Hai người kia đang ở trong hang động, bọn họ nhất định muốn dựa vào địa hình phức tạp né tránh chúng ta truy tung."
"Lăng đại nhân, địa hình hang động là hoàn cảnh chúng ta am hiểu nhất. Xin ngài yên tâm, lần này chúng ta chắc chắn sẽ không cho hai người bọn họ chạy thoát."
Đại thủ lĩnh áo lam bình tĩnh nói.
"Chúng ta phân tán ra tiến hành tìm kiếm toàn diện khắp hang động, cho dù bọn họ trốn tới chỗ nào cũng phải tìm ra cho bằng được." Một đại thủ lĩnh khác lên tiếng.
Lăng Hà chậm rãi nói:
"Phân tán? Không cần thiết, thực lực tiểu công chúa Yểm Ma cung không yếu, đám sát thủ các ngươi chưa chắc là đối thủ của nàng, rất có thể sẽ bị đánh bại từng người một."
"Bây giờ thi hành theo lời ta nói, hai người các ngươi tự mình dẫn dắt một đội, sau đó cùng ta tiến vào hang động. Thiểm Điện Ly Vương của ta có thể phát hiện khí tức của bọn họ, sau khi tìm thấy, các ngươi phải lập tức phong kín tất cả đường lui."
Hai đại thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng lúc gật đầu bắt tay vào phân chia hai đội ngũ sát thủ.
"Bây giờ đi theo ta, hi vọng tốc độ của các ngươi không quá chậm." Lăng Hà nhàn nhạt nói.
"Lăng đại nhân yên tâm, đúng là thực lực Hồn sủng của chúng ta không thể so sánh với ngài, nhưng tuyệt đối không bao giờ rơi lại phía sau."
Hai đại thủ lĩnh đồng thời vỗ ngực bảo đảm.
"Vậy thì tốt, trong vòng một ngày ta sẽ tìm được bọn họ."
Trên mặt Lăng Hà hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lăng Hà có thể tiếp tục truy tung Sở Mộ không phải vì năng lực dã luyện của hắn tốt. Mà là vì Thiểm Điện Ly Vương của hắn có thiên phú cực mạnh trên phương diện này, chỉ cần Thiểm Điện Ly Vương còn tồn tại, Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa đừng mơ tưởng đến chuyện chạy thoát.
Hang động bên trong núi quanh co, phức tạp ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, vô số lối đi và ngã rẽ không biết nối thông tới nơi nào, đôi khi lại chạm vào ngõ cụt xem như phải mất không ít thời gian quay đầu trở lại đường cũ. Thậm chí còn có mạch nước ngầm và hố sâu tạo thành một mê cung ẩn sâu trong lòng núi.
Hoàn cảnh hang động đặc thù tạo ra một địa phương phong bế triệt để, nơi đây có thể nói là địa phương dành riêng cho những Hồn sủng ưa thích không khí u ám.
Trên đường Cẩn Nhu công chúa tiến tới đã bị Hồn sủng hoang dã gây trở ngại không nhỏ, nàng không có cách nào làm việc hoàn hảo giống như Sở Mộ. Thậm chí có mấy lần còn bị tộc quần Hồn sủng phát hiện truy đuổi rồi tiến hành vây công.
Sinh vật trong hang động lấy Trùng hệ Hồn sủng làm chủ, hơn nữa trên trình độ nhất định thường có thêm Hắc Ám thuộc tính.
Tiểu công chúa thường xuyên thay đổi lộ trình nhưng vẫn đi phía trước, tộc quần Trùng hệ Hồn sủng nơi này có số lượng kinh người. Phần lớn hang động đã bị chủng tộc Ngô Công chiếm cứ biến thành lãnh thổ của chúng, nếu như lỡ bước tiến vào nơi đó sẽ đối mặt nguy hiểm cực lớn. Cho dù tất cả Hồn sủng đạt tới mười đoạn cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra ngoài.
Trên đoạn đường này, Ly lão nhi vẫn luôn nhắc nhở Cẩn Nhu công chúa từng ly từng tý, thái độ y như là sư phụ dạy dỗ đệ tử.
"Vậy đi con đường nào? Không thể trở về đường cũ, đám sát thủ và Lăng Hà đã tới gần lắm rồi."
Đến lúc này Cẩn Nhu công chúa cũng do dự không quyết, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể cho ra kế sách nào tốt.
"Bảo tiểu Băng Hồ của ngươi phá vỡ tầng nham thạch trên đầu, sau đó cho Nham hệ Hồn sủng đi trước dò đường. Phía trên đầu ngươi là một hang động khác, đúng lúc gần với sào huyệt Thiên Túc Ngô Công. Nếu có thể an ổn xuyên qua nơi đó sẽ kéo giãn được một khoảng cách." Ly lão nhi chậm rãi nói.
"Ta có thể lợi dụng tộc quần Thiên Túc Ngô Công đối phó đám sát thủ?" Cẩn Nhu công chúa hỏi lại một câu.
"Chuyện này hả? Hay là quên đi, ngươi vốn không am hiểu đặc tính của tộc quần Hồn sủng hoang dã, không hiểu nắm bắt thời cơ như thế nào, không cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy. Chỉ cần trì hoãn thời gian là tốt rồi."
Ly lão nhi lắc đầu phản đối.
Cẩn Nhu công chúa cũng không kiên trì ý nghĩ của mình, ra lệnh cho Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ đông cứng tầng nham thạch trên đầu. Sau đó tiếp tục ra hiệu cho Hồn sủng khác ra sức phá hủy.
Trước đó Ly lão nhi quan sát thật kỹ mới nhận ra phía trên có nước chảy xuống, trải qua phân tích hồi lâu mới kết luận trên đầu còn có một tầng hang động khác.
Quả nhiên đúng như Ly lão nhi dự liệu, sau khi Hồn sủng của Cẩn Nhu công chúa phá hủy chừng mười thước nham thạch liền xuất hiện một khoảng không rộng lớn, hai đầu là một thông đạo quanh co tối om không biết điểm cuối là nơi nào.
Cẩn Nhu công chúa cũng không thể nhận ra phương hướng chính xác, đành phải dẫn Hồn sủng của mình và ba con Hồn sủng của Sở Mộ lựa chọn một hướng tiến tới.
Thiên Túc Ngô Công có thể tự do di chuyển bên trong tầng nham thạch cứng rắn, hơn nữa lúc bình thường nằm bất động rất khó phát hiện chúng nó tồn tại. Trong lúc Cẩn Nhu công chúa từ từ mò đường đi tới bỗng nhiên phát hiện có dấu vết Thiên Túc Ngô Công lưu lại, vách đá chung quanh bị đục ra vô số lổ thủng to nhỏ thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Hiện tại Công chúa càng thêm cẩn thận rồi, nàng không biết Thiên Túc Ngô Công đã sống ở nơi này bao nhiêu năm, giai đoạn trưởng thành đã tới trình độ nào. Nếu không cẩn thận lỡ may bị chúng nó vây khốn xem như hết đường chạy trốn.
Khi Cẩn Nhu công chúa nhìn thấy dấu vết vách đá bị xuyên thủng như tổ ong kia đã có cảm giác hơi bất an rồi. Bởi vì điều này cho thấy ở khu vực gần đây đang có tộc quần Ngô Công sinh sống. Nguồn truyện:
Truyện FULL"Nếu như Sở Mộ tỉnh táo, hắn có thể lợi dụng tộc quần Ngô Công vứt bỏ đối phương. Thậm chí còn dẫn dụ hai bên phát sinh xung đột giảm bớt không ít phiền toái."
Ly lão nhi thở dài một hơi cảm thán.
Cẩn Nhu công chúa nhìn thoáng qua Sở Mộ nằm bất tỉnh trên lưng Mạc Tà. Nàng đã tiến vào hang động nửa ngày rồi, thế mà Sở Mộ còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cẩn Nhu công chúa không biết mình có thể kiên trì mấy ngày nữa.