Nam tử mắt ưng trừng mắt liếc sang Trầm Dịch Thành, trong lòng thầm nghĩ:
"Sợ mất mặt còn chưa đủ sao? Lại còn muốn cầu tình dùm?"
Nhưng hắn cuối cùng vẫn gắng gượng nói một câu:
"Hi vọng Ly Ngân đại ca thả Bạo Huyết Uyên Thú ra, thanh niên đồng lứa bồi dưỡng một con Hồn sủng cũng không dễ."
"Vậy còn phải xem tâm tình đầu lĩnh."
Ly Ngân cười cười nhìn lướt qua Sở Mộ.
"Sở Thần, thanh niên đồng lứa cạnh tranh công bình, thắng bại điểm đến là dừng, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt."
Trong lòng nam tử mắt ưng lại càng phiền não, bây giờ còn phải cầu tình thanh niên đồng lứa nữa? Lần này đúng là mặt mũi của hắn mất sạch rồi.
Lúc này Sở Mộ đã đứng bên cạnh Bạo Huyết Uyên Thú, không có ai chú ý tới tròng mắt Sở Mộ hiện lên một luồng ma diễm, cánh tay quỷ mị đã thọc vào trong thân thể Bạo Huyết Uyên Thú.
"Mẫn Tâm."
Sở Mộ tranh thủ lúc mọi người đang chú ý vào Ly Ngân và nam tử mắt ưng giằng co nhau, trực tiếp thi triển kỹ năng Mẫn Tâm đối với Bạo Huyết Uyên Thú.
Hiện tại ánh mắt của mọi người đang tập trung vào người Sở Mộ, chờ đợi hắn cho ra quyết định. Ngay sau đó bọn họ kinh ngạc phát hiện trong lòng bàn tay Sở Mộ đã nắm một cái nội tạng kết tinh đỏ chót.
Nội tạng kết tinh còn đang nhỏ máu từng giọt từng giọt sềnh sệch xuống đất, thậm chí nó vẫn còn co bóp trong lòng bàn tay Sở Mộ, rõ ràng là mới bị Sở Mộ sinh sôi kéo đứt ra khỏi cơ thể.
"Tâm tình ta hôm nay không tốt."
Giọng nói Sở Mộ lạnh như băng.
"Phụt!"
Huyết tương vẩy ra, nội tạng kết tinh nổ tung, Sở Mộ trực tiếp vận lực bóp nát không chút ngại ngần.
"Gào ~!"
Thân thể Bạo Huyết Uyên Thú chấn động kịch liệt, tru lên một tiếng thống khổ rồi ngã gục xuống đất.
Thân thể Bạo Huyết Uyên Thú co giật vài lượt mới hoàn toàn bất động, nhất thời khí tức sinh mệnh nhanh chóng tản đi, hai con ngươi lòi hẳn ra ngoài.
Đã chết.
Bạo Huyết Uyên Thú bị Sở Mộ bóp nát nội tạng kết tinh triệt để tử vong.
Một màn kinh khủng này khiến cho không khí an tĩnh dị thường, tất cả mọi người trợn mắt há mồm không nói nổi lời nào. Không phải là bọn họ kinh hãi vì Sở Mộ trực tiếp giết chết Hồn sủng của Trầm Dịch Thành, mà là bị thủ đoạn tàn sát ghê rợn của Sở Mộ chấn nhiếp tâm thần.
Nam tử mắt ưng bị hành động của Sở Mộ làm cho trấn trụ rồi, Hồn Điện - Ly Ngân ngang tàng lớn lối, đó là vì Ly Ngân có tư cách lớn lối. Nhưng mà người thanh niên này đến tột cùng dựa vào cái gì mới dám hành động như thế? Dưới tình huống mình đã cầu tình vẫn ra tay giết chết chủ sủng của Trầm Dịch Thành, đây chẳng phải là coi rẻ hắn, coi rẻ cả Thương Minh hay sao?
Tức giận và sỉ nhục cảm lập tức dâng trào trong nội tâm hắn, nam tử mắt ưng mặt mày đỏ bừng bừng tùy thời đều có thể bộc phát lửa giận.
Ly Ngân nhìn thấy máu tươi và nội tạng rải đầy mặt đất cũng sững sờ chốc lát, sau đó bỗng nhiên cười phá lên, hoàn toàn không thèm bận tâm Trầm Dịch Thành và nam tử mắt ưng đang cực kỳ giận dữ.
Không thể giết, vậy thì ít nhất cũng phải xin đối phương một miếng thịt.
Ly Ngân chính là thích cái phong cách này của Sở Mộ, chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè, chuyện gì cũng phải cố kỵ, đó là khiếp đảm của hạng người tầm thường. Nếu như đã là địch, nhất định phải làm cho địch nhân cảm thấy sợ hãi, làm cho địch nhân sinh ra ám ảnh đối với mình.
"Có thể lăn!"
Sở Mộ khoát tay áo ý bảo Điện vệ thu hồi Hồn sủng của mình lại, để hai người kia rời đi.
Trầm Dịch Thành tức giận đến nổ phổi, khuất nhục ngày hôm nay chỉ sợ là cả đời bọn họ cũng không thể quên.
Từ trước tới nay Trầm Dịch Thành rất ít khi thất bại trong việc bàn mưu tính kế, nhưng lần này đã thất bại thảm hại trên tay Sở Mộ. Không chỉ là thành quả bị đoạt đi, lại càng đánh mất một con chủ sủng, huyết hai thâm thù cỡ này làm cho Trầm Dịch Thành chịu nổi? Hắn âm thầm hạ lời thề nhất định sẽ khiến cho Sở Thần trả giá gấp mười lần, nếu không oán hận trong lòng hắn khó thể tiêu trừ.
Nam tử mắt ưng biết tiếp tục lưu lại nơi này càng thêm khuất nhục mà thôi, trực tiếp nắm lấy Trầm Dịch Thành và Phùng Khôn chạy sang phương hướng khác.
Nam tử mắt ưng không có lập tức triệu hồi Hồn sủng, mãi cho đến khi rời xa đám người Hồn Điện mới gọi Dực hệ Hồn sủng của mình ra ngoài, sau đó ném Trầm Dịch Thành và Phùng Khôn lên lưng nó.
Vào lúc này sắc mặt nam tử mắt ưng âm trầm tới cực điểm, hắn đã nhớ kỹ cái tên Sở Thần này. Trong tương lai nếu có cơ hội gặp lại, hắn chắc chắn sẽ bằm thây cái tên tiểu tử không biết điều kia.
Nam tử mắt ưng khống chế Dực hệ Hồn sủng của mình bay lên, trong quá trình chạy đi không nói một câu nào, cả người hắn y như một pho tượng băng lạnh giá.
Trầm Dịch Thành vô cùng suy yếu ngồi bệch trên lưng Hồn sủng, lồng ngực hắn đang phập phồng nặng nề, tức giận trào dâng cuồn cuộn trong lòng hắn làm cho thương thế càng lúc càng chuyển biến xấu.
Qua một hồi lâu, Trầm Dịch Thành mới tạm thời hòa hoãn tâm tình, cố gắng đè nén sỉ nhục và oán khí xuống, hắn theo bản năng kiểm tra ống tay áo.
"Phùng Khôn, ngươi có đưa Ức Dịch cho ta không?"
Khuôn mặt Trầm Dịch Thành cứng đờ ra, vội vàng quay đầu lại hỏi thăm Phùng Khôn.
"Lúc trước ta đã đưa cho ngươi rồi mà? Ngươi đi tới trước mặt nữ nhân kia rồi che giấu vào trong tay áo đó." Phùng Khôn lấy làm ngạc nhiên, thấp giọng nói.
Phùng Khôn nói một câu đó làm cho da mặt Trầm Dịch Thành co rút lại, mới vừa hồi phục được chút ít tâm tình thì cảm xúc lại dâng trào như sóng biển.
"Phát sinh chuyện gì?"
Nam tử mắt ưng thấy vẻ mặt Trầm Dịch Thành có phần quái dị, không nhịn được hỏi một câu.
"Cấp tám Ức Dịch… thất lạc..."
Cả người Trầm Dịch Thành run lên từng đợt, trả lời bằng thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Bốp!"
Một cái bạt tai vang dội đánh vào trên mặt Trầm Dịch Thành, thân thể hắn nghiêng sang một bên suýt chút nữa đã văng khỏi lưng Dực hệ Hồn sủng rồi.
"Phế vật, chẳng lẽ ngươi không biết bỏ vào không gian giới chỉ không?"
Nam tử mắt ưng tức giận đến sùi bọt mép, oán hận tại sao không thể trực tiếp ném cái tên phế vật Trầm Dịch Thành này xuống đất.
Trầm Dịch Thành dùng tay che gương mặt đỏ lòm, căn bản không dám nói một câu oán thán nào.
Lúc trước hắn vì không muốn Diệp Khuynh Tư phát hiện Ức Dịch mới cố ý giấu vào trong ống tay áo. Sau đó phát sinh chiến đấu, hắn nhớ rõ ràng đã cất Ức Dịch vào không gian giới chỉ rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc nãy Trầm Dịch Thành lấy dược tề chữa thương từ trong không gian giới chỉ không có phát hiện Ức Dịch tồn tại, cho nên mới cố ý tìm trong tay áo, nhưng ngay cả tay áo cũng không có.
Trầm Dịch Thành không biết đến tột cùng đã đánh mất Ức Dịch như thế nào.
Diệp Hoàn Sinh bị thương rất nặng, đội ngũ Điện vệ cũng bị thương không ít. Sau khi đám người Trầm Dịch Thành xám xịt rời đi, Sở Mộ dẫn nhóm Điện vệ cùng với huynh muội Diệp gia trở về Hồn Điện.
"Sở Mộ."
Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú đi theo bên cạnh Sở Mộ, nàng lúc này có ngàn vạn lời muốn cảm tạ, nhưng mà trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt trong suốt nhìn Sở Mộ.
"Ta biết ngươi muốn nói gì, không sao, ngươi không muốn gia nhập Hồn Điện thì thôi, ta sẽ không cưỡng cầu."
Sở Mộ cười nói.
Diệp Khuynh Tư lắc đầu nói:
"Ta không có ý này, Hồn Điện vì cứu ca ca của ta đã hy sinh rất lớn, nếu ta làm việc cho Hồn Điện …"
"Đợi trở về hãy nói sau, ngươi cũng mệt mỏi rồi."
Sở Mộ không cho Diệp Khuynh Tư nói tiếp nữa.
Dù sao hai người bọn họ đã chung đụng với nhau thời gian không ngắn, Sở Mộ hiểu Diệp Khuynh Tư thật ra không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào. Vì thế hắn không muốn miễn cưỡng Diệp Khuynh Tư trong việc này.
Ly Ngân, Thượng Hằng, Triệu Thừa cũng không dám xác định Diệp Khuynh Tư có phải là hậu duệ Bất Tử Tiên hay không. Sở Mộ sẽ tự mình đi gặp Vũ điện chủ hỏi rõ tình huống, sau đó phải tìm cách che đậy chuyện này, có như vậy Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh mới được yên ổn sống qua ngày. Thậm chí hắn sẽ nhờ Hồn Điện trợ giúp bảo hộ huynh muội bọn họ để không bị biến thành con mồi của các thế lực lớn.
Vũ điện chủ biết Sở Mộ có tư tâm, chỉ là hắn cảm thấy Sở Mộ làm như vậy cũng tốt. Thế lực Hồn Điện vốn tôn trọng tự do, không thích sử dụng cường quyền áp bức người khác, mà tôn trọng cũng là một phương thức giao hảo. Nói không chừng, trong tương lai không xa Hồn Điện sẽ cần đến Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh, lúc đó huynh muội bọn họ sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp là tốt rồi. Không phải là có thiếu chủ Sở Mộ bảo đảm hay sao?
Sở Mộ an bài Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư ở trong cung điện, cũng là một trang viên gần chỗ hắn cư ngụ. Sau khi hồi báo mọi chuyện cho Vũ điện chủ biết, Sở Mộ quay trở về phòng mình, thuận tiện hỏi thăm tình hình thương thế Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh vẫn luôn tỏ thái độ lạc quan, lúc Sở Mộ đi tới còn mở miệng cười giỡn trêu chọc quan hệ giữa Diệp Khuynh Tư và Sở Mộ, cũng có ám chỉ cái gì đó, cũng giựt giây vài câu, bộ dạng không giống một người trọng thương cho lắm.
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngươi. Sở Mộ biết lần này tinh thần Diệp Khuynh Tư bị dao động nghiêm trọng, cả người biểu hiện cực kỳ mỏi mệt. Lúc này nàng cần phải có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, từ từ điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Diệp Khuynh Tư đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Sở Mộ, gắng gượng cười một cái rồi gật đầu, xoay người đi vào phòng của mình.
Sau khi Diệp Khuynh Tư rời khỏi, Diệp Hoàn Sinh không còn giữ thái độ hỉ hả như trước nữa, hắn nằm ngửa người ra ngáp ngắn ngáp dài như cá lên cạn, toàn thân quấn chặt băng vải chẳng khác gì xác ướp.
Đây là lần thứ hai Sở Mộ thấy bộ dạng này của Diệp Hoàn Sinh rồi, hắn đi tới trước mặt Diệp Hoàn Sinh hỏi thăm vài câu đơn giản rồi cũng từ biệt.
"Sở Mộ."
Diệp Hoàn Sinh gọi Sở Mộ quay lại, hình như là có chuyện gì muốn nói.
"Chuyện gì?"
Sở Mộ dừng bước, quay đầu lại hỏi.
Lúc này Sở Mộ nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh ném một thứ gì đó tới, bản năng đưa tay bắt lấy.
Diệp Hoàn Sinh ném tới một cái bình dược tề tinh xảo, bên trong chứa chất lỏng trong suốt, nhìn qua rất giống một loại linh dịch.
"Ta thiếu ngươi hai mạng, vật này cho ngươi xem như trả được nửa mạng. Còn dư lại mạng rưỡi sau này trả tiếp."
Diệp Hoàn Sinh bình thản nói xong một câu liền nhắm mắt lại làm như ngủ mê, không thèm quan tâm Sở Mộ định nói gì.
Sở Mộ cầm lấy cái bình dược tề, ánh mắt ngó chừng Diệp Hoàn Sinh không biết nên nói gì cho tốt. Từ khi cứu Diệp Hoàn Sinh cho đến lúc an bài ổn thỏa địa phương nghỉ ngơi, Diệp Hoàn Sinh chưa từng nói một câu tạ ơn, nhưng mà hành động này thật sự là khiến cho Sở Mộ rất bất ngờ.
"Ta có hứng thú đối với muội muội ngươi, sau này nàng sẽ thuộc về ta, ngươi từng cứu nàng một mạng, coi như trừ bớt một mạng, sau này ngươi trả thêm nửa mạng là tốt rồi."
Sở Mộ bình thản nói một câu xanh rờn.
Diệp Hoàn Sinh lập tức mở mắt nhìn thoáng qua Sở Mộ.
Chỉ lát sau Diệp Hoàn Sinh khẽ chuyển người, thản nhiên nói: "Nếu tính theo dạng này thì ngươi thiếu ta."
Sở Mộ ngẩn người ra, sau đó chợt hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Hoàn Sinh, trong lòng cũng hơi xúc động.
Sở Mộ không nói gì nữa, đưa tay đẩy cửa phòng rồi bước ra ngoài.
"Chỉ là thuận tiện nói giỡn thôi, đó là cấp tám Ức Dịch, ta cũng không hiểu rõ công dụng lắm, không hiểu thì đi hỏi thăm mấy lão nhân gia trong Hồn Điện."
Sở Mộ vừa rời khỏi phòng thì thanh âm Diệp Hoàn Sinh truyền tới.
Sở Mộ lắc đầu cười cười, trên thực tế hắn cũng không thèm để ý nửa cái mạng của Diệp Hoàn Sinh, bởi vì Sở Mộ nhận ra người này có mục tiêu rất giống mình. Hơn nữa cũng là người tâm cao trí lớn, không ngừng phấn đấu vươn tới mục tiêu, hạng người này đáng để hắn tôn trọng.
"Ly lão nhi, Ức Dịch là cái gì?"
Vừa mới trở lại gian phòng của mình, Sở Mộ liền hỏi thăm Ly lão nhi.
Trước kia Sở Mộ chưa bao giờ nghe nói qua cái tên Ức Dịch này, nếu Diệp Hoàn Sinh cho rằng thứ này đáng giá nửa cái mạng, vậy thì nó chắc chắn là linh vật vô cùng quý giá.
"Thiếu chủ nhớ lúc trước ta từng đề cập tới vấn đề cướp đoạt Hồn sủng trưởng thành của ngươi khác không?" Ly lão nhi mở miệng nói.
"Ừ, Hồn Minh - Tần Dạ, chẳng lẽ Tần Dạ và Phùng Khôn có quan hệ gì?" Sở Mộ hỏi.
"Ta không biết bọn họ có liên lạc hay không, nhưng trên thực tế năng lực này cũng không phải là độc quyền của Tần Dạ, mà đó là sở hữu của người có địa vị cao nhất Hồn Minh." Ly lão nhi nói.
Sở Mộ hoàn toàn mờ mịt, không biết Ly lão nhi nói lời này là có ý gì.
"Ức Dịch là một trong những nguyên nhân trọng yếu giúp cho Hồn Minh trở thành thế lực mạnh nhất đại lục. Nó có công hiệu thanh tẩy linh hồn Hồn sủng, làm cho Hồn sủng mất đi trí nhớ nhưng vẫn giữ được thực lực nguyên vẹn. Nếu như Hồn sủng sư cho hồn niệm của mình dung nhập vào vào Ức Dịch, sau đó sử dụng Ức Dịch thanh tẩy linh hồn Hồn sủng, như vậy trí nhớ của Hồn sủng sư sẽ mạnh mẽ dung hợp với linh hồn Hồn sủng rồi hình thành linh hồn ấn ký. Nói tới đây, ta nghĩ là ngươi đã hiểu cách dùng Ức Dịch rồi."
Ly lão nhi giải thích cực kỳ ngắn gọn và súc tích.
Mới đầu Sở Mộ còn chưa rõ thanh tẩy trí nhớ và truyền hồn niệm là có ý nghĩa gì, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một lát, trên mặt Sở Mộ dần dần lộ ra thần sắc kinh hãi.
Hồn sủng trưởng thành rất khó ký kết hồn ước với Hồn sủng sư chủ yếu là vì tâm trí thành thục và trí nhớ đầy đủ, tạo thành suy nghĩ độc lập của riêng nó. Chúng nó nghĩ rằng ký kết hồn ước với nhân loại chẳng khác nào làm nô lệ cho người ta, cũng đồng nghĩa với đánh mất tự do. Cho nên Hồn sủng tâm trí thành thục tình nguyện tử vong chứ không muốn ký kết hồn ước với Hồn sủng sư.
Mà Ức Dịch có thể thanh tẩy trí nhớ của Hồn sủng, đồng thời dung hợp hồn niệm của Hồn sủng sư khắc vào trong linh hồn của Hồn sủng. Điều này có nghĩa là đã giải quyết được vấn đề lớn nhất trong việc ký kết hồn ước.
Nói cách khác thông qua dược tề Ức Dịch, Hồn sủng sư có thể trực tiếp ký kết hồn ước với Hồn sủng trưởng thành.
Mỗi lần bắt được một con Hồn sủng mới, cho dù là đẳng cấp chủng tộc Hồn sủng cao hay thấp nhưng Hồn sủng sư vẫn phải hao phí thời gian lâu dài tăng cường giai đoạn cho nó.
Vì thế Hồn sủng mới thường thường không thể trực tiếp tham gia chiến đấu chân chính, mà Hồn sủng sư phải từ từ bồi dưỡng, cẩn thận điều huấn tăng cường giai đoạn tới trình độ nhất định mới có thể phát huy tác dụng.
Dưới tình huống bình thường, Hồn sủng bảy đoạn trở lên tâm trí xem như thành thục, chúng nó đến chết cũng không muốn linh hồn của mình làm nô lệ cho nhân loại, đây là nguyên nhân chủ yếu tại sao trên thị trường Hồn sủng buôn bán đều là ấu sủng dưới bảy đoạn.
Nhưng dược tề Ức Dịch đã hoàn toàn giải quyết vấn đề này.
Thử nghĩ đến tình huống hiện tại của Sở Mộ, thực lực của hắn thật ra có thể đánh bại chín đoạn Hồn sủng cấp quân chủ. Sau khi đánh bại chín đoạn Hồn sủng cấp quân chủ rồi sử dụng Ức Dịch là có thể biến nó trở thành Hồn sủng của mình, chẳng phải là thực lực trực tiếp tăng trưởng một mảng lớn hay sao?
Hơn nữa, nếu như vẫn sử dụng phương thức này bắt sống Hồn sủng, không cần hao phí bao nhiêu thời gian, Sở Mộ sẽ có một đám mười đoạn Hồn sủng thực lực cường đại, khoảng cách đi tới cường giả chân chính không còn xa xôi như trong tưởng tượng nữa.
Sở Mộ nắm bình dược tề nho nhỏ trong tay, nội tâm kích động nói không ra lời.
"Đây là bí vật của Hồn Minh, giá trị không thua gì Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện, một vài loại Ức Dịch tỷ lệ thành công cao hơn chính là bảo vật vô giá. Đây là nguyên nhân chính giúp cho thành viên Hồn Minh luôn mạnh hơn những người đồng lứa tuổi." Ly lão nhi nói.
Ức Dịch có thể giúp cho Hồn sủng sư ký kết hồn ước với Hồn sủng thành thục, nếu như Hồn Minh nắm giữ vật phẩm này trong tay, bọn họ tạo ra cường giả vô cùng dễ dàng.
"Nguyên nhân lớn nhất Thiên Thương Thanh Chập Long bị Hồn Minh khống chế chính là do Ức Dịch tồn tại. Thật ra trí nhớ Thiên Thương Thanh Chập Long đã bị tàn phá kinh khủng, bây giờ cho dù nó đã trốn thoát khỏi tay Hồn Minh, ta nghĩ nó cũng không biết đường quay về nơi thuộc về mình." Ly lão nhi thở dài một hơi buồn bã.
"Nói như vậy, cách một quãng thời gian Hồn Minh sẽ đào tạo ra một nhóm cường giả chân chính, chẳng phải là Hồn Minh một tay che trời rồi?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi.