Trong khu trung tâm tòa thành không cho phép cưỡi Hồn sủng, trừ phi thân phận cực kỳ đặc thù, cho nên năm người rời khỏi tửu quán trực tiếp đi thẳng tới Hồn Điện.
Trên đường đi, sư huynh Tần Mộng Nhi luôn tỏ thái độ ta đây là cao thủ không đặt đám người Sở Mộ vào trong mắt, không ngừng đề cao thân thế của mình, nào là cao thủ La Vực môn cường hãn như thế nào, lực lượng cường đại ra sao...v…v
"Cái tên Đỗ Xướng này thiếu não à? Theo ta thấy thực lực của hắn chẳng ra hình dáng gì, không chừng ngay cả ta cũng có thể giải quyết."
Sở Trữ dùng hồn niệm trao đổi với Sở Mộ và Sở Hưng.
Sở Mộ và Sở Hưng vô cùng nhận đồng cách nghĩ này, rõ ràng sư huynh Tần Mộng Nhi là một tên não phẳng, hễ nghĩ cái gì sẽ lập tức biểu lộ ra ngoài, hoàn toàn không có lòng dạ thâm sâu. Những lời khoe mẽ của hắn chỉ làm cho huynh đệ Sở gia âm thầm cảm thấy buồn cười mà thôi.
"Mộng nhi muội muội, La Vực môn các ngươi tại sao thường xuyên cho ra những thành viên phẩm chất kém như vậy nhỉ?" Sở Trữ dùng hồn niệm uyển chuyển hỏi một câu.
"Sự tình không hoàn toàn như thế, chỉ có điều cái vị sư huynh này của ta có chút lợi thế về thân phận, tính tình rất thích nói khoác. Những người khác trong LaVực môn cũng đã quen với cái thói này rồi, thật ra La Vực môn vẫn có rất nhiều rất nhiều người dễ thân cận, ta có một vị sư huynh khác tính tình tương đối tốt."
Tần Mộng Nhi trả lời nhanh chóng giải thích với ba người huynh đệ Sở gia.
Một đường đi tới Hồn Điện không có gì cản trở, Đỗ Xướng vẫn liên tục khoe khoang y như mình là trung tâm của thế giới. Có lẽ là muốn hù dọa ba người Sở Mộ, chỉ tiếc là huynh đệ Sở gia đã từng trải qua bao nhiêu sự tình ghê gớm hơn nhiều. Lúc này bọn họ chỉ cười lạnh bỏ ngoài tai hết thảy, đồng thời cảm thấy người này thật sự rất đáng buồn.
Tổng bộ Hồn Điện đóng ở vị trí chính nam quảng trường, chốc lát sau năm người đã xuất hiện trước đại môn Hồn Điện.
Bên ngoài Hồn Điện đang có một tên Điện vệ đứng gác, trên người hắn mặc khải giáp màu bạc trang nghiêm, thân thể đứng thẳng không nhúc nhích tựa như một pho tượng đá. Sau lưng hắn là mộ dãy bậc thang cũng bằng bạc kéo dài lên tận đại môn to lớn.
"Hồn Điện quả nhiên là khí khái hơn người, chỉ riêng tiền điện bố cục đã làm cho người ta rung động không dứt rồi." Sở Trữ phát ra một tiếng cảm khái.
Sở Hưng và Sở Trữ cùng nhau lịch lãm, từng đi qua không ít tòa thành, ghé vào tham quan rất nhiều trụ sở Hồn Điện. Nhưng tất cả những nơi đó không thể nào so sánh với tổng bộ Hồn Điện tại Thiên Hạ thành, khí thế trang nghiêm và thần thánh tựa như một tòa núi cao đứng vững ngàn năm, trong lúc vô tình làm cho tâm linh bọn họ sinh ra cảm giác kính sợ và ngưỡng mộ.
"Ta có lệnh bài chứng tỏ thân phận, các ngươi đi theo ta."
Sư huynh Tần Mộng Nhi - Đỗ Xướng cười cười nói, lấy lệnh bài trong người ra đi tới gần gã Điện vệ.
"Đây là Minh Hữu lệnh, chỉ có thể cho một mình ngươi tiến vào." Thanh âm gã Điện vệ lạnh như băng.
Đỗ Xướng hoàn toàn không có lường trước sẽ phát sinh chuyện này, lúc trước ở địa vực của hắn chỉ cần có Minh Hữu lệnh sẽ có thể mang người khác tiến vào La Vực môn, tại sao Hồn Điện lại có quy củ này nhỉ?
Lúc này Đỗ Xướng xấu hổ đen cả mặt rồi, bởi vì hắn không thể dẫn huynh đệ Sở gia vào Hồn Điện, thậm chí Tần Mộng Nhi cũng phải chờ chực bên ngoài.
Sở Trữ nhìn thấy bộ dạng lúng túng của hắn thật sự là không nhịn được cười.
Thử nghĩ mới vừa rồi còn ra vẻ mình rất tài giỏi, một đường luôn nói chỉ cần có hắn là mọi chuyện đều xong, kết quả mới đi tới cửa Hồn Điện đã rơi vào tình cảnh khó xử rồi.
Thấy cái tên Đỗ Xướng hết đường tự ca ngợi táng dương, Sở Mộ cũng cảm thấy dở khóc dở cười, mình còn chưa có xuất thủ giáo huấn hắn, kết quả hắn ngu xuẩn tới mức tự giáo huấn mình rồi.
"Theo ta vào đi thôi."
Sở Mộ lấy lệnh bài thân phận của mình ra đưa cho gã Điện vệ xem xét.
Sở Mộ biết Sở Hưng và Sở Trữ thường xuyên nghỉ ngơi ở bên ngoài, bản thân hắn cũng không yên tâm lắm. Lần này trở về Hồn Điện chủ yếu là vì an bài cho bọn họ một chỗ trong Hồn Điện. Về phần giáo huấn Đỗ Xướng cio như là thuận tiện mà thôi.
"Ừ, vào đi." Gã Điện vệ trả lại lệnh bài rồi lùi lại một bước nhường đường.
Ánh mắt bốn người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ tỏ vẻ ngạc nhiên, Đỗ Xướng liền hỏi:
"Ngươi là thành viên Hồn Điện?"
Sở Mộ gật đầu một cái, cũng không có nói nhiều làm gì, nhanh chóng dẫn bốn người tiến vào đại sảnh Hồn Điện.
"Ngươi là danh hiệu cấp mấy, ta nhớ cấp bốn đã có thể tiến vào tửu quán rồi, ngươi hẳn là một thành viên danh hiệu cấp bốn Điện Sĩ đúng không?"
Đỗ Xướng tiếp tục hỏi.
Sở Mộ cảm thấy Tần Mộng Nhi có một tên sư huynh kiểu này đúng là quá mức tội nghiệp rồi. Hiện tại đối mặt những vấn đề nhàm chán đó, Sở Mộ cũng lười trả lời, vẫn giữ vững tốc độ đi về phía tiền điện.
Sở Mộ dùng đến thái độ ngó lơ lập tức làm cho Đỗ Xướng không thoải mái trong lòng, cười lạnh nói:
"Ta chỉ cầm nhầm lệnh bài mà thôi."
"La Vực môn có cao thủ bậc thang thứ hai không?" Sở Mộ đột nhiên hỏi một câu.
Sở Mộ rất hoài nghi liệu Đỗ Xướng có tư cách xâm nhập bậc thang thứ ba hay không. Thật ra hắn cảm thấy Sở Hưng hoặc Sở Trữ cũng có thể giải quyết tên này dễ dàng, nếu so đo với hắn quả thực là lãng phí thời gian vô ích.
"Nhiều lắm, đại sư huynh Tương Chí của ta chính là cao thủ bậc thang thứ hai, hắn là người có hi vọng giành được vinh quang cuối cùng." Đỗ Xướng nhanh nhẹn hồi đáp. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Trầm Dịch Thành biết không? đại sư huynh Tương Chí có quan hệ rất tốt với Trầm Dịch Thành danh tiếng hiển hách, đã đến trình độ xưng huynh gọi đệ rồi. Ngươi suy nghĩ một chút Trầm Dịch Thành là ai? Từ đó có thể đoán được đại sư huynh của ta là nhân vật như thế nào." Đỗ Xướng tiếp tục nói.
"À, Trầm Dịch Thành."
Sở Mộ khẽ nhíu mày, mạng lưới liên lạc của Trầm Dịch Thành lạc đúng là quá lớn rồi, không ngờ ngay cả La Vực môn cũng bị dính vào.
"Kinh ngạc sao? Ta nói thật đó, mấy ngày ta tận mắt nhìn thấy Trầm Dịch Thành phái người tới tìm sư huynh ta, hình như là muốn nhờ sư huynh ta ra tay giúp đỡ." Đỗ Xướng tiếp tục cười nói, bộ dạng cực kỳ đắc ý.
"Hỗ trợ cái gì?"
Sở Mộ lập tức nổi lên hứng thú, lúc trước Vũ điện chủ từng nhắc tới Trầm Dịch Thành gần đây đang mưu kế chuyện gì đó. Hơn nữa còn chuẩn bị hành động. Nếu như Trầm Dịch Thành cố ý nhờ cường giả bậc thang thứ hai của La Vực môn xuất thủ, vậy thì chuyện này rất có thể liên quan tới Vũ điện chủ.
"Chuyện này... chuyện này không thể nói được, bọn họ là cường giả chân chính muốn làm cái gì không thể nào tùy tiện nói cho ngươi biết."
Đỗ Xướng bất chợt lộ vẻ khó xử.
"Trầm Dịch Thành là một thanh niên cao thủ mà ta vô cùng khâm phục, ta rất muốn dung nhập vào vòng tròn của hắn. Nếu như ngươi nói cho biết tình huống của bọn họ, ta sẽ giúp ngươi tìm vị tiền bối kia, ngươi cứ ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi là tốt rồi. Dù sao ta quen thuộc Hồn Điện hơn ngươi một chút."
Sở Mộ biến chuyển thái độ rất nhanh, giả bộ tìm cách lấy lòng hắn.
Đỗ Xướng thấy thái độ Sở Mộ thoáng cái biến hóa rõ rệt, tựa hồ vừa mới nhắc tới sư huynh Trầm Dịch Thành thì cái tên tiểu tử này cuối cùng chịu an phận. Thế là trên mặt hắn hiện lên một nụ cười dào dạt, đắc ý nói:
"Chuyện đó hả? Sự tình của cao thủ như bọn họ không thể nào tiết lộ ra ngoài được, thế nhưng ai bảo ta và sư huynh Tương Chí có quan hệ vô cùng tốt. Sau khi Tương Chí sư huynh thương lượng với thuộc hạ của Trầm Dịch Thành còn oán trách một câu "ghét nhất là giao tiếp với đám người Hồn Minh"!"
"Hồn Minh?"
Sở Mộ đưa tay vuốt cằm, không ngờ chuyện này còn liên quan tới Hồn Minh.
Nếu đã liên lụy đến nhiều thế lực như vậy, tất nhiên là bên phía Vũ điện chủ sẽ lâm vào thế bị động. Sở Mộ âm thầm suy đoán đến tột cùng là người nào trọng yếu tới mức này, không phải nhân vật nào cũng xứng Trầm Dịch Thành lao sư động chúng đối phó.
"Ta cũng biết là ngươi rất kinh ngạc, cho nên… đừng tưởng rằng ngươi là thành viên Hồn Điện đã rất giỏi rồi. Sư huynh Tương Chí của ta còn không thèm đặt đám người Hồn Minh vào mắt, nhất là cái tên Phùng Khôn kia. Ta nghĩ lần này Tương Chí sư huynh nhất định là không muốn giao tiếp với Phùng Khôn, cho nên mới oán trách như thế."
"Ngươi biết Phùng Khôn không?" Đỗ Xướng đột nhiên hỏi ngang một câu.
Sở Mộ lắc đầu. Hắn làm gì rảnh rỗi đi tìm hiểu xem ai alf Phùng Khôn chứ?
"Tại sao ngay cả hắn cũng không biết? Phùng Khôn là cường giả bậc thang thứ hai của Hồn Minh, tại Thiên Hạ thành cũng là người rất có danh vọng. Thật ra thực lực của hắn và sư huynh ta không khác biệt nhiều lắm. Sư huynh ta chỉ là ít xuất hiện ở Thiên Hạ thành mà thôi." Đỗ Xướng vừa nói vừa tranh thủ khoe khoang.
Sở Mộ chậm rãi gật đầu, không nghĩ tới mình vốn có dự định nhân tiện giáo huấn cái tên này tự nhiên lại biết được mưu đồ của Trầm Dịch Thành. Đúng là một tình cờ lý thú mà, nói đi thì nói lại, cũng may là sư huynh Tần Mộng Nhi dại dột bất trị, nếu không Sở Mộ làm sao moi ra được tin tức dễ dàng như thế.
"Thiếu gia, thiếu gia, ngài đã về rồi."
Giai Tĩnh vốn chờ chực tại đại sảnh Hồn Điện đã lâu, vừa thấy Sở Mộ đi tới liền lớn tiếng gọi.
"Ừ, chuyện gì?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.
Giai Tĩnh chờ đợi tại chỗ này rõ ràng là có người tìm mình.
"Vũ điện chủ an bài trợ thủ đã đợi lâu lắm rồi." Giai Tĩnh vội vàng nói.
"Vũ điện chủ, ý ngươi là Vũ điện chủ một trong Thất Đại Điện chủ?" Hai mắt Đỗ Xướng trợn trừng thật lớn, nhanh nhẩu nói chen vào.
Sở Mộ không hề quan tâm Đỗ Xướng nói nhảm, từ tốn quay đầu sang hai người Sở Hưng và Sở Trữ nói:
"Đại ca, Tam ca, ta còn có việc phải xử lý, lần sau sẽ hàn huyên với các ngươi lâu hơn."
"Không sao, ngươi có việc thì đi mau lên, chúng ta đúng lúc tùy tiện đi dạo trong Hồn Điện một chút. À, mà chúng ta đi dạo trong này được không?"
Sở Trữ lần đầu tiên tiến vào Hồn Điện, hơn nữa còn là tổng bộ Hồn Điện ở Thiên Hạ thành, vì thế hắn không muốn rời khỏi nơi này quá sớm.
Sở Hưng cũng tỏ ý như thế, trong mắt của hắn có vài phần tò mò và hâm mộ đối với thế lực Hồn Điện. Rất nhiều Hồn sủng sư xem thân phận thành viên Hồn Điện như là vinh quang chí cao, hai người Sở Hưng và Sở Trữ chưa bao giờ gia nhập vào một thế lực lớn nào. Lần này rốt cuộc có cơ hội tiến vào quan sát khó tránh khỏi kích động trong lòng.