Quỷ Tinh Linh vừa mới hoàn thành kỹ năng cấp tám, bây giờ trong lúc gấp gáp chỉ có thể thi triển kỹ năng cấp sáu trở xuống. Một chút gió mát như thế làm sao tạo thành trở ngại đối với Quỷ Khung Quân Vương?
Trực tiếp bỏ qua cuồng phong hỗn loạn, Quỷ Khung Quân Vương vẫn không ngừng đi tới.
"Quỷ Quân, Vạn Quân Phá."
Rốt cuộc Sở Mộ cũng phát ra mệnh lệnh công kích.
"Rống!"
Quỷ Khung Quân Vương giơ một tay lên, Ám Nham Tinh trung cấp và lực lượng Quỷ hệ ngưng tụ vào thân kiếm. Trong lúc Quỷ Khung Quân Vương tức giận gầm thét, Quỷ Kiếm dài tới ba thước hung hăng bổ xuống.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ chói tai khiến cho tất cả mọi người choáng váng đầu óc, một khe rãnh sâu hoắm xuất hiện dưới mặt đất, kéo dài từ vị trí Quỷ Khung Quân Vương cấp tốc lan tràn tới trước, hết thảy mọi vật thể ngăn trở đều biến thành tro bụi.
Lực lượng Vạn Quân Phá khiến cho Lạc Bành cực kỳ sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước. Trong lúc đó vội vàng ra lệnh cho Ngô Vĩ Cự Nham Ma thi triển kỹ năng phòng ngự Nham hệ ngăn cản một kích kinh khủng của Quỷ Khung Quân Vương.
Ngô Vĩ Cự Nham Ma nắm giữ đồng dạng là Ám Nham Tinh, chỉ có điều Ám Nham Tinh sơ cấp và trung cấp chênh lệch quá lớn. Vì thế Ngô Vĩ Cự Nham Ma hoàn toàn không có cơ hội chống đỡ.
Tất cả lực lượng Vạn Quân Phá đánh lên người Ngô Vĩ Cự Nham Ma, toàn thân nó lập tức xuất hiện vô số vết rách chồng chất, Ám Nham Tinh khải giáp bắt đầu vỡ vụn rơi xuống.
Nhưng mà Quỷ Khung Quân Vương công kích còn không có kết thúc.
Ngay thời khắc Quỷ kiếm chém xuống, vị quân chủ bạo lực này tiếp tục ngưng tụ kỹ năng Nham hệ nối tiếp.
Quỷ Khung Quân Vương thi triển kỹ năng Nham hệ cấp bảy chỉ đơn giản như trở bàn tay. Vừa mới hoàn thành Vạn Quân Phá thì một kỹ năng Nham hệ cấp bảy khác lại xuất hiện.
Vị trí cái hố do Vạn Quân Phá tạo thành bộc phát quang mang sáng chói, mặt đất đột nhiên chấn động "đùng đùng". Ngô Vĩ Cự Nham Ma còn chưa ổn định thân hình thì dưới chân nó đã xuất hiện một cái đồ án màu nâu.
Đồ án quỷ dị như ẩn như hiện giam cầm Ngô Vĩ Cự Nham Ma chặt chẽ, khiến cho nó không thể động đậy một bước. Chốc lát sau nguồn năng lượng dần dần tăng trưởng, đồng thời bắt đầu quay cuồng tỏa ra khí tức hủy diệt nồng nặc.
"Ầm!"
Lại một tiếng nổ vang thật lớn, năng lượng Nham hệ kinh khủng trực tiếp bạo tạc đẩy Ngô Vĩ Cự Nham Ma bắn thẳng lên cao vài thước.
Ngay lúc này, hai tròng mắt Quỷ Khung Quân Vương nhắm thẳng về phía Ngô Vĩ Cự Nham Ma đang lơ lửng giữa không trung.
"Quân Vương Trảm!"
Giọng nói Sở Mộ lạnh như băng.
"Rống!"
Cánh tay phải của Quỷ Khung Quân Vương kéo lùi về sau, trong quá trình gầm lên giận dữ, đồng thời trực tiếp ném Quỷ kiếm về phía đối phương.
Quân Vương quỷ kiếm hóa thành một luồng hàn quang bay thẳng tới đỉnh đầu Ngô Vĩ Cự Nham Ma.
"Phập!"
Quỷ Kiếm xỏ xuyên qua tựa như không có một chút lực cản, trong nháy mắt Ngô Vĩ Cự Nham Ma rơi xuống đất, đỉnh đầu nó trực tiếp nổ tung ở giữa không trung.
"Ầm!"
Ngô Vĩ Cự Nham Ma nặng nề ngã xuống mặt đất, Ám Nham Tinh sơ cấp phòng ngự trên người vỡ vụn ra từng mảng lớn.
Mảnh vụn nham thạch bắn ra đánh vào người Lạc Bành đang cực kỳ sợ hãi, lúc này cái vị Tân nhân vương hoàn toàn ngơ ngẩn, bộ dạng giống như mất đi linh hồn vậy. Quỷ Khung Quân Vương đánh ra một loạt công kích đã chứng minh rõ ràng chênh lệch thực lực giữa quân chủ chân chính và chuẩn quân chủ to lớn tới mức nào.
Đầu Ngô Vĩ Cự Nham Ma đã bị đánh nát, mặc dù không thể giết chết nó nhưng đã hoàn toàn mất đi chiến lực, vẫn nằm bất động trên mặt đất không có khí lực bò dậy. Ngô Vĩ Cự Nham Ma đã thất bại triệt để. Ở trong trận chiến tay đôi kiểu này, một khi có Hồn sủng mất đi lực chiến đấu chính là đả kích rất lớn, hầu như không có khả năng giành chiến thắng.
Đám người ngồi trên khán đài quan sát vẫn giữ vững yên lặng tuyệt đối, thời gian từ từ trôi qua nhưng không có một người nào cho ra lời bình luận. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối rõ ràng không cần phải suy nghĩ nhiều về chiến thuật, âm mưu quỷ kế cũng chỉ là vô cụng. Lúc này tâm tình tất cả mọi người đang bị cái con Hồn sủng bạo lực quân chủ làm cho kinh ngạc nói không nên lời.
Chốc lát sau, Lạc Bành cuối cùng mới tạm thời khôi phục tinh thần lại như cũ, lòng tự tin gặp phải đả kích nghiêm trọng nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, vội vàng niệm chú ngữ dự định thu hồi Ngô Vĩ Cự Nham Ma vào trong không gian Hồn sủng, đồng thời triệu hồi ra Hồn sủng thứ ba.
Lạc Bành tin tưởng chỉ cần chủ sủng của mình xuất hiện sẽ có hi vọng hòa nhau.
"Kết thúc rồi!"
Ly Ngân thản nhiên nói một câu.
Ở trong đám khán giả ngồi trên đài, chỉ có một mình hắn biểu hiện trấn định nhất, thậm chí đã sớm dự liệu được Quỷ Khung Quân Vương cực kỳ cường đại.
"Mặc dù Ngô Vĩ Cự Nham Ma không phải là đối thủ Quỷ Khung Quân Vương, nhưng Lạc Bành còn có Hồn sủng khác rất cường đại."
Mấy gã đồng đội Lạc Bành cố gắng bào chữa vài câu, nhưng vẻ lo lắng trên mặt không thể che dấu được. Bởi vì trừ phi Lạc Bành có thể thi triển ra một cái chiến thuật hoàn toàn áp đảo đối thủ, nếu không dưới tình huống này chắc chắn là bại rồi.
Ly Ngân nhếch miệng cười khẩy nhưng không có ý định giải thích quá nhiều. Chỉ bình thản đứng lên đi về phía chiến trường.
Lạc Bành đã niệm chú ngữ triệu hoán Hồn sủng thứ ba, chỉ vài giây nữa thôi chủ sủng của hắn sẽ xuất hiện ở trên chiến trường.
Chẳng qua là Lạc Bành dồn toàn bộ lực chú ý vào Quỷ Khung Quân Vương, cho nên không lưu ý tới một vấn đề vô cùng trọng yếu, đó là trên chiến trường còn có Dạ Lôi Mộng Thú tồn tại.
Câu chú ngữ cuối cùng sắp hoàn thành, vào lúc này một thân ảnh màu đen tuấn dật xẹt qua trước mặt Lạc Bành, nhất thời hàng loạt đạo tinh thần công kích điên cuồng xâm nhập vào thế giới tinh thần của Lạc Bành.
Lạc Bành niệm chú ngữ hồn ước lập tức bị Dạ Lôi Mộng Thú trực tiếp cắt đứt, tinh thần cũng phải thừa nhận tinh thần xuyên phá bỗng nhiên dùng hai tay ôm đầu gào thét thê thảm.
"Quỷ Tinh Linh, Phong Long Triền."
Lạc Bành mạnh mẽ đè nén cảm giác thống khổ trong đầu, vội vàng phát ra chỉ lệnh đối với Quỷ Tinh Linh.
Phong Long Triền là kỹ năng Phong hệ sơ cấp, Quỷ Tinh Linh có thể thi triển không cần tốn thời gian niệm chú ngữ. Lúc này Lạc Bành tin tưởng rằng chỉ nháy mắt một cái là con Yêu Linh đáng hận kia sẽ bị ném ra ngoài xa.
Cảm giác tinh thần xuyên phá vẫn đang tiếp tục hành hạ, một giây này đối với Lạc Bành còn dài hơn cả tháng. Khi hắn nhìn thấy thân ảnh Quỷ Khung Quân Vương từ từ tiếp cận mình, Lạc Bành bấy giờ mới đột nhiên ý thức được Quỷ Tinh Linh của hắn không có thi triển kỹ năng.
"Quỷ Tinh Linh?"
Nội tâm Lạc Bành lại bàng hoàng thêm lần nữa, vội vã dùng tâm niệm tạo thành liên lạc với Quỷ Tinh Linh, nhưng hiện tại Lạc Bành đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong ý thức của Quỷ Tinh Linh toàn là ác mộng, Lạc Bành không biết Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ đã thi triển kỹ năng mộng cảnh đối với Quỷ Tinh Linh từ lúc nào. Không ngờ lại có thể khống chế Hồn sủng của hắn dưới tình huống thần không hay quỷ không biết như thế.
"Làm sao có thể, làm sao có thể? Cái con Dạ Lôi Mộng Thú này tại sao có thể mê hoặc Hồn sủng của ta dễ dàng như thế?"
Lạc Bành trực tiếp phát điên, vừa phải thừa nhận thống khổ tinh thần tan vỡ vừa bị đả kích lòng tin trầm trọng khiến cho thần kinh hắn sụp đổ trong nháy mắt.
"Tám đoạn bảy giai Dạ Lôi Mộng Thú, ngươi từ lúc mới bắt đầu đã khinh thường đối thủ, làm sao cảm giác được Yêu Linh Hồn sủng am hiểu ẩn giấu kia tồn tại."
Ly Ngân lúc này đã đi vào chiến trường, ra hiệu cho Sở Mộ không cần thiết tiếp tục chiến đấu.
"Tám đoạn bảy giai?"
Lạc Bành lại bị trấn trụ lần nữa, nhớ là cách đây không lâu Dạ Lôi Mộng Thú chỉ mới bảy đoạn chín giai. Chỉ sợ sử dụng linh vật cường hóa, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi cũng chỉ tăng cường lên tới tám đoạn bốn giai là ghê lắm rồi.
Đình Lan là người luôn luôn bình tĩnh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tám đoạn cao giai, thực lực Dạ Lôi Mộng Thú tăng trưởng hình như quá mức kinh khủng rồi? Phải biết rằng phần lớn Hồn sủng của Đình Lan cũng chỉ dừng lại ở tám đoạn cao giai.
"Hắn đến tột cùng tăng cường bằng cách nào? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này vẫn luôn không ngừng chiến đấu?" Đình Lan âm thầm tự nhủ.
Linh vật có thể trợ giúp tăng cường giai đoạn cho Hồn sủng, nhưng mà Hồn sủng cuối cùng cần phải chiến đấu mới có đủ kinh nghiệm cần thiết. Trong đoạn thời gian ngắn ngủi vài ba tháng lại có thể tăng cường thực lực Hồn sủng từ bảy đoạn chín giai lên tới tám đoạn cao giai, trên đời này chỉ có một cách giải thích duy nhất. Đó là chiến đấu không ngừng nghỉ, chém giết liên tu bất tận, hơn nữa nhất định phải là chiến đấu vượt cấp. Bởi vì khiêu chiến sinh vật cao cấp hơn mới có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể Hồn sủng.
Không biết sự tình bắt đầu từ khi nào, nhưng hiện tại Đình Lan đáinh ra vài phần tò mò và hứng thú đối với cái tên thanh niên thần bí gọi là Sở Thần kia.
"Thua?"
Lần này Lạc Bành vẫn thua, thua trước khi có cơ hội triệu hoán Hồn sủng thứ ba.
Hơn nữa còn bại trận dưới tình huống thực lực cách xa như thế, toàn bộ quá trình thậm chí không có khả năng trì hoãn thời gian. Bị đối thủ đánh cho bầm dập, tối tăm mặt mày rồi thua?
Mấy tháng trước, Lạc Bành cảm thấy thực lực của mình tương đương Sở Mộ, chẳng qua là năng lực khống chế Hồn sủng không bằng đối phương. Trong khoảng thời gian này, hắn đã gia tăng yêu cầu đối với mình gấp mấy lần, liên tục tiến vào Mê giới lịch lãm chỉ vì hi vọng có thể dựa vào nỗ lực để giành lại tôn nghiêm từ tay Sở Mộ.
Chỉ có điều mọi chuyện hoàn toàn không giống như hắn dự liệu, không chỉ đánh không lại Sở Mộ, ngược lại chênh lệch thực lực song phương càng lúc càng lớn. Thậm chí hắn và Sở Mộ đã không còn đứng trên cùng một độ cao.
Chỉ có thời gian mấy tháng nhưng thực lực tăng cường nhanh như vậy, ví như cho thêm nửa năm chẳng phải là mình phải ngẩng đầu lên nhìn hắn hay sao? Nhân vật như thế xuất thân từ danh môn vọng tộc nào đây? Tại sao bản thân mình trà trộn ở Thiên Hạ thành lâu như vậy nhưng chưa từng nghe qua danh tiếng Hồn Điện Sở Thần?
"Sở thiếu chủ mạnh hơn Ly Ngân năm xưa rất nhiều, lần này thuộc hạ thật sự chờ đợi thiếu chủ giành lấy vinh quang tại bậc thang thứ ba. Lấy trình độ thực lực hiện tại của Sở thiếu chủ đoán chừng không có đối thủ tại bậc thang thứ ba rồi."
Ly Ngân tiến lại gần, mỉm cười tán dương Sở Mộ.
Lúc trước Ly Ngân rất thưởng thức vị thiếu chủ này, bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn chiến đấu lại càng khâm phục Sở thiếu chủ. Đúng là hạng người đi ra từ địa phương hung hiểm nhất Mê giới cấp tám không hề tầm thường chút nào.
"Ta không có hứng thú đối với bậc thang thứ ba."
Sở Mộ lắc đầu, bình thản thu hồi Dạ Lôi Mộng Thú và Quỷ Khung Quân Vương trở về.
"À, tại sao?"
Ly Ngân âm thầm kỳ quái, bản thân là một thanh niên đỉnh phong không có lý do gì lại không tham gia Thiên Hạ Quyết, chẳng lẽ vinh quang của bậc thang thứ ba không thể hấp dẫn hắn? Phải biết rằng vô số người vì cái vị trí đó mà cam nguyện đổ máu dọc đường đi. Vinh quang chỉ có một, nhưng thất bại lại rất nhiều.
"Không thể, ngươi nhất định phải tham gia Thiên Hạ Quyết."
Bỗng nhiên Lạc Bành gào lên vang trời.
Nếu như Sở Mộ không tham gia Thiên Hạ Quyết, vậy thì hắn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu làm người rồi. Hắn không cam lòng chấp nhận thua trận như thế, hắn tuyệt đối không cam lòng, rõ ràng là một thanh niên thực lực tương đương với mình, nhưng bây giờ bảo hắn trơ mắt nhìn người ta tiến về phía vinh quang thì hắn làm không được.
"Vinh quang bậc thang thứ ba phải thuộc về ta, thuộc về Lạc Bành ta đây. Ta nhất định phải đạp lên xác ngươi để giành lấy thắng lợi."
Lạc Bành đã giận dữ đỏ bừng mặt mũi, hiển nhiên tâm tình đã điên loạn tới cực điểm.
"Ê, Uông Húc, mang hắn về Liệp sủng hội các ngươi đi, một chút năng lực ấy không có tư cách ồn ào tại Hồn Điện chúng ta."
Ly Ngân nhíu mày hạ lệnh. Hắn ghét nhất là loại người không biết đúng biết sai, thật ra nhận thức của hắn rất đơn giản. Nếu thua thì đàng hoàng câm miệng, chạy trở về tìm một địa phương nào đó cẩn thận điều chỉnh tâm tình, sau đó cố gắng rèn luyện chờ đợi cơ hội báo thù, chứ không phải ở chỗ này la hét ầm ĩ.
"Ngươi là ai, thanh niên đồng lứa tranh đấu có liên quan gì tới ngươi?"
Lạc Bành đã dần dần mất đi năng lực khống chế bản thân. Lúc này bất chấp người kia là ai, hễ động chạm vào hắn là thẳng mồm mắng chửi.
Lạc Bành có cao thủ trung niên chống lưng ở Liệp sủng hội, cho nên đối mặt cao thủ Hồn Điện như Ly Ngân cũng không cần phải sợ hãi.
Uông Húc vừa mới nhảy vào trong sân đột nhiên nghe thấy Lạc Bành nói ra một câu như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn ra ào ạt.
Nghe thấy một câu này, ánh mắt Ly Ngân bỗng nhiên chuyển sang lạnh băng trong nháy mắt, cặp mắt kia tựa như lợi kiếm đâm thẳng não Lạc Bành, nhất thời một luồng lệ khí đáng sợ đông cứng toàn thân hắn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.comLy Ngân tỏa ra sát khí nồng liệt không thể tưởng tượng nổi, cả người hắn giống như một tên ma vương vừa mới đi ra từ địa ngục. Thậm chí Sở Mộ có cảm giác sát khí hung lệ còn kinh khủng hơn Hồn Minh - Tần Dạ rất nhiều.
"Cho ngươi thời gian một ngày, gọi lão sư hoặc là trưởng bối của ngươi vào Hồn Điện."
Thanh âm Ly Ngân truyền ra làm cho nhiệt độ không khí chung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Cao thủ…
Rõ ràng là cao thủ.
Sở Mộ đứng ở bên cạnh Ly Ngân cũng bị trấn trụ, hoàn toàn không thể ngờ nổi chỉ một thuộc hạ của Vũ điện chủ lại có khí thế cường đại cỡ này. Tuyệt đối là một vị cao thủ vượt xa đám người đồng lứa.
"Ly Ngân tiền bối, Ly Ngân tiền bối, Lạc Bành trẻ tuổi khí thịnh không biết trời cao đất dày, ngàn vạn lần không nên trách tội, bớt giận, xin bớt giận!"
Uông Húc bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, bản thân hắn là cao thủ bậc thang thứ hai vào lúc này căn bản không có nửa điểm nhuệ khí, tựa như một nô tài hèn mọn gặp phải chủ nhân nổi giận. Vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán vừa năn nỉ, khẩn cầu.
"Ly đại ca, hay là thôi đi, hắn chỉ là nhất thời không thể khống chế tâm tình."
Lúc này thanh âm Đình Lan chậm rãi truyền đến.
Lạc Bành đứng yên tại chỗ, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra ướt đẫm y phục, đầu tóc đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Ly Ngân phát ra khí thế khiến cho hắn có cảm giác đã bước một chân vào cánh cửa tử vong rồi. Tinh thần sợ hãi đến mức đông cứng, ngay cả linh hồn cũng không ngừng run rẩy. Lạc Bành đúng là có cao thủ Liệp sủng hội chống lưng, nhưng mà những người hắn quen biết tuyệt đối không có một ai đủ sức sánh ngang với nam tử này.
"Cút!"
Ly Ngân lạnh lẽo nói.
Thật ra tuổi tác hắn cũng không cao, chỉ chừng ba mươi tuổi mà thôi. Nhưng hắn đã không còn quan tâm đến thanh niên tranh đấu từ lâu rồi, nếu như có một vài tên thanh niên tự cho là đúng gọi tới gọi lui ở trước mặt hắn, vậy thì Ly Ngân cũng không ngần ngại gọi cái người đứng sau lưng tên thành niên đó tới giáo huấn một chút. Tránh trường hợp mấy con nghé đời sau không biết sợ hổ, quên mất danh hiệu của mình.
Sắc mặt Uông Húc xanh mét như tàu lá chuối, nếu như đắc tội với Hồn Điện - Ly Ngân thì Uông Húc chắc chắn không muốn dính dáng gì tới Lạc Bành. May mà Đình Lan tiểu thư chịu mở miệng nói giúp một câu, nếu không lấy tính tình Ly Ngân sợ rằng không chỉ Lạc Bành gặp nạn. Mà ngay cả vị cao thủ Liệp sủng hội sau lưng Lạc Bành cũng sẽ ăn phiền toái không nhỏ.
Uông Húc vội vàng đỡ Lạc Bành dậy, cái tên này đã sợ đến mức da dẻ tái mét, hoàn toàn bất lực để cho Lạc Bành dìu tới chỗ mấy người đồng bạn. Uông Húc vừa rời khỏi vừa không ngừng xin lỗi Ly Ngân, hi vọng Ly Ngân không nên đặt chuyện này ở trong lòng.
"Được rồi, ta không có thời gian rảnh so đo với tiểu tử này, ngươi cần làm gì thì cứ đi làm."
Ly Ngân không nhịn được hạ lệnh đuổi Uông Húc.
Uông Húc tự biết không nên tiếp tục nhiều lời trước mặt vị cường giả này, thật ra trong lòng hắn cũng đang gấp gáp muốn biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.