Hồn sủng cũng có quá trình gia tăng thực lực, Hồn sủng tà ác Yểm Ma cũng giống như thế.
Ví như lúc trước Sở Mộ đối mặt với đám Lão Lang kia, lúc ban đầu chúng nó ra đời sẽ trải qua thời kỳ ấu thú rồi từ từ trưởng thành, đẳng cấp tính từ một giai trở lên.
Đám người chấp sự của Yểm Ma đảo đều có Lão Lang trưởng thành đến năm giai, tính công kích rất mạnh, những đứa nhỏ chân yếu tay mềm trói gà không chặc nhất định không thể nào đối kháng nổi.
Sở Mộ cũng có một con Yểm Ma dung nhập vào trong cơ thể, trưởng thành, cho đến bây giờ đại khái đám Yểm Ma của mọi người đang ở trình độ nhị giai.
Mỗi khi Yểm Ma tăng lên một giai sức ăn cũng tăng lên tương ứng. Trước kia có ít nhất hai ba trăm người nuôi nấng Yểm Ma trưởng thành đến hai giai, sau đó vì tự thân hồn lực không đủ cung cấp nuôi dưỡng Yểm Ma mới bị cắn nuốt linh hồn chết tươi.
"Ta cảm giác hình như ngươi không lo lắng chuyện đó lắm, có phải là ngươi rất có lòng tin với mình không?" Đinh Vũ hỏi.
Sở Mộ lắc đầu khổ sở, nhưng không có ý tiếp tục nói chuyện với Đinh Vũ.
Trên thực tế, Sở Mộ là người duy nhất trong đám con nít ở đây không thể nuôi nấng nổi Yểm Ma trong cơ thể, nguy cơ của hắn lớn hơn những người khác rất nhiều.
Bởi vì tất cả đứa nhỏ ở nơi này ký kết đều là Thanh Yểm Ma, chỉ có mỗi Sở Mộ là bị ép dung hợp với một con Bạch Yểm Ma còn đáng sợ hơn Thanh Yểm Ma nhiều lắm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Cũng ở trình độ hai giai, sức ăn của Bạch Yểm Ma cao hơn Thanh Yểm Ma gấp mấy lần. Hơn nữa cấp độ trưởng thành càng cao, sức ăn lại càng kinh khủng, căn bản không phải là một Hồn sủng sư mười tuổi có thể thừa nhận được, cũng là vì nguyên nhân này những gã chấp sự kia mới nhận định Sở Mộ đã là một người chết.
Tỷ lệ những người bị Bạch Yểm Ma nguyền rủa mà còn sống sót cực kỳ bé nhỏ, hoặc có thể nói Bạch Yểm Ma vốn là sát thủ đòi mạng. Vận mệnh Sở Mộ đã được quyết định từ khi ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma rồi.
Chính là vì bị tử vong uy hiếp quá cấp bách nên Sở Mộ tìm mọi cách tăng cường thực lực của mình lên nhanh hơn sự tưởng tượng của những người khác rất nhiều.
Một góc khác trong doanh trại, bên trong một căn nhà được xây dựng xa hoa đang có bốn gã nam tử. Ba người trong đó chính là chấp sự sứ chủ trì đợt khảo nghiệm lúc trước.
Ba người này chính là đầu lĩnh trên Thanh Yểm Ma đảo, dưới tay bọn họ là hai mươi người chấp sự tùy ý điều động. Ở trên Thanh Yểm Ma đảo hết thảy mọi việc đều do bọn họ định đoạt.
Thế nhưng lúc này ba gã đầu lĩnh Thanh Yểm Ma đảo lại một mực cung kính đứng ở sau lưng một nam tử mặc y phục màu trắng. Lúc trước bọn họ đối mặt những đứa nhỏ kia đã thể hiện đầy đủ sự tàn nhẫn và lệ khí đáng sợ, nhưng vào lúc này bộ dạng khúm núm cứng ngắc tựa như lo lắng vẻ mặt của mình không đủ thành khẩn, thần thái không đủ hèn mọn vậy.
"Hạ đại nhân, ngài có thể đi tới đảo này đúng là vinh hạnh của chúng ta." Gã chấp sự sứ cầm đầu nói.
"Tào Dịch, cái tên tiểu tử bị ta ném tới đây đã chết chưa?" Nam tử được gọi là Hạ đại nhân chợt lên tiếng hỏi.
Vị Hạ đại nhân này tuổi tác chừng ba mươi, da dẻ vàng vọt có vẻ suy yếu và bệnh hoạn, thần thái lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.
"Tạm thời còn chưa chết." Đầu lĩnh tên Tào Dịch vội vàng hồi đáp.
Hạ đại nhân nghe thế liền lộ vẻ kinh ngạc, lầm bầm mấy câu: "Khi ở Cương La thành trên tài liệu ghi rõ ràng hắn chỉ là một tiểu tử mới vừa bước vào đẳng cấp Hồn Đồ. Theo lý thuyết dựa vào hồn lực yếu ớt như thế hẳn là bị cắn nuốt khi Bạch Yểm Ma tăng đến hai giai rồi, tại sao bây giờ còn chưa chết rụng nhỉ?"
Ba người bên cạnh không biết vị Hạ đại nhân này đang nói gì, chỉ biết giương bốn mắt nhìn nhau.
"Hạ đại nhân, có cần chúng ta trực tiếp giết hắn không? Để Bạch Yểm Ma thôn phệ loại linh hồn nhược tiểu này chính là vũ nhục Bạch Yểm Ma cao quý nha!" Tào Dịch giơ ra bộ mặt nịnh bợ nói.
"Không cần thiết, nếu hắn chưa có chết đã nói lên hồn lực của hắn vẫn có thể nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma của ta. Xem ra tiểu tử này vẫn có chút khả năng, không giống như người bình thường. Cũng tốt, tạm thời có một ký thể thích hợp như thế làm sao bỏ qua được, cứ để cho hắn nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma đi, không chừng sẽ có thể nuôi thêm được mấy giai nữa." Hạ đại nhân lạnh nhạt nói.
Nói xong câu đó, Hạ đại nhân liền đứng dậy nói: "Tiếp tục để hắn tiếp nhận huấn luyện ở chỗ này, sau khi hắn chết, các ngươi mang Bạch Yểm Ma tới đảo của ta."
"Nếu hắn không chết thì sao?" Một gã chấp sự sứ khác nhỏ giọng hỏi.
"Ngu xuẩn, Bạch Yểm Ma muốn trưởng thành phải có hơn ngàn thi thể làm nền móng, tiểu tử kia làm sao có thể sống được." Tào Dịch lập tức trừng mắt nhìn thủ hạ mình, mở miệng mắng to.
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân ngu dốt, là do tiểu nhân ngu dốt." Tên chấp sự sứ kia lập tức gật đầu lia lịa như bằm tỏi.
Hạ đại nhân cười cười ra vẻ cao thâm không nói gì nữa, chậm rãi cất bước đi ra ngoài cửa.
Trên thực tế vị Hạ đại nhân này cũng không muốn để Sở Mộ sống sót, nhưng vì Bạch Yểm Ma trưởng thành quả thực là một quá trình tàn sát từ dưới lên trên. Thường thường cần phải có hơn ngàn ký thể tư chất tương đối tốt mới có thể cung cấp nuôi dưỡng nổi nó.
Hạ đại nhân sở hữu con Bạch Yểm Ma này lúc đang ở trạng thái ấu sinh, Bạch Yểm Ma ở giai đoạn này thôn phệ hồn lực tương đối ít ỏi. Vì thế một số Hồn sủng sư trẻ tuổi có tiềm lực vẫn có thể thừa nhận được.
Nhưng điều này là do thực lực Bạch Yểm Ma chỉ là sơ cấp, một khi nó tăng lên một giai sức ăn sẽ tăng nhiều. Đồng thời cũng có ý nghĩa Bạch Yểm Ma cần phải tìm một ký chủ mới thực lực mạnh hơn. Đến lúc đó Hồn sủng sư yếu đuối như Sở Mộ không thể nào có đủ hồn lực cung cấp nuôi dưỡng nó.
Vị Hạ đại nhân này đoán chừng sau khi Bạch Yểm Ma trưởng thành đến ba giai thì Sở Mộ coi như đặt chân vào địa ngục rồi.
Bên trong nhà gỗ.
"Hồn sủng tư chất tốt, cấp bậc cao trên đảo hẳn là có hạn, chúng ta nên đi sớm bắt sống Hồn sủng hỗ trợ chiến đấu. Nếu như nhận được một con Hồn sủng yếu kém, cho dù trải qua ba tháng huấn luyện và bồi dưỡng nghiêm khắc cũng rất khó đứng vào mười thứ hạng đầu."
Trận chiến sinh tử đêm qua làm cho Đinh Vũ ngủ không được bao lâu, ngày hôm sau nàng tỉnh dậy thật sớm, xốc lại tinh thần dự định lên đường tìm bắt Hồn sủng cho mình.
"Ừ, chúc ngươi may mắn." Sở Mộ khẽ gật đầu nói với Đinh Vũ chuẩn bị xuất phát.
"Tại sao? Ngươi không có ý định cùng đi với ta hả?" Đinh Vũ hỏi.
"Tự mình hành động đi, hẳn là ngươi cũng không muốn bởi vì gặp phải Hồn sủng tốt mà gian phòng này chỉ còn lại một người ở đúng không?" Sở Mộ nói rất nhẹ nhàng.
Đinh Vũ mấp máy đôi môi ngập ngừng hồi lâu, sau đó mới nói: "Nhưng mà không phối hợp với nhau làm sao đánh bại một con Hồn sủng, làm thế nào bắt sống nó đây?"
Thông thường mà nói, Hồn sủng chiến đấu đầu tiên của Hồn sủng sư sẽ do gia tộc của bọn họ, lão sư hoặc trưởng bối cung cấp, trải qua một thời gian ngắn bồi dưỡng nó mới có thể trở thành thú chiến chân chính của Hồn sủng sư.
Phương thức huấn luyện của Yểm Ma đảo tương đối đặc thù, đám Hồn sủng sư trẻ tuổi phải tự mình tìm bắt con Hồn sủng thứ nhất ngoại trừ Yểm Ma. Vì thế hầu như Hồn sủng sư đều tự mình dấn thân chiến đấu, gian khổ và nguy hiểm trong đó không cần phải nói nhiều.
"Ngươi cũng biết chúng ta đang ở trong vòng tròn cướp đoạt lẫn nhau, trừ phi ngươi có thân thể ưu tú giống như Chu Sinh Mạc mới không cần phối hợp cùng người khác, một khi thành lập tổ đội cũng không có người nào dám tranh giành Hồn sủng với hắn. Nếu không, trong lúc tranh đoạt nhất định sẽ xuất hiện tỷ lệ thương vong rất cao, vì thế nếu ngươi muốn nhận được Hồn sủng hài lòng hợp ý, tốt nhất là hành động một mình." Sở Mộ nói rất chân thành.
"Nhưng mà ta cũng không tin người khác." Đinh Vũ nói, bộ dạng đúng là hơi khó xử.
"Ta cũng không đáng cho ngươi tin tưởng." Sở Mộ nhún vai bất đắc dĩ. Nói xong, hắn liền mang một cái bao đi ra khỏi nhà.
Đinh Vũ nhìn bóng lưng Sở Mộ dần dần đi xa, tức giận dậm chân thở phì phò nói: "Hừ, uổng công ngày hôm qua ta thoa thuốc cho ngươi, cùng lắm gặp phải Hồn sủng tốt thì ta để ngươi lựa chọn trước là được, cái tên hẹp hòi."
Sở Mộ không thèm để ý tới Đinh Vũ oán trách, thoa thuốc là một chuyện dễ dàng, cùng lắm thì ngày nào đó nàng bị thương Sở Mộ thoa ngược trở lại là được. Nơi này là hoang đảo tàn bạo, dã man, giết chóc vô cùng tàn khốc, không phải là thành thị văn minh gì cả, bất kỳ người nào cũng có thể âm thầm đâm sau lưng ngươi một đao chỉ vì hai chữ sinh tồn.
Nhờ thuốc chữa thương nên đêm qua Sở Mộ ngủ rất ngon, sáng nay đã có thể tự do hoạt động, tuy sau lưng vẫn còn nhức nhối nhưng hành động bị ảnh hưởng không lớn.
Trước kia Sở Mộ đã thăm dò địa hình rõ ràng, sau khi tiến vào trong rừng, Sở Mộ giống như con thỏ nhanh nhẹn luồn lách đi sâu vào vùng trung tâm đảo.
Yểm Ma đảo có phương viên hai mươi dặm, mặc dù đã bị thế lực Yểm Ma cung chiếm đoạt một đoạn thời gian lâu dài nhưng các chấp sự phần lớn hoạt động bên vùng ngoài đảo, rất ít khi tiến vào khu vực nội đảo.