Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư là hạng người vô cùng trấn định, cho dù là đối mặt địch nhân không chết không thôi cũng không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình.
Thậm chí Diệp Hoàn Sinh đã có thâm thù đại hận với Vu Hạ, nhưng tâm tình của hắn bình tĩnh lạ thường, lúc này nhìn thấy Vu Hạ xuất hiện ngược lại mở miệng cười càng thêm rực rỡ.
Về phần Đông Thanh lại không ba người biết Sở Mộ có ân oán với Vu Hạ, chỉ là bản thân hắn không có hảo cảm với tên này nên mở miệng giễu cợt:
"Tại sao ngươi không đi khơi thông quan hệ với Hồn Điện mà đến nơi đây tham gia náo nhiệt làm gì? Chẳng lẽ không sợ bị người ta phán cho cái tội mưu sát sao?"
"Vu Hạ ta trước giờ làm việc không thẹn với lương tâm, mấy lời vu khống hư ảo kia hiển nhiên không thể nào ảnh hưởng tới ta. Đợi đến khi chân tướng rõ ràng ngược lại vị bằng hữu Sở Thần này sẽ bị liên lụy không ít đâu. Tự nhiên ép buộc ta một cái tội danh mơ hồ như thế, cũng không biết Vu Hạ đắc tội tâm phúc của thiếu chủ Hồn Điện khi nào, tại sao cứ tìm cách để ta bị thẩm lí và phán quyết vậy chứ." Vu Hạ cười cười nói.
Vu Hạ vừa thốt ra lời này lập tức hấp dẫn lực chú ý của Sa tiểu thư và Đông Thanh lên trên người Sở Mộ, bao gồm cả Diệp Hoàn Sinh cũng nghi ngờ khó hiểu nhìn sang, không biết Sở Mộ trở thành tâm phúc của thiếu chủ Hồn Điện từ khi nào?
Trong lĩnh vực Hồn sủng sư có rất khi người được xưng hô danh từ "thiếu chủ", chỉ có con cái của những người quyền uy nhất trong các thế lực lớn mới được xưng hô như thế. Cho nên vừa nhắc tới thiếu chủ chính là chỉ rõ thân phận và địa vị cực cao, ở trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa cũng tương đối nhạy cảm.
Sở Mộ biết Vu Hạ muốn mò ra thân phận chân thật của mình nhưng không thèm lên tiếng giải thích. Ngược lại vẫn bình thản bỏ lơ Vu Hạ, quay sang hỏi thăm Diệp Khuynh Tư về vấn đề hiệu quả độc của Ma Thụ chiến sĩ.
Cảm giác bị bỏ lơ không hề dễ chịu chút nào, nhất là hai bên còn có thù hận rất sâu. Lúc này mặc dù Vu Hạ vẫn duy trì nụ cười giả nhân giả nghĩa, nhưng trong lòng hắn đang nghĩ cách làm sao dẫn dụ Sở Mộ rơi vào tay Đoạn Tân Hà.
Về điểm này thì Vu Hạ và Diệp Hoàn Sinh vô cùng tương tự. Diệp Hoàn Sinh luôn luôn biểu hiện ra ngoài tùy ý tùy tiện, thậm chí gặp phải đại tiểu thư hay quý tộc cũng không ngại tranh đấu một phen. Nhưng nội tâm Diệp Hoàn Sinh sâu không lường được, cho dù hận thù chồng chất tới mức muốn chém cái tên trước mặt ra hàng ngàn khúc nhưng hắn vẫn không hề vọng động. Một khi hắn hành động chắc chắn sẽ phải có tỷ lệ thành công rất lớn.
Từ thực lực Chiến Đình Ô Thú của Diệp Khuynh Tư là có thể đoán được chủ sủng của Diệp Hoàn Sinh cũng thuộc về chủng loại hiếm thấy, tư chất cực cao. Huống chi đó còn là chủ sủng làm bạn nhiều năm, thế mà nó lại bị hai thủ hạ của Vu Hạ độc chết ở trong hầm, mầm móng hận thù vốn đã chôn sâu trong tâm trí Diệp Hoàn Sinh rồi.
Thế nhưng, Diệp Hoàn Sinh là hạng người lòng dạ thâm sâu, hắn biết hiện tại chính mình không phải là đối thủ của Vu Hạ, cho dù trong lòng tức giận quay cuồng như nước thủy triều vẫn giả bộ nở nụ cười hèn hạ không ngừng náo nhiệt với Sa tiểu thư.
Đông Thanh cũng là người biết cách phán đoán tình hình, chỉ lát sau đã nhìn ra Sở Mộ và Vu Hạ có một chút ân oán. Về phần Sa tiểu thư suy nghĩ đơn giản hoàn toàn không có ý thức được không khí nơi này có gì đó không đúng, ngược lại còn đang hăng hái tranh cãi với cái tên nội tâm hắc ám, háo sắc như mạng Diệp Hoàn Sinh đến mức chuẩn bị bộc phát. Nội dung hai ngươi tranh luận chính là vấn đề vóc dáng của nàng.
Nụ cười trên mặt Vu Hạ càng lúc càng cứng, trong nhóm thanh niên cùng thế hệ có lẽ hắn cũng là người bình tĩnh, thong dong và suy nghĩ thâm độc, coi như là vô cùng hiếm có. Vốn tưởng rằng ba người này nhìn thấy mình sẽ mất đi bình tĩnh, ít nhất Diệp Hoàn Sinh bị mình hành hạ gần chết nhất định sẽ phải cực kỳ tức giận. Nhưng hắn không thể nào ngờ được ba người này trực tiếp làm như không thấy hắn, thậm chí xem hắn như không khí, mà phản ứng tĩnh táo của bọn họ ngược lại khiến cho tâm tình Vu Hạ sinh ra cảm giác bất an.
"Sở Thần, giữa chúng ta có một ước chiến đó." Vu Hạ giả bộ trấn định nói.
"Ừ."
Sở Mộ chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi tiếp tục nói chuyện với Diệp Khuynh Tư.
Khóe miệng Vu Hạ giật giật mấy cái, lần này Sở Mộ hành động thật sự đã chọc giận Vu Hạ. Nhưng mà Vu Hạ vẫn còn nhớ rõ Sở Mộ từng đánh hắn một cái bạt tai vang dội, có thể là trong hai mươi mấy năm từ khi ra đời tới giờ, đó là lần đầu tiên Vu Hạ bị người ta đánh bạt tai vào mặt mình.
"Hiệu quả độc có thể nhận được thông qua hấp thu tính mạng những Hồn sủng khác vốn có độc tố trong người. Nhưng đồng thời cần phải có một thứ có khả năng bảo vệ ở Mộc Tâm để không bị lây nhiễm và phát sinh tác dụng phụ. Nói cách khác, hiệu quả độc càng mạnh thì linh vật bảo vệ Mộc Tâm cũng phải mạnh theo. Đây là một khoản chi tiêu không nhỏ, dù sao linh vật có khả năng bảo vệ Mộc Tâm cực kỳ hiếm thấy, tương đương với năng lực miễn dịch của những Hồn sủng Trùng hệ, Hoa hệ, Đằng hệ."
Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng giảng giải cho Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu hiểu ý, rồi mở miệng hỏi tiếp:
"Vậy Bàn Mộc Linh của ngươi vì sao có độc tính?"
"Bàn Mộc Linh có Hoa thuộc tính, trong quá trình lột xác đến bốn đoạn tự mình lĩnh ngộ."
Diệp Khuynh Tư mở trừng hai mắt, tựa hồ cảm thấy ngạc nhiên vì Sở Mộ không rõ những chuyện thường thức kiểu này.
"À, cũng đúng, vậy thì phải dùng linh vật gì mới có hiệu quả như vậy?" Sở Mộ cười cười hỏi.
"Bản Tâm Lộ, đây là một loại linh lộ đặc thù ngưng kết ở trong rừng rậm Mê Giới, nó không có hình dáng chất lỏng, mà hình thái giống như trân châu, sinh trưởng và tồn tại ở trong nụ hoa của Hoa hệ Hồn sủng. Mà Hoa hệ Hồn sủng tương đối ít thấy, những con có Bản Tâm Lộ lại càng thưa thớt. Cho nên Bản Tâm Lộ có thể đề kháng độc tố cấp tám sẽ có giá trị tới gần ngàn vạn." Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ngồi rất gần nhau, bản thân Vu Hạ lúc trước đối diện Diệp Khuynh Tư nên hơi sững sờ vì nhan sắc của nàng. Bây giờ nhìn thấy hai người kia hoàn toàn không thấy mình, cứ bình thản ngồi tại chỗ đàm luận về độc tính Hoa hệ, trong lòng hắn thật sự không thoải mái. Dù sao hai người kia nói chuyện hợp ý, vẻ mặt cũng có vẻ thích thú, cảm giác như là một đôi tình lữ đang nói chuyện yêu đương vậy, chỉ còn kém một điểm chưa nắm tay của đối phương mà thôi.
"Bản Tâm Lộ, ha hả, trên tay ta có một giọt Bản Tâm Lộ cấp tám, lúc trước ta vẫn đang suy tư ước chiến giữa chúng ta nên dùng cái gì làm tiền đánh cuộc. Các ngươi vừa nói như thế làm cho ta tỉnh ngộ rồi."
Vu Hạ không thể nào để cho hai người kia tiếp tục to to nhỏ nhỏ ở trước mặt mình được, liền quyết đoán nói chen vào chuyển đề tài sang vấn đề quyết chiến với Sở Mộ.
"À, vậy thì cám ơn." Sở Mộ khẽ nhíu mày, bình thản nói.
"Cái gì mà cám ơn, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể thắng được ta?"
Vu Hạ phát hiện đám người kia từ đầu đến cuối hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, vì thế không cần thiết lại giả nhân giả nghĩa nữa rồi, liền dùng ngữ khí lạnh lùng đáp trả.
Diệp Hoàn Sinh ở bên cạnh nhìn thấy Vu Hạ rốt cuộc không còn giả bộ nổi cũng nở nụ cười sung sướng, quay đầu sang nói với Sở Mộ:
"Xem như ngươi đã nhận xong tiền đặt cược giá trị một ngàn vạn rồi."
Chiến đấu luôn luôn phát sinh đánh cược thắng thua giữa song phương, Sở Mộ và Vu Hạ ước chiến chính là khiêu chiến lẫn nhau, đó là tranh đoạt danh dự và thể hiện tài năng. Nhưng mà có thêm phần thưởng đương nhiên sẽ tốt hơn, như vậy bọn họ sẽ có động lực để chiến đấu hết sức mình.
"Còn tiền đánh cuộc của ngươi đâu?"
Vu Hạ cũng không ngốc, làm sao tự nhiên để cho Sở Mộ chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy được.
"Thế nào? Hai người các ngươi có ước chiến hả?"
Sa tiểu thư và Đông Thanh là người ngoài cuộc nên không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đành phải dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Sở Mộ và Vu Hạ.
Lúc trước Vu Hạ nói đến ước chiến thì hai người cho rằng Vu Hạ cố ý thêu dệt chuyện để lôi kéo sự chú ý, nhưng không ngờ rằng hai người đã sớm có thù oán như thế.
Không khí trong phòng đã bắt đầu lạnh lẽo, Vu Hạ cũng bỏ qua vẻ mặt dối trá kia, hoàn toàn bày ra thái độ cao ngạo và miệt thị nhìn tới Sở Mộ. Hắn muốn biết Sở Mộ rốt cuộc có dám hạ tiền đánh cuộc ngàn vạn như mình không.
"Thiếu gia, chủ nhân mời ngài, hội nghị sắp bắt đầu."
Lúc này có một gã gia thần đi vào nhẹ giọng nói với mọi người.
"Chuyện này để sau hãy nói, trước tiên chúng ta nên đi dự hội nghị đã."
Đông Thanh đã ý thức được chuyện này hình như không đơn giản, lập tức tìm cách trì hoãn thời gian.
Vu Hạ không có nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng tự mình đứng dậy, cười nhạo nói:
"Theo ta thấy tốt nhất là ngươi nên chọn một địa phương không có ai rồi tỷ thí với ta. Chứ gặp phải tình hình như hôm nay sẽ làm cho vị thiếu chủ Hồn Điện kia mất hết mặt mũi đó."
Sau khi nói xong, Vu Hạ không thèm để ý những người khác, trực tiếp sải bước đi tới đại sảnh tổ chức hội nghị.
"Vu Hạ, ở địa bàn của ta nên đường hoàng một chút, đầu óc ngươi bị lừa đá rồi hả?"
Đông Thanh không phải là người có thể nén giận, thấy Vu Hạ vạch mặt trắng trợn như vậy lập tức bỏ qua lễ nghi chủ nhân, chỉ tay vào mặt Vu Hạ mắng to.
"Gọi ngươi một tiếng thiếu gia chỉ là vì phụ thân của ngươi mà thôi. Nếu không có Ly lão thành chủ, ngươi cũng chỉ là một gã Hồn sủng sư nhị lưu, chờ ngươi tu luyện thêm mấy năm rồi hãy nói chuyện với ta."
Vu Hạ coi như là triệt để rạch mặt luôn rồi, cho dù là đối với Đông Thanh cũng không cần phải khách khí nữa.
Đông Thanh tức giận vô cùng, cặp mắt nhìn Vu Hạ lạnh như băng, nhưng Đông Thanh vẫn cố gắng hít vào một hơi thật sâu đè ép oán giận xuống.
"Cái tên tiểu nhân hèn hạ này thường xuyên sử dụng thủ đoạn hèn hạ hại chết chủ sủng người khác. Thế mà tại đây còn dám dõng dạc nói cái gì mà tu luyện mấy năm, hai năm trước cái tên Vu Hạ kia cũng chỉ là hạng tiểu nhận đi sau lưng người khác vẫy đuôi nịnh nọt như là chó vậy."
Sa tiểu thư cũng đã thật sự nổi giận, chỉ vào bóng lưng Vu Hạ chửi ầm lên.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào người Đông Thanh, quả nhiên phát hiện cảm xúc Đông Thanh lúc này cực kỳ kích động. Nhất là khi Sa tiểu thư nhắc tới chuyện tình hai năm trước, trên mặt hắn lập tức nổi đầy gân xanh.
"Đông Thanh? Chuyện gì xảy ra?" Sở Mộ ra hiệu cho Đông Thanh ngồi xuống, mở miệng hỏi.
Đông Thanh không phải là người dễ dàng vọng động, sau khi đè nén cơn giận liền ngồi xuống ghế, đưa tay cầm lấy chén nước trà uống cạn, hồi lâu sau vẫn không có mở miệng.
Sa tiểu thư lại vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp trả lời Sở Mộ:
"Lúc trước ta và Đông Thanh cùng với một số bằng hữu chơi với nhau rất thân. Coi như là một nhóm thanh niên đồng lứa cùng lớn lên tại Ly thành, tất cả bọn họ chia ra đại biểu các thế lực lớn trong thành, ví dụ như Hồn Điện, Thương Minh, Hồn sủng cung, Nguyên Tố môn, Trạm Ly giới, Linh Giáo, Yểm Ma cung."
"Vào thời điểm hai năm trước, tất cả mọi người đều lấy Đông Thanh cầm đầu trong một vòng tròn quan hệ. Bao gồm cả Vu Hạ cũng ở trong đó, ban đầu Vu Hạ vì cố ý lấy lòng Đông Thanh mới gia nhập vào nhóm chúng ta. Nhưng mà cái tên Vu Hạ này chính là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, vô sỉ không thể nào nói nổi. Hắn cố ý che giấu thực lực, nhân cơ hội mấy người khác đi ra ngoài lịch lãm, dựa vào sự tín nhiệm của Đông Thanh đối của hắn đã âm thầm bố trí kế hoạch hại chết chủ sủng của Đông Thanh, khiến cho thực lực Đông Thanh giảm mạnh."
Sa tiểu thư nói rất kích động, bộ dạng rõ ràng là vô cùng căm hận Vu Hạ. Thật ra lúc trước Sa tiểu thư vẫn cố gắng chịu đựng tức giận ở trong lòng, dù sao tất cả mọi người đều có thân phận và địa vị, không thể nào tùy tùy tiện tiện làm náo lớn được, nếu thật sự như thế nhất định sẽ bị các trưởng bối trách mắng. Sau khi Sở Mộ và Vu Hạ trực tiếp vạch mặt thành thù nên Sa tiểu thư mới không nhịn được, lại càng không thèm để ý thân phận Đại tiểu thư, lên tiếng mắng chửi Vu Hạ không tiếc lời.
Trên thực tế Đông Thanh cũng ở trạng thái tương tự Diệp Hoàn Sinh, vẫn đang cố gắng ẩn nhẫn cơn hận trong lòng mình. Thậm chí Vu Hạ mới vừa nói một câu ác độc như thế, nhưng Đông Thanh cũng có thể nhịn xuống. Bởi vì bây giờ Đông Thanh đã không phải là đối thủ của Vu Hạ.
Mà các trưởng bối đều quen biết lẫn nhau, thanh niên đồng lứa phát sinh ân oán hiển nhiên phải để cho bọn họ tự mình giải quyết. Đông Thanh cũng biết trước khi mình có thực lực chân chính đối kháng với Vu Hạ, vậy thì không thể nào vọng động.
"Chuyện này còn chưa tính, sau đó Vu Hạ tự mình hợp thành một vòng tròn quan hệ tại Ly thành, rồi chèn ép Đông Thanh ra bên ngoài. Cuối cùng trong nhóm chúng ta có mấy người không chịu được..." Sa tiểu thư tiếp tục nói.
"Thì ra tất cả mọi người đều giống nhau, hừ hừ, xem ra cái tên Vu Hạ này đúng là một tên khốn kiếp."
Diệp Hoàn Sinh rốt cuộc cởi bỏ mặt nạ của mình, cười lạnh nói.
"Nói xem nào, tại sao các ngươi kết thù với hắn?"
Đông Thanh đã dần dần ổn định lại tâm tình, mở miệng dò hỏi.
Sở Mộ bắt đầu kể lại câu chuyện của mình và huynh muội Diệp gia cho hai người Đông Thanh và Sa tiểu thư nghe.
"Lúc ban đầu nghe được tin tức kia, ta đã khẳng định trăm phần trăm là Vũ Lang và Phong Nhã bị hắn hại chết, bây giờ thì quá tốt rồi, thì ra người chứng kiến chính là các ngươi. Thế nhưng, cái tên Vu Hạ này cực kỳ giảo hoạt, không có để lại bất kỳ bằng chứng chính xác nào, chỉ có thể hi vọng các trưởng lão Hồn Điện làm mạnh tay một chút, tiến hành chế tài hắn vài năm thì tốt." Đông Thanh nói.
"Đúng vậy, bằng không cứ để hắn tiêu dao tự tại ở bên ngoài, không biết sau này còn có thêm bao nhiêu người bị hắn hại chết." Sa tiểu thư nói.
"Hình như các ngươi không tin tưởng Sở Thần lắm?"
Diệp Khuynh Tư nhìn sang hai người đang thở dài cảm thán, khó hiểu hỏi vào một câu.
Nếu Sở Mộ đã quyết chiến với Vu Hạ, hiển nhiên có thể giáo huấn Vu Hạ trước khi tiến hành thẩm phán. Thậm chí còn có thể giết chết một, hai con Hồn sủng, nhưng Đông Thanh và Sa tiểu thư lại không có đề cập tới chuyện quyết chiến, hình như không có ý định trông cậy vào Sở Mộ ra tay giáo huấn Vu Hạ.
Đọc Truyện Online Tại "Cái này... cái tên Vu Hạ thật sự đáng giận nhưng thực lực của hắn rất mạnh. Ở trong nhóm chúng ta không có người nào là đối thủ của hắn, thực lực mạnh hơn hắn mạnh đã sớm đi nơi khác lịch lãm rồi." Sa tiểu thư liếc sang Sở Mộ, nhỏ giọng nói.
Sa tiểu thư là người từng thấy qua Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ, quả thật Dạ Lôi Mộng Thú có tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ không thể nào đại biểu cho thắng lợi trong quyết chiến được.
"Thiếu gia, chủ nhân gọi các ngươi qua đó."
Lão gia nô cung kính nhắc nhở lần nữa.
"Chuyện này từ từ bàn lại vậy, chúng ta đi qua phòng hội nghị thôi, tránh để mất lễ số với các vị tiền bối."
Đông Thanh cũng ý thức được thời gian đã không còn sớm, lập tức bảo lão gia nô đi trước dẫn đường.
"Ừ, để sau hội nghị rồi tính tiếp, có lẽ Vu Hạ cũng sẽ cố ý chờ chúng ta sau hội nghị lần này." Sở Mộ cười nói.
Hội nghị là bàn về chuyện tình Thiên Thương Thanh Chập Long, cho nên Sở Mộ không muốn bỏ qua bất kỳ tin tức gì. Dù sao Vu Hạ chỉ là chuyện nhỏ, Thiên Thương Thanh Chập Long mới là trọng yếu nhất.
Chủ vị là Ly lão thành chủ dáng vóc tròn trịa, hoàn toàn không chào hỏi với các thành viên thế lực khác, cũng không có gật đầu tỏ vẻ với bất kỳ một cường giả nào. Chẳng qua là thong dong ngồi ở chỗ đó vô cùng ngạo nghễ.
Trong đại sảnh hội nghĩ đã có một vài thành viên lục tục tiến vào, hơn nữa còn tìm ra vị trí của mình yên lặng ngồi xuống. Trước khi Ly lão thành chủ chưa có nhập tọa (ngồi xuống ghế), tất cả thành viên các thế lực đang nhỏ giọng trao đổi với nhau, hoặc là bàn về những thế lực đối lập.
Thế nhưng, sau khi Ly lão thành chủ nhập tọa, thành viên các thế lực lớn hay nhỏ không hẹn mà cùng lúc ngừng "đánh võ mồm", cử động này đã thể hiện ra phong phạm cường giả và bá khí của đại nhân vật đứng đầu một phương.