"Ta cũng mới vừa làm quen với hai người này, nếu như là người bình thường ta hiển nhiên sẽ không để ý tới, lần này tới đây chủ yếu là vì giúp đỡ các ngươi giải quyết sự tình ở Thiên Tinh Phong. Nhưng mà cái tên Sở Mộ kia là thủ hạ của thiếu chủ Hồn Điện chúng ta, trên tay của hắn có Hồn Điện phó lệnh, thân phận hiển nhiên không phải thấp. Hồn Điện xưa nay quan hệ rất tốt với Nguyên Tố môn các ngươi, ta cũng không muốn bởi vì một vài xung đột nho nhỏ làm cho thiếu gia các ngươi và thiếu chủ Hồn Điện phát sinh thù oán." Vũ Lang nhỏ giọng nói.
"Thuộc hạ của thiếu chủ Hồn Điện?" Thanh âm Thanh Lực lộ ra vài phần kinh ngạc, khẽ liếc mắt sang cố ý đánh giá Sở Mộ cẩn thận hơn.
"Không thể giả được, mặc dù tạm thời không biết là vị thiếu chủ nào, nhưng mà có thể được thiếu chủ Hồn Điện tin tưởng giao cho lệnh bài thì thân phận của hắn tại Hồn Điện chắc chắn không thấp." Vũ Lang nói.
"Đây là chuyện được thiếu gia chúng ta tự mình phân phó, cũng không thể nói thả là thả được." Lúc này trên mặt Thanh Lực bắt đầu có vẻ kỳ lạ.
"Bọn họ cũng rất có thành ý, như vậy, thôi thì song phương đều lùi một bước, bọn họ có thể dùng phương thức khác bồi bổ lại tổn thất của thiếu gia các ngươi. Các ngươi dứt khoát thả người, song phương giải hòa thì tốt hơn."
Vũ Lang cố gắng nhấn mạnh vấn đề, hết lòng khuyên giải:
"Hơn nữa bọn họ đã đi tới nơi này, đại khái có thể gia nhập vào trong đội ngũ cùng nhau giải quyết vấn đề ở Thiên Tinh Phong. Thực lực của bọn họ cũng không yếu."
Thanh Lực đang nghe Vũ Lang nói nửa câu đầu vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh, nhưng mà Vũ Lang nói đến khúc sau thì ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.
"Điều này thật sự có thể suy nghĩ, dù sao thiếu gia cũng muốn nhận được Thiên Tinh phấn sớm một chút." Thanh Lực lập tức gật đầu đáp ứng.
Vũ Lang ngẩn người ngạc nhiên, vốn tưởng rằng còn phải làm thêm một vài hoạt động mới có thể hòa giải chuyện này, nhưng không nghĩ tới Thanh Lực lại đồng ý dứt khoát như vậy. Xem ra sự tình Thiên Tinh Phong lần này quả thật rất khó giải quyết.
Cả hai thương lượng xong xuôi, Vũ Lang và Thanh Lực đã đạt thành hiệp nghị quay trở lại bên cạnh mọi người.
Thanh Lực quét mắt về phía Sở Mộ có vẻ kỳ lạ, thật ra hắn cũng rất bất ngờ Sở Mộ bởi vì lại là thuộc hạ của một vị thiếu chủ Hồn Điện. Hạng người như vậy hiển nhiên có thân phận cao hơn hắn rất nhiều.
"Ngươi chính là muội muội của hắn?" Thanh Lực nhìn về phía Diệp Khuynh Tư, giọng nói tương đối bình thản.
"Ừ." Diệp Khuynh Tư gật đầu.
"Nguyên Tố môn chúng ta cũng không phải là người không nói lý lẽ, chỉ cần ngươi nguyện ý bồi thường cho thiếu gia đầy đủ thì ta có thể bảo đảm ca ca ngươi bình yên vô sự. Thế nhưng, chuyện này cũng là do các ngươi không đúng trước, nếu muốn tỏ thành ý thì lần này các ngươi xuất thủ trợ giúp giải quyết việc ở Thiên Tinh Phong. Ở giữa sườn núi có một cái Nham quật (hang đá) khá lớn, trong đó là một ít Hồn sủng thuộc hạ của Thiên Tinh quân chủ. Các ngươi giúp chúng ta thanh trừ những chướng ngại trên đó thì chúng ta sẽ không dây dưa chuyện này nữa." Thái độ Thanh Lực có vẻ cực kỳ ngạo mạn.
"Vậy tình huống ca ca của ta bây giờ thế nào?" Diệp Khuynh Tư lập tức hỏi tới.
"Yên tâm, chỉ bị chút ít đau khổ, ngoài ra không có gì đáng ngại." Thanh Lực nói.
Nghe thấy Thanh Lực nói ra những lời này, Vũ Lang hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tình huống trong Nham quật còn chưa rõ ràng, nghe nói là có không ít Hồn sủng cường đại, để cho hai người bọn họ đi thanh trừ hình như không thích hợp lắm?"
"Tùng Lâm Sơn, ngươi đi cùng bọn họ, tốt nhất không nên để xảy ra chuyện gì sơ xuất." Thanh Lực quay sang nói với một gã thanh niên mặc y phục trắng.
"Ta?" Gã thanh niên tên là Tùng Lâm Sơn lộ vẻ khó xử, nhưng mà bị Thanh Lực trừng mắt liếc hắn một cái, hắn cũng không dám nói gì nữa, đành phải gật đầu nhận nhiệm vụ.
Dưới tình huống này Vũ Lang cũng không thể nhiều lời, cười cười nói với Sở Mộ tỏ ý xin lỗi: "Sở Mộ huynh đệ, các ngươi đi vào động quật nên hành động cẩn thận, nếu gặp phải nguy hiểm lập tức lui về, không nên gắng gượng chống đỡ."
"Người mình còn đang ở trên tay Thanh Lực và Trương Khâm, thân phận Sở Mộ có chút mơ hồi, cho dù nói ra thì người khác cũng không tin, tạm thời nghe theo bọn họ an bài vậy."
"Sáng mai hãy lên đường, đi lại vào ban đêm không quá an toàn đâu." Phong Nhã mở miệng nói.
"Không cần." Sở Mộ cự tuyệt ý tốt của Phong Nhã, để cho Tùng Lâm Sơn dẫn đường đi trước, còn Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư trực tiếp bám theo di chuyển về phía động quật trên sườn núi Thiên Tinh Phong.
Sau khi tiến vào phạm vi Thiên Tinh Phong rõ ràng có thể nhìn thấy một số Hồn sủng hoang dại hoạt động, chúng nó chậm chạp đi lại tìm kiếm thức ăn hoặc tinh thạch, hoặc là săn giết lẫn nhau cướp đoạt hồn hạch, hồn tinh của đối phương.
Ban đêm ở Thải Khung Sơn Dạ cũng không tối lắm, dựa vào ánh sao và trăng vẫn có thể nhìn thấy đường đi, thỉnh thoảng còn có một vài tia sáng ở đâu đó lóe lên, giống như là ánh sáng từ châu ngọc vậy.
"Sở Mộ, ta cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ." Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Tùng Lâm Sơn dẫn đường ở phía trước, dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
"Ừ, thái độ của bọn họ rất kỳ quái, không giống như là để ý chuyện tình của ngươi và Diệp Hoàn Sinh, ánh mắt tên Thanh Lực kia có vẻ như đang giấu diếm điều gì đó." Sở Mộ gật đầu đồng ý với điểm này.
Lúc nãy hai bên nói chuyện với nhau, Sở Mộ vẫn chú ý tới từng hành vi cử chỉ của bên kia, sự tình kỳ quái đúng là có thật nhưng tạm thời không thể nghĩ ra là khác thường ở chỗ nào.
"Có phải là vì ở trên đỉnh Thiên Tinh có thứ gì đặc biệt không? Ta có cảm giác như cái tên Thanh Lực kia nhìn hai người chúng ta y như thứ gì đó chướng ngại vậy." Diệp Khuynh Tư âm thầm nói ra suy nghĩ của mình.
"Khó nói lắm, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, cẩn thận một chút là tốt rồi." Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư gật đầu xác nhận rồi không nói thêm gì nữa, cố ý ngẩng đầu lên quan sát thế núi ở trên cao.
Dọc đường xuất hiện Hồn sủng hoang dại đều do Tùng Lâm Sơn giải quyết. Tùng Lâm Sơn cũng là một thanh niên cao thủ cuar Nguyên Tố môn, hắn khống chế một con bảy đoạn Ban Lan Ma Hổ có lực lượng thiên phú Thú thuộc tính cực mạnh. Dẫn đường đi tới vô cùng thuận lợi
"Các ngươi có Băng hệ hoặc Thủy hệ Hồn sủng không? Tầng ngoài động quật có một ít Hỏa hệ Hồn sủng sinh sống, nếu dùng những thuộc tính khác thì hơi khó đối phó." Đến khi tiếp cận động quật, Tùng Lâm Sơn thu hồi Ban Lan Ma Hổ lại rồi hỏi thăm hai người Sở Mộ.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đồng thời gật đầu.
Sở Mộ có Băng Không Tinh Linh đối phó Hỏa hệ Hồn sủng chiếm cứ ưu thế rất lớn, Diệp Khuynh Tư có tám đoạn Thủy Nguyệt đủ để ứng phó rất nhiều tình huống phát sinh.
Tuy rằng phải leo lên sườn núi rất cao nhưng địa thế tương đối bằng phẳng quá trình di chuyển cũng không khó khăn lắm. Thời gian dần dần trôi qua, bọn họ đã leo lên tới vị trí rất gần động quật.
Nhìn từ ngoài sẽ thấy cửa động vô cùng rộng rãi, giống như là một cái hang thật lớn đâm thẳng vào trong lòng núi. Đúng như lời Tùng Lâm Sơn đã nói, hang động hoàn toàn là do nham thạch Hỏa thuộc tính tạo thành, khi bọn họ men theo vách núi tới gần động quật rõ ràng cảm giác có một trận sóng nhiệt nóng rực ập vào mặt.
Trên dưới động quật có rất nhiều thạch nhũ trồi ra giống như những hàm răng sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh người, còn bản thân động quật tu biến thành cổ họng của một con quái vật chờ đợi người ta đâm đầu vào trong miệng nó. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Triệu hoán Hồn sủng của các ngươi đi." Tùng Lâm Sơn nhỏ giọng nói.
Sau khi nói xong Tùng Lâm Sơn cũng tự mình niệm chú ngữ, trên người hắn lập tức hiện ra một luồng băng sương lượn lờ từ từ khuếch tán ra bốn phía tạo thành một cái đồ án mờ ảo.
Khí tức băng hàn càng lúc càng dày đặc, Băng Tinh bắt đầu trôi nổi ở chung quanh rồi dần dần ngưng tụ thành một con sáng Hồn sủng toàn thân trong suốt, thì ra đó là một con bảy đoạn năm giai Băng Không Tinh Linh.
Ở trong nhóm Nguyên Tố Hồn sủng thì Tinh Linh tộc thường xuyên được lựa chọn, cũng là một trong những Hồn sủng chủ lưu có số lượng đông đảo nhất. Theo thời gian gia nhập vào thế giới càng lâu, tiếp xúc với con người càng nhiều, Sở Mộ cũng gặp không ít người khống chế Hồn sủng giống với mình.
Ngay khi Tùng Lâm Sơn hoàn thành chú ngữ triệu hoán, Sở Mộ cũng đồng thời gọi ra Ngưng triệu hoán trước mặt mình.
Ngưng bây giờ đang ở thời kỳ thu nạp dược lực từ Băng Tuyết quả, khí tức băng hàn trên người rõ ràng là nội liễm. Lúc Sở Mộ triệu hoán ra thậm chí khí thế còn không bằng bảy đoạn năm giai Băng Không Tinh Linh của Tùng Lâm Sơn.
Một khi các Hồn sủng sư triệu hồi ra Hồn sủng giống nhau hiển nhiên sẽ âm thầm tiến hành so sánh. Tùng Lâm Sơn nhìn thấy Sở Mộ triệu hồi ra một con sáu đoạn chín giai Băng Không Tinh Linh khí tức quá kém liền nở nụ cười quái dị, dùng giọng nói chế giễu ném sang:
"Ngươi không phải là thuộc hạ của thiếu chủ Hồn Điện sao? Tại sao Băng Không Tinh Linh lại nhỏ yếu thế nhỉ? So sánh với ta quả thực giống như người lớn và trẻ con vậy."
Sở Mộ chỉ nhếch miệng cười khẩy, không thèm quan tâm đến tên này làm gì.
Hiện tại là do Ngưng đang tiêu hóa Băng Tuyết quả chưa xong mà thôi. Nếu không, cho dù thực lực chỉ là sáu đoạn chín giai nhưng Ngưng nhất định mạnh hơn bảy đoạn năm giai Băng Không Tinh Linh rất nhiều. Dù sao hai loại linh vật Huyền Tinh Hồn Châu và Băng Tuyết quả có giá trị lên tới 2500 vạn, cường hóa xa xỉ như vậy tùy tùy tiện tiện cũng có thể đè chết người, nhất là một con Hồn sủng cấp chiến tướng có thiên phú cao nhất sử dụng thì hiệu quả lại càng mạnh mẽ.
Tùng Lâm Sơn thấy Sở Mộ không nói gì liền cho rằng Sở Mộ đang cảm thấy xấu hổ, thế là hắn cười đắc ý cười chỉ huy Băng Không Tinh Linh tiến về phía trước.
"Băng Không Tinh Linh của ta phòng ngự đạt đến cấp bảy trung kỳ, cách đây không lâu đã lĩnh ngộ Huyền Tinh. Nếu như ta gia trì cho nó thêm một cái kỹ năng Băng Phụ sẽ trực tiếp tăng cường lực sát thương lên tới cấp tám. Về phần Băng Không Tinh Linh của ngươi tối đa cũng chỉ là cấp bảy đúng không?" Tùng Lâm Sơn cười cười hỏi, trên mặt lộ vẻ chế nhạo không thèm che giấu.
Thiếu chủ Hồn Điện là một người có thân phận cao quý, thế Nhị thiếu chủ và Tứ thiếu chủ chính là siêu cấp cường giả trong lĩnh vực Hồn sủng sư, chuyện này hầu như tất cả mọi người đều biết. Tùng Lâm Sơn bây giờ có thể suy đoán Sở Mộ chính là thuộc hạ của một trong hai người đó.
Tùng Lâm Sơn trẻ tuổi khí thịnh, ghét nhất chính là những người dựa vào thế lực sau lưng mình dễ dàng nhận được Hồn sủng cực phẩm. Ngày hôm nay vô tình gặp phải một gã thuộc hạ của thiếu chủ Hồn Điện, coi như là người có thân phận và địa vị nhưng lại triệu hồi ra Hồn sủng không tương xứng. Vì thế hắn tranh thủ thời cơ chế nhạo đối phương.
Diệp Khuynh Tư cũng không nhiều lời, trực tiếp triệu hồi ra tám đoạn Thủy Nguyệt rồi gia trì kỹ năng Thủy Mạc Chiến Khải cho mình và Sở Mộ.
"Không cần, Băng Khải của ta có hiệu quả phòng ngự tốt hơn."
Trong lúc Diệp Khuynh Tư chuẩn bị cấp cho Tùng Lâm Sơn một đạo Thủy hệ phòng ngự. Nhưng Tùng Lâm Sơn lại trực tiếp cự tuyệt, ra lệnh cho Băng Không Tinh Linh gia trì Băng Khải lên người mình.
Đúng là Băng Khải có hiệu quả phòng ngự tốt hơn Thủy Mạc Chiến Khải, nhưng mà trọng lượng Băng Khải rất nặng sẽ tạo thành trở ngại hành động của Hồn sủng sư. Nếu như đang dùng Hồn sủng có tốc độ chiếm cứ ưu thế thì sử dụng Thủy Mạc Chiến Khải mới là hành vi sáng suốt.
Một đường chậm chạp đi vào sâu trong hang động, hơi nóng từ trong phả ra càng lúc càng kinh người. Tầng nham thạch trên dưới lâu lâu lại có hỏa diễm đột ngột bốc cháy hừng hực.
Những ngọn lửa này là do vật chất Nguyên Tố đặc thù tạo thành, trải qua một đoạn thời gian hấp thu khí tức trong thiên địa sẽ có thể dựng dục sinh ra tính mạng tương tự như Hỏa Tinh Linh hoặc Liệt Diễm Tinh Linh. Phần lớn Nguyên Tố Hồn sủng được sinh ra theo phương thức này.
Càng đi vào trong hang động, Sở Mộ rõ ràng cảm giác được khí tức Hỏa hệ Hồn sủng càng gần, thậm chí có không ít còn đang ẩn núp bên trong vách đá nóng rực.
"Ba con Hỏa Tinh Linh, mỗi người giải quyết một con, động thủ." Tùng Lâm Sơn phát hiện còn chậm hơn Sở Mộ nhưng lại ra vẻ là người chỉ huy, vừa nói xong liền dẫn đầu xông lên.
Từ vị trí không xa chợt có ba đoàn hỏa diễm bốc cháy hừng hực, khi đám người Sở Mộ đến gần thì ba đoàn hỏa diễm này mới từ từ rời khỏi vách đá rồi huyễn hóa thành hình thái Hỏa Tinh Linh.
Thực lực ba con Hỏa Tinh Linh khoảng chừng sáu đoạn, chúng nó là cấp nô bộc nên không thể nào là đối thủ của ba người bọn họ. Hai con Băng Không Tinh Linh và Thủy Nguyệt chỉ dùng một chiêu là giết chết ba con Hỏa Tinh Linh này ngay lập tức.
Càng tiến vào sâu trong hang động thì thực lực Hỏa hệ Hồn sủng lại càng mạnh, làn sóng nhiệt nóng rực cũng tăng cường nhanh chóng. Tùng Lâm Sơn tu vi thấp nhất đã bắt đầu chảy mồ hôi ướt trán.
"Vù vù vù vù!"
Chung quanh toàn là lửa đỏ, bên tai là cuồng phong gào thét rợn người.
Sau khi rẽ sang một nhánh khác trong hang động, ba người lập tức phát hiện vị trí phát ra thanh âm kỳ quái này.
Nhánh hang động này càng đi vào trong càng nhỏ hẹp, thế nhưng ba người mới đi một lát đã kinh ngạc phát hiện có một vòng xoáy hỏa diễm ở trước mặt.
Vòng xoáy hỏa diễm không ngừng xoay tròn phun trào hỏa diễm ra ngoài, phạm vi lan tràn lên tới mấy chục thước, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Mà tầng nham thạch chung quanh vòng xoáy hỏa diễm đều đỏ bừng, nóng hổi. Thậm chí tại vị trí gần nhất có nguyên một mảnh tường đá lóe sáng y như tinh thể.
"Thiếu chủ, bên đó chắc chắn có cấp sáu Hỏa tinh, nói không ở vị trí trung tâm sẽ có cấp bảy Hỏa tinh." Ly lão nhi lập tức nhắc nhở Sở Mộ một câu.
Sở Mộ âm thầm gật đầu, hắn cũng có thể đoán được ở trong hoàn cảnh đặc thù này rất dễ xuất hiện những loại Nguyên Tố tinh thạch tương tự hồn tinh.
Dĩ nhiên, ngoại trừ dựng dục ra tinh thạch hẳn là phải có Hỏa hệ Hồn sủng ở bên cạnh bảo vệ. Nếu không những khối tinh thạch này sẽ bị những con Hồn sủng từ nơi khác lấy đi.
"Tám đoạn Liệt Diễm Tinh Linh cường hóa, để Băng Không Tinh Linh của ta đối phó."
Tùng Lâm Sơn lập tức xung phong nhận việc, nhanh chóng chạy tới gần vòng xoáy hỏa diễm nghênh chiến với tám đoạn Liệt Diễm Tinh Linh.
Hồn sủng sư thường xuyên lịch lãm bên ngoài không bao giờ xem việc thanh trừ chướng ngại hay giết chết đối phương làm trọng điểm. Mà tối trọng yếu chính là giữ vững lực chiến đấu luôn luôn ở trạng thái cao nhất. Nếu một con Hồn sủng có thể đối phó thì tận lực không triệu hoán con Hồn sủng thứ hai tham chiến, thứ nhất là có thể rèn luyện Hồn sủng, thứ hai là không lãng phí hồn lực vô ích.
"Ta cảm thấy Băng Không Tinh Linh không phải là đối thủ của Liệt Diễm Tinh Linh cường hóa."
Diệp Khuynh Tư đứng ở bên cạnh Sở Mộ, bình thản nói.
"Ừ, ta cũng nghĩ thế." Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Thực lực con Liệt Diễm Tinh Linh kia đã đạt đến tám đoạn hai giai, trình độ cường hóa cũng không thua kém Hồn sủng của Tùng Lâm Sơn bao nhiêu. Mặc dù thuộc tính rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng nó lại ở trong vòng xoáy hỏa diễm, xem như được gia trì thêm một kỹ năng tăng cường thực lực, chiến lực đạt tới tám đoạn năm giai cũng không thành vấn đề.
Tùng Lâm Sơn khống chế bảy đoạn năm giai Băng Không Tinh Linh không thể nào là đối thủ của nó. Có lẽ Tùng Lâm Sơn cố ý muốn thể hiện bản lĩnh thì không có suy nghĩ đến điểm này.
"Chờ Băng Không Tinh Linh của hắn thất bại thì ngươi bảo Ngưng ra tay, mấy kẻ ngu thường thích tự cho mình là đúng. Cầm tảng đá càng lớn thì đập chân mình càng đau thôi."
Diệp Khuynh Tư chậm rãi lắc đầu, hoàn toàn không thèm đặt cái tên kia vào trong mắt.
"Băng Không Vũ."
Lúc này một luồng Băng Tinh màu trắng xanh xuất hiện ở trong hang động nhỏ hẹp, hàn khí lượn lờ giúp cho toàn bộ khu vực chung quanh mát mẻ lên vài phần. Nhưng lực lượng băng hàn không thể nào ngăn cản được nhiệt độ nóng rực từ vòng xoáy hỏa diễm, vô số Băng Tinh vừa mới hiện ra đã bị hòa tan rất nhanh, uy lực kỹ năng cũng lập tức giảm mạnh.
"Vù vù vù!"
Ba con rắn lửa đột ngột xuất hiện trên đầu Liệt Diễm Tinh Linh, ngay sau đó toàn thân chúng nó bốc cháy lên ngọn lửa nóng bỏng phóng về phía Băng Không Tinh Linh của Tùng Lâm Sơn.
Tám đoạn Liệt Diễm Tinh Linh đứng trong phạm vi vòng xoáy hỏa diễm nên hiệu quả kỹ năng này bộc phát càng thêm mãnh liệt, mỗi con rắn lửa đang bay tới giữa không trung đều có uy lực từ cấp bảy trở lên. Hơn nữa, công kích ở khoảng cách gần như vậy Băng Không Tinh Linh có lực phòng ngự cấp bảy trung kỳ cũng chưa chắc chịu đựng nổi.