Sủng Mị

Chương 211: Vừa chạy vừa giết

Theo quá trình xâm nhập càng lúc càng sâu, Sở Mộ dần dần phát hiện hiệu quả Mê Vụ sâm lâm đã thưa thớt hơn trước. Khi xâm nhập đại khái đến ngày thứ mười, Sở Mộ đột nhiên phát hiện Mê Vụ sâm lâm dày đặc che kín tầm mắt bất chợt biến mất, bày ra ở trước mặt hắn là một đại dương xanh biếc.

Mảng thực vật xanh biếc này rộng lớn hơn bên ngoài nhiều lắm, cây nào cây nấy thân to vài thước, chọc thẳng lên trời, đi bên cạnh chúng nó làm cho Sở Mộ có cảm giác mình thật nhỏ bé.

Sở Mộ bảo Dạ Lôi Mộng Thú nhảy lên một thân cây tìm kiếm phương hướng, nhưng ngay khi hắn đứng ở trên tán cây cao trăm mét dõi mắt quan sát, đập vào mắt hắn trước tiên là ba cây đại thụ khổng lồ ở phía xa xa.

Ba cây đại thụ nằm trong rừng rậm mịt mờ phân ra hình tam giác, khoảng cách tương đối đồng đều. Từ vị trí Sở Mộ có thể nhìn thấy từng nhánh cây to lớn vượt xa tưởng tượng đâm chồi nẩy lộc, ngọn cây mất hút vào trong đám mây.

Khu vực hải dương thực vật này là một mảnh thế giới độc lập, còn ba cây đại thụ kia chính là cung điện nguy nga, thần bí khiến cho lòng người rạo rực.

Nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như thế, trong lòng Sở Mộ bắt đầu nhấc lên một trận sóng to gió lớn, hoàn toàn không ngờ rằng bên trong Mê Vụ sâm lâm lại tồn tại một thế giới mộng ảo mỹ lệ như vậy.

Núi cao còn có núi cao hơn, ngoài biển cả còn có đại dương rộng lớn, bên trong rừng rậm nguyên thủy chính là lãnh Yêu Linh.

Giờ phút này, Sở Mộ đã chân chính cảm nhận được những lời Sở Thiên Thừa nói về đại thế giới.

Thế giới này quá mức kỳ diệu rồi, nó khiến người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận được cảnh đẹp tuyệt trần, ý nghĩa phi phàm ẩn chứa trong đó.

"Rống."

Dạ Lôi Mộng Thú đột ngột gầm vang cao vút, hiển nhiên nó cũng bị thế giới Yêu Linh kỳ lạ này hấp dẫn, tuôn trào ra cảm giác hưng phấn không thể ức chế.

"Đi thôi, nếu như đã đến nơi này tại sao không đi dạo một vòng." Sở Mộ vỗ vỗ đầu Dạ Lôi Mộng Thú, bình thản nói.

Bên trong thế giới kỳ diệu này nhất định sẽ có Hồn sủng kỳ lạ sinh tồn, tiến vào trong đó việc đầu tiên là có cơ may bắt sống một con Hồn sủng mới, thứ hai sẽ có thể thông qua khu vực đặc thù này hạn chế Hạ Nghiễm Hàn. Dù sao ở nơi này nhất định có sinh vật bá chủ, một khi Hạ Nghiễm Hàn triệu hồi ra Hồn sủng cường đại sẽ kinh động đến bá chủ lãnh.

Xuyên qua sâm lâm rậm rạp, Sở Mộ có thể cảm giác được khí tức Yêu Linh lượn lờ ở chung quanh. Hồn sủng Yêu Linh và Thực Vật giới vốn có quan hệ sống dựa vào nhau, Sở Mộ hiển nhiên cũng có thể đoán được trong thế giới này khẳng định tồn tại Hồn sủng Thực Vật giới.

"Phì."

Bỗng nhiên một tiếng vang rất nhỏ xẹt bên tai qua Sở Mộ.

Dạ Lôi Mộng Thú di chuyển sẽ không phát ra thanh âm, cho nên tiếng động này làm cho Sở Mộ sinh lòng cảnh giác.

"Dạ Lôi Tiên Vĩ." Sở Mộ lập tức dùng hồn niệm nói với Dạ Lôi Mộng Thú.

Dạ Lôi Mộng Thú cũng đã ý thức được nguy cơ xuất hiện, cái đuôi dài đầy lông vũ màu trắng bỗng nhiên vung lên, biến thành một cái roi điện cuồng bạo phách tới cây đại thụ ở bên cạnh.

Lôi Tiên Vĩ uy lực cực mạnh, vừa đánh vào thân cây liền phá gãy ngang thân, thanh âm kẽo kẹt vang lên vài lượt, cây đại thụ to lớn lập tức đổ xuống ầm ầm.

"Vù vù vù."

Đại thụ vừa ngã xuống, trong tán cây lập tức xuất hiện hai thân ảnh có đôi cánh thật dài, bề ngoài uy phong đáp xuống tạo thành một luồng khí lưu cường đại cuộn trào đám lá cây gần đó xôn xao.

"Sí Lăng Hổ?" Nhìn thấy hai con Sí Lăng Hổ xuất hiện ở nơi này, Sở Mộ lập tức nhíu mày bất an.

Sở Mộ tương đối hiểu rõ Yểm Ma cung, những người khống chế Sí Lăng Hổ là làm chủ sủng chính là đội ngũ Ẩn Sát thị giả nổi danh khắp Yểm Ma cung, đối thủ bên ngoài vừa nghe đến cái tên này là sợ hãi mất mật.

Lực lượng Ẩn Sát thị giả hiện nay nằm trong tay Hạ Nghiễm Hàn, đám người này không giống với những sát thủ Yểm Ma cung điều động khắp các thành trì chung quanh. Ẩn Sát thị giả là đội ngũ tinh nhuệ phụ trách đánh chết trọng phạm hoặc là phản đồ của Yểm Ma cung.

Ẩn Sát thị giả nhóm am hiểu nhất chính là truy tung và vây đánh, nếu như không có thực lực tuyệt đối đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của đám quỷ dữ này. Đọc Truyện Online Tại

"Mạc Tà."

Sở Mộ bây giờ chỉ dựa vào được sáu đoạn Mạc Tà cấp thống lĩnh thiên phú hoàn mỹ, hai con Sí Lăng Hổ thực lực khoảng chừng sáu đoạn tám giai. Nhưng chủng tộc Sí Lăng Hổ hiển nhiên không phải là Hồn sủng bình thường, lực chiến đấu thậm chí còn cường hãn hơn hơn Mang Sư của La Vực Yểm thiếu.

"Ngao ô!"

Mạc Tà từ trên vai Sở Mộ nhảy xuống, bốn chân nhẹ nhàng chạm đất. Yêu Hỏa Tà Diễm và Huyết Viêm biến ảo thành Song Miện Diễm chia làm chín đạo hỏa diễm lượn lờ chung quanh thân thể Mạc Tà, trong chớp mắt đã nở rộ tràn lan như chín đóa hoa sen rực rỡ.

Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ xuất hiện nhất thời thả ra yêu khí cường đại làm chấn kinh hai con Sí Lăng Hổ ở bên kia.

"Cửu Vũ."

Cửu Vũ đồng dạng là kỹ năng phần đuôi của Mạc Tà, sau khi hóa thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ thì cái đuôi đã không còn là vũ khí phụ nữa. Thậm chí ở trong chiến đấu còn được sử dụng với tần số thường xuyên hơn Song Miện diễm trảo.

Chín cái đuôi dài bắt đầu vũ động tỏa ra hỏa diễm bàng bạc, nhanh chóng phóng tới chỗ hai con sáu đoạn tám giai Sí Lăng Hổ.

"Vụt vụt vụt!"

Hai con Sí Lăng Hổ có thể ngăn cản một, hai cái đuôi cùng lúc công kích, nhưng mà chín cái đồng thời phát động lại rất khó né tránh. Trừ phi hai con Sí Lăng Hổ này đạt đến cảnh giới cao hơn, ít nhất là bảy đoạn, nếu không chỉ có chấp nhận bị giày xéo mà thôi.

Hai con Sí Lăng Hổ vội vã hạ xuống, Cửu Vĩ hung hăng quét ngang quật ngã một cây đại thụ ở phía sau, lửa cháy bừng bừng.

Hai gã Ẩn Sát thị giả ý thức được thực lực Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ cường đại, lập tức niệm chú ngữ triệu hồi ra hai con Hồn sủng khác vãn hồi tình thế.

"Mạc Tà, đi." Sở Mộ cũng không ham chiến, vừa bọn họ đánh lui liền ra lệnh cho Mạc Tà hộ tống, tiếp tục chạy trốn vào sâu trong thế giới thần bí.

So đấu tốc độ thì không có Hồn sủng nào có thể so sánh với Mạc Tà. Trong lúc Mạc Tà xoay người rời khỏi thì hai tên Ẩn Sát thị giả cũng chỉ có thể thu hồi Hồn sủng dư thừa, vội vã khống chế Sí Lăng Hổ tiếp tục đuổi theo Sở Mộ.

"Dạ, Cực Ảnh."

Sở Mộ lập tức bảo Dạ Lôi Mộng Thú thi triển ra kỹ năng gia tăng tốc độ.

Thân thể Dạ Lôi Mộng Thú hơi nghiêng về phía trước, tốc độ bỗng nhiên tăng thêm ba thành, nhờ có hiệu quả lôi quang nhanh chóng biến mất ở trong khu rừng rậm rạp.

"Dạ, Dạ Mộng Ngục "

"Rống!"

Ánh mắt Dạ Lôi Mộng Thú biến hóa thành trạng thái trong suốt, u tối, trong lúc di chuyển thân thể đột nhiên huyễn hóa thành hư ảnh biến vào trong không gian vặn vẹo quỷ dị.

Dựa vào biển sương mù và rừng rậm thần bí này có thể làm cho Dạ Lôi Mộng Thú phát huy kỹ năng Yêu Linh tốt hơn. Mặc dù Dạ Mộng Ngục không thể làm cho hai tên Ẩn Sát thị giả hoàn toàn tiến vào giấc mộng, nhưng cũng có tác dụng mê muội một lúc.

Quả nhiên, hai tên Ẩn Sát thị giả truy đuổi đến vị trí cách Dạ Mộng Ngục vài thước lập tức lộ vẻ mờ mịt, trong lúc nhất thời không còn biết phương hướng đông tây nam bắc gì nữa, cứ thúc Sí Lăng Hổ bay vòng vòng tìm kiếm thân ảnh Sở Mộ.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua hai tên Ẩn Sát thị giả đã bị Dạ Mộng Ngục mê hoặc, cười khẽ một tiếng. Dạ Lôi Mộng Thú bây giờ chỉ mới sáu đoạn ba giai, nếu như giai đoạn cao hơn một chút thì hiệu quả ảo cảnh càng thêm cường đại. Dưới tình huống đó, Dạ Lôi Mộng Thú sẽ phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Mục đích thực sự của Sở Mộ để cho Dạ Lôi Mộng Thú thi triển Dạ Mộng Ngục không phải là làm cho hai tên Ẩn Sát thị giả ngừng đuổi bắt, mà là ép bọn họ lạc mất phương hướng, đuổi theo một con đường khác.