Bầu không khí quỷ dị làm cho toàn bộ thế giới tựa như an tĩnh lại, mùi máu tươi xộc vào mũi Cổ Phong làm cho khôi phục thần trí.
Chẳng qua là khôi phục thần trí cũng không giúp gì được cho hắn, tinh thần hắn vào thời khắc này đã bị cặp mắt yêu dị kia khống chế rồi, con ngươi trong nháy mắt trợn trừng lên thật lớn, khuôn mặt hoảng sợ đến mức vặn vẹo nhìn Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ từ từ đi tới gần. Ở bên cạnh hắn lúc này chỉ có đống tro tàn của Hồn sủng Phố Lang lúc trước.
Ngay cả hít thở cũng dừng lại vào lúc này, không còn một ai giữ được bình tĩnh nữa, Cổ Phong mất sạch toàn bộ năng lực phản kháng. Ánh mắt lạnh như băng kia điên cuồng kích thích tinh thần hắn, Song Miện Diễm từ từ hiện lên. Khoảng cách song phương càng lúc càng gần.
"Đủ rồi!"
Rốt cuộc một thanh âm hùng hồn phá vỡ không khí yên lặng, người quát lớn chính là thành chủ Cổ thành.
Sở Mộ và Mạc Tà cơ hồ đồng thời quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Trên mặt Sở Mộ nở nụ cười cười lạnh, nhàn nhạt nói với Mạc Tà nói: "Về đây!"
Mạc Tà giải tán trạng thái Tà Đồng, ánh mắt chậm rãi khôi phục lại như cũ, trong lúc xoay người trở về không biết là cố ý hay vô tình vung vẩy cái đuôi đánh vào ngực Cổ Phong. Chỉ một cái phe phẩy đơn giản như thế trực tiếp bỏ qua cấp sáu hồn giáp phòng ngự, đánh cho ngực Cổ Phong lún thẳng vào trong.
Cổ Phong lập tức ngã bật ra sau phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay thẳng đi vài thước mới nặng nề rớt xuống đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Thành chủ Cổ thành Nhìn thấy một màn này liền co rút mặt mày, gân cơ trên mặt cũng giật giật mấy cái nhưng không dám nói gì. Chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười khó coi, nói với Cẩn Nhu công chúa:
"Đúng là được mở rộng tầm mắt, không ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ dị biến thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ. Công chúa lại có thêm một vị hộ vệ đắc lực rồi, nếu như có thể cẩn thận tài bồi tất nhiên sẽ trở thành cường giả Yểm Ma cung."
Cẩn Nhu công chúa không quan tâm lời Cổ thành thành chủ nịnh nọt, nàng chỉ lưu ý đến Mạc Tà vừa mới dị biến thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ ở dưới chiến trường. Mặc dù có đeo khăn che mặt nhưng ánh mắt kinh ngạc của nàng vẫn lộ rõ không hề che giấu.
"Con Yêu Hồ này..." Cẩn Nhu công chúa dần dần khôi phục lại thần sắc như cũ, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng mông lung.
Bởi vì nàng nhớ là ba năm trước đây, trên vai Sở Mộ là một con Nguyệt Quang Hồ tương đối đặc thù, lúc ấy nàng còn ôm tiểu tử kia ngắm biển cả buổi tối cơ mà.
Ba năm sau, Sở Mộ dẫn một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ cường thế quật khởi ở Yểm Ma cung, nhất cử trở thành tân tinh chói mắt nhất trong đoạn thời gian gần đây.
Mà bây giờ Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ ở trước mắt của nàng dị biến thành chủng tộc đẳng cấp cao hơn - Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ.
Ba loại hình thái đều là Yêu Hồ tộc, hơn nữa đều là chủng tộc đặc thù.
"Là trùng hợp sao??" Cẩn Nhu công chúa lẩm bẩm tự nói.
Nếu như Sở Mộ vứt bỏ Nguyệt Quang Hồ lựa chọn một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ khác làm Hồn sủng, sau đó Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ dị biến thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ, như vậy quá trình này hẳn là có thể tiếp nhận được. Dù sao Sở Mộ khống chế con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ kia vốn có biểu hiện không tầm thường, tỷ lệ xuất hiện dị biến cao hơn một chút.
Nhưng mà, nếu như một tình huống khác xảy ra, đó là Sở Mộ căn bản không có vứt bỏ đầu Nguyệt Quang Hồ kia, mà là Nguyệt Quang Hồ dị biến thành Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, sau đó từ Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ dị biến là Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ. Vậy thì chuyện này có nghĩa là Sở Mộ sở hữu một con Hồn sủng mang huyết thống liên tục dị biến.
Liên tục dị biến Hồn sủng là khái niệm gì chứ? Một lần chủng tộc dị biến sẽ trực tiếp tăng lên một cấp bậc, khả năng lĩnh ngộ năng lực mới rất cao. Một lần dị biến đã kinh thế hãi tục rồi, nếu thật sự đúng như nàng nghĩ, con Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ ở phía dưới kia hoàn toàn đủ sức đơn đấu với cấp quân chủ, thậm chí mạnh hơn nữa, bởi vì nó được truyền thừa rất nhiều kỹ năng cộng thêm nhiều loại thuộc tính dung hợp.
"Ngao ô ô!"
Miện Diễm bỗng nhiên bốc cháy lên, thân thể Mạc Tà chậm rãi trở về trạng thái Sở Liên. Sau khi tiến hóa thành Miện Diễm Cửu Vĩ Yêu Hồ, Mạc Tà hóa thành trạng thái Sở Liên cũng thay đổi một chút, bộ lông mềm mại như nhung lưu chuyển quang mang mỹ lệ, chín cái đuôi nho nhỏ đung đưa qua lại khả ái chí cực, bộ dạng thế này nếu xuất hiện ở ngoài đường chắc chắn sẽ sát thương một đám nữ hài tử với tỷ lệ trăm phần trăm.
"Ô ô ô!"
Lúc nãy còn cao ngạo lạnh lùng, tràn đầy khí phách bá chủ một phương, nhưng khi hóa thân về trạng thái Sở Liên, Mạc Tà lại tỏ vẻ như mới bị ủy khuất nhảy vào trong ngực Sở Mộ không ngừng rên rỉ, cũng có vài phần đắc ý khoe thành tích vừa đạt được.
Sở Mộ mỉm cười vuốt đầu Mạc Tà, không thèm lưu ý ánh mắt của những người nơi này, cứ thế ôm tiểu Mạc Tà rời khỏi chiến trường.
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, Sở Mộ cơ hồ không có sử dụng hồn lực, tiến vào chiến trường thế nào thì cứ đi ra như thế, thần thái thong dong, điềm tĩnh vô cùng.
Nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác trước, ánh mắt mọi người nhìn vào Tù đảo vương giả đã tăng thêm mấy phần kinh ngạc, cũng có kính sợ và hâm mộ.
Cổ Phong là thanh niên đứng đầu lãnh thổ Cổ Vực, nhưng hắn vẫn thất bại. Chẳng qua là hết thảy những điều đó bây giờ không còn quan trọng, cũng không có người quan tâm Cổ Phong làm gì nữa. Cho dù là Cổ Phong thắng lợi cũng rất khó che lấp hào quang của Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ cấp thống lĩnh hoàn mỹ. Nhất là nó vừa mới hoàn thành dị biến ngay trước mắt bọn họ.
Hiện tại Sở Mộ chậm rãi bước trở về chỗ ngồi, nhưng không còn ai có nửa điểm oán trách.
Chiến đấu kết thúc, Sở Mộ hiển nhiên phải tới chỗ Cẩn Nhu công chúa phục mệnh.
Ở trong ấn tượng của Sở Mộ, Cẩn Nhu công chúa từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt như nước, thường xuyên một mình một người lộ ra thần sắc u buồn nhàn nhạt, ánh mắt vô hồn nhìn về phương xa. Còn lúc bình thường nàng sẽ tĩnh táo và cơ trí, luôn luôn trấn định xử lý tốt mọi tình huống.
Lần này đi về phía Cẩn Nhu công chúa, Sở Mộ nhận trong cặp mắt mỹ lệ kia lóe lên ánh sáng mê người, y như muốn kéo hắn vào trong thế giới bí ẩn của nàng vậy.
Hiện tại Cẩn Nhu công chúa nhìn hắn không còn lạnh nhạt như trước kia, mà cảm xúc nghi ngờ, kinh ngạc, hiếu kỳ tràn ngập trong đó.
Từ trước tới nay Sở Mộ không thể hiểu tính cách Cẩn Nhu công chúa, hắn chỉ có biết trong lòng nàng nhất định cất giấu rất nhiều chuyện xưa.
"Công chúa."
Sở Mộ hành lễ đơn giản, rồi nhìn thoáng qua Cẩm Quỳ ở bên cạnh đang trợn mắt nhìn hắn.
"Ừ, Sở hộ vệ đại chiến mỏi mệt rồi, dẫn Hồn sủng đi về nghỉ ngơi trước đi." Cẩn Nhu công chúa vẫn duy trì giọng nói bình thản nói với Sở Mộ. Nàng không có đề cập tới vấn đề Hồn sủng dị biến.
Sở Mộ biết Cẩn Nhu công chúa nhất định là có chuyện muốn hỏi, chẳng qua là chỗ này không thích hợp nên chỉ gật đầu đồng ý. Theo sau một thiếp thân thị nữ của Cẩn Nhu công chúa trở về nghỉ ngơi.
"Chiến đấu đã kết thúc, tản hết đi." Thành chủ Cổ thành thấy Cẩn Nhu công chúa đã không muốn tiếp tục lưu lại chỗ này, chậm rãi đứng dậy ra lệnh cho thuộc hạ giải tán.
Sau khi nói xong, thành chủ Cổ thành thi lễ với Cẩn Nhu công chúa, chỉ đưa mắt nhìn Cẩn Nhu công chúa rời khỏi.
"Hừ, nữ nhân này, tuổi còn trẻ lại có thể trấn định như thế, dưới tình huống này cũng không chịu hỏi nửa câu." Thấy công chúa đã rời đi thật xa, nụ cười trên mặt thành chủ Cổ thành thoáng cái biến sạch, hừ lạnh một tiếng.
Nói xong câu đó, thành chủ Cổ thành phất tay áo bỏ đi, hoàn toàn không có để ý tới Cổ Phong bị Mạc Tà đánh gãy xương sườn.
Sở Mộ cách đây không lâu đánh bại La Vực Yểm thiếu đã nổi tiếng lắm rồi. Mà cuộc chiến lần này mặc dù ngắn ngủi, thậm chí chỉ có một con Hồn sủng chiến đấu, nhưng mà hiệu quả tạo ra lại càng mạnh mẽ hơn trước.