Còn bản thân Sở Mộ thì sao?
Ngoại trừ cảm giác hơi nóng bỏng một chút, hình như không có điều gì khó chịu.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua không gian bên trên Xích Hỏa Diệu Nhật.
Thế giới này quá mức khổng lồ, chỉ sợ còn lớn hơn gấp nghìn lần vạn lần thế giới hắn từng sống. Chỉ có điều nơi này hoàn toàn không có tính mạng nào khác, nhìn đâu cũng thấy biển lửa và dung nham chói mắt.
Dưới chân hắn là đại địa nứt nẻ, phía ngoài kia là hư không mịt mờ vô tận.
Xa hơn nữa là Thiên cung chỉ nhỏ bằng hạt đậu.
Xuống chút nữa là nhân gian đại địa.
Tầm mắt Sở Mộ nhìn thấy rất xa, chỉ cần là địa phương ánh mặt trời chiếu tới, hắn đều có thể thấy được rõ ràng. Có lẽ đây là năng lực đặc thù Xích Hỏa Diệu Nhật ban cho hắn.
Không bao lâu, linh hồn Thiên Yêu ma tổ gào lên một tiếng chói tai, sau đó chính thức diệt vong.
Nơi này thật sự là địa ngục sống không bằng chết đối với hắn, cho dù giãy dụa cũng chỉ là vô nghĩa.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn tới tinh cầu xa xăm, thần sắc mất mác trước nay chưa từng có.
Hắn đã thử công kích kết giới đã giam cầm Thiên Yêu ma tổ đến chết, nhưng đó chỉ là hành vi vô vọng.
Sở Mộ chậm rãi bước đi trên bề mặt Xích Hỏa Diệu Nhật, mỗi một bước nặng nề như đá tảng.
Khung cảnh Xích Hỏa Diệu Nhật ở nơi nào cũng giống nhau, hết thảy chỉ là dung nham, núi lửa và mặt đất khô cằn.
Sở Mộ cứ bước đi như thế, đi mãi trong thế giới bao la bát ngát tựa như không có điểm cuối.
Rốt cuộc hắn mệt.
Hắn tìm một ngọn núi cao nhất, sau đó bò lên đỉnh núi.
Hắn đặt hai tay ở sau ót, lẳng lặng nằm xuống nhìn tới tinh hà bao la.
Bầu trời bên ngoài Xích Hỏa Diệu Nhật chính là nhân gian.
Sở Mộ nằm ở nơi đó, ánh mắt không hề nhúc nhích chút nào.
Ánh mặt trời chiếu tới lãnh thổ phương bắc, Sở Mộ thấy được thi thể Thiên Yêu Ma rải rác khắp nơi.
Hắn thấy được phụ thân mình, Sở Thiên Mang đang ra sức chém giết cố gắng bảo vệ Liễu Băng Lam.
Nếu như bọn họ trở lại với nhau đúng là chuyện tốt.
Sở Mộ thấy được ánh mắt mẫu thân nhìn vào Sở Thiên Mang, từ đó có thể nhận ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Sở Mộ khẽ mỉm cười, mặc dù hơi trễ nhưng có còn hơn không. Chỉ hi vọng bọn họ sau này chung sống với nhau thật tốt.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Sở Mộ lại tiếp tục tiến về phía trước.
Nếu như bên ngoài có cấm chế, vậy thì nhất định sẽ có phương pháp giải khai.
Sở Mộ không từ bỏ chỉ vì câu nói của Nhân mẫu, cũng không buông xuôi chỉ vì Hắc Yểm ma tổ bị nhốt vĩnh viễn. Hắn sẽ tìm ra con đường rời khỏi Xích Hỏa Diệu Nhật, nhất định sẽ tìm được.
Dương quang chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn, không thể nào kéo dài quá lâu.
Thế giới lại chìm vào bóng tối một lần nữa, trên bầu trời xuất hiện vô số hắc động. Uy lực hắc động còn mạnh mẽ hơn lúc nãy gấp mấy lần, toàn bộ rừng cây, sơn mạch, tòa thành … cũng bị hút lên không trung.
Đại địa nứt vỡ nghiêm trong, không gian phong bạo tùy ý thổi quét thu hoạch tính mạng con người. Chỉ vài phút trôi qua đã giết chết không biết bao nhiêu sinh linh trên giới này này.
Nhân gian biến thành địa ngục trần gian, khắp nơi chỉ là đám mây đen nhanh không ngừng mở rộng, Sở Mộ ở trong Xích Hỏa Diệu Nhật không còn nhìn thấy gì nữa.
Nhưng mà hắn biết thế giới sắp sửa tan vỡ, lãnh thổ phương bắc cũng không có may mắn thoát khỏi.
"Ầm ầm ầm!"
Theo quá trình thế giới tan vỡ càng lúc càng nghiêm trọng, Sở Mộ thật sự cảm thấy phiền não và lo lắng. Hắn bắt đầu điên cuồng công kích cấm chế giống như Thiên Yêu ma tổ.
Hắn phải trở về, nếu không các nàng sẽ diệt vong cùng thế giới này.
"Sở Mộ... Sở Mộ…"
Bỗng nhiên một thanh âm từ trong Ngân hà truyền tới.
Sở Mộ cho rằng mình nghe nhầm, không có để ý tới tiếng gọi kia.
Nguồn tại http://Truyện FULLDần dần thanh âm to hơn, rõ hơn, hắn quay đầu sang mới phát hiện có một thân ảnh thướt tha bay vào trong Xích Hỏa Diệu Nhật.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên:
"Là Diệp Khuynh Tư?"
"Nàng làm sao biết mình ở chỗ này, nàng làm sao chạy đến Xích Hỏa Diệu Nhật?"
"Không được, một khi nàng xông vào sẽ bị hỏa diễm đốt thành tro bụi."
Sở Mộ muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng mà Diệp Khuynh Tư đột nhiên biến thành một người khác.
Hỏa diễm Xích Hỏa Diệu Nhật không thể thương tổn nàng, khoảng cách với Sở Mộ càng lúc càng gần.
Sở Mộ lẳng lặng nhìn nữ nhân kia, trong lòng vạn phần khó hiểu, còn có thêm vài phần mất mác.
"Tại sao lại là ngươi?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Thời gian không còn nhiều lắm, trước tiên không nói mấy chuyện này. Đồ Đằng tín nữ đã bố trí xong Nhật Thực đại trận, nhưng mà chúng ta không có cách nào tụ tập đầy đủ năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật cho tất cả các tòa Thiên Giới Bi. Vì thế nhất định phải mượn lực lượng của ngươi."
Nhân mẫu nói.
"Cần phải làm gì?"
Sở Mộ lập tức hỏi.
Hắn hiển nhiên không nguyện ý chứng kiến thế giới tan vỡ, nhìn thấy người thân của mình chìm vào trong bóng tối tử vong. Đó là sự thật tàn khốc không có người nào muốn đối mặt.
"Các nàng sẽ mở ra Nhật Thực đại trận, ngươi cần khống chế năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật thông qua đại trận truyền vào trong Thiên thành. Có lẽ vẫn còn kịp cung cấp năng lượng cho Thiên Giới Bi."
Nhân mẫu nói.
Sở Mộ nghiêm túc gật đầu, bắt đầu làm theo lời Nhân mẫu nói.
"Ngươi giúp ta bố trí một cái trận đồ ở chỗ này, đại khái giống với trận đồ ở Thiên thành, làm vậy có thể gia tốc truyền dẫn năng lượng."
Nhân mẫu nói tiếp.
Sở Mộ còn chưa kịp hỏi tại sao Nhân mẫu không bị hỏa diễm ảnh hưởng, Nhân mẫu đã bắt đầu khắc họa trận đồ trên mặt đất.
Nhân mẫu phác hoạ thời gian rất dài, Sở Mộ phát hiện Thiên Giới Bi đã sụp đổ bốn tòa.
Không có bốn tòa Thiên Giới Bi chống đỡ, thế giới không chịu nổi gánh nặng biến thành không gian loạn lưu. Sinh linh tử vong hẳn là vượt qua hai phần.
Rốt cuộc Nhân mẫu đã bố trí xong trận đồ truyền dẫn.
Nhân mẫu bảo Sở Mộ đứng ở chính giữa, sử dụng Xích Hỏa Tâm cảm nhận năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật rồi truyền vào trong đó.
Thoáng cái mười hai cây cầu ánh sáng xuất hiện trở lại, từ Thiên thành xuyên qua Ngân hà nối liền với Xích Hỏa Diệu Nhật.
Sở Mộ không dám chậm trễ thời gian chút nào, bắt đầu hấp thu năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật truyền vào trong đó. Hi vọng có thể kịp thời cứu viện trước khi thế giới sụp đổ.
Nhân mẫu ngồi ở bên cạnh Sở Mộ, lúc này nàng chỉ có thể giúp hắn hóa giải tinh thần mệt nhọc mà thôi.
Nguồn năng lượng đỏ bừng bắt đầu truyền tới Thiên thành, cả tòa thành nhanh chóng sáng rực lên.
Đám cường giả Bất Tử thấy Thiên Giới Bi sụp đổ rốt cuộc ý thức được Nhân mẫu không có nói chuyện giật gân, mà thế giới này đang đối mặt với nguy cơ to lớn.
Bọn họ lập tức chạy tới trung tâm Thiên thành, vận dụng năng lực của mình gia tốc truyền dẫn năng lượng vào Thiên Giới Bi.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, hình như chuyện này đúng là có tác dụng. Thế giới vốn đang chuyển biến xấu dần dần ngừng lại.
Thời gian nặng nề trôi qua, những không gian bể tan tành bắt đầu chữa trị.
Một khi không gian tự hồi phục cũng có nghĩa là thế giới đã không còn nguy hiểm nhiều nữa. Các tòa Thiên Giới Bi lần lượt rực sáng, vô số ma văn tạo thành trận đồ phát huy ra lực lượng cường đại.
Thế giới đã ngừng tan vỡ, Nhân mẫu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn thoáng qua Sở Mộ mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, trầm giọng nói:
"Có một chuyện ta không nói với ngươi."
Sở Mộ im lặng nhìn nàng, không có trả lời.
"Thời điểm ta đắp nặn Xích Hỏa Tâm cho ngươi, ta định dùng loại phương pháp này cứu vớt nhân gian, cho nên... Thật xin lỗi, ta không nên lừa gạt ngươi, chỉ là ta không nghĩ tới ngươi lại..."
Trên mặt Nhân mẫu lộ vẻ xấu hổ.
"Chúng ta có thể rời khỏi nơi này?"
Sở Mộ cắt ngang lời nói của nàng, chỉ hỏi một câu đơn giản.
Nhân mẫu nhìn vào ánh mắt Sở Mộ, qua thật lâu mới ảm đạm lắc đầu.
"Bất kể như thế nào, nhờ có ngươi giết Thiên Yêu ma tổ giúp cho Thiên cung giải trừ nguy cơ. Ta đại biểu vạn vật sinh linh cảm tạ ngươi."
Nhân mẫu nói.
Sở Mộ khẽ lắc đầu
"Vạn vật sinh linh cảm tạ?"
Không cần, không cần thiết, hắn chỉ muốn bảo vệ người mình quan tâm mà thôi, không liên quan gì đến vạn vật sinh linh.
Nơi này quá mức cô tịch, hắn bây giờ chỉ muốn rời khỏi thế giới trống rỗng này, trở lại bên cạnh các nàng.
Nhân mẫu cũng nhận ra tâm tình Sở Mộ bất ổn, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên tay hắn.
Nàng cắn nhẹ đôi môi, giọng nói khe khẽ:
"Ta ở chỗ này phụng bồi ngươi."
Khi nàng nói ra những lời này, Sở Mộ thậm chí cảm giác giống như Diệp Khuynh Tư đang ở bên cạnh mình.
Nếu là Diệp Khuynh Tư ở đây, có lẽ trong lòng Sở Mộ sẽ ổn định một chút.
Đáng tiếc, Nhân mẫu là Nhân mẫu, Diệp Khuynh Tư là Diệp Khuynh Tư. Cho dù Nhân mẫu thiên biến vạn hóa, có thể hóa thành người hắn thích nhất, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người thật.
"Ta không thể ở với ngươi quá lâu."
Nhân mẫu thấp giọng nói.
"Ngươi có thể rời khỏi?"
Sở Mộ mở to mắt ngạc nhiên, mở miệng hỏi ngược lại.
"Không phải, ngươi có trái tim Xích Hỏa lưu lại nơi này hẳn là không thành vấn đề. Ta có thể tiến vào nơi này không bị hỏa diễm đốt cháy là bởi vì thân thể trải qua thần lộ bồi dưỡng rất lâu. Nhưng ta chỉ có thể ở cùng ngươi một năm."
Nhân mẫu nói.
"Một năm? Cũng đủ lâu rồi!"
Sở Mộ nói.
Nhân mẫu lắc đầu.
"Một năm rất lâu sao?"
Một năm chỉ là đoạn thời gian ngắn ngủi, lấy thực lực Sở Mộ bây giờ có thể nói là vĩnh viễn bất diệt.
Một năm thoáng qua một cái, Sở Mộ sẽ phải đối mặt với mười năm, một trăm năm, ngàn năm, hàng vạn năm…
Thậm chí còn lâu hơn nữa …
So sánh với một vạn năm, một năm này quả thật là ngắn ngủi.
Huống chi, Sở Mộ sẽ phải đối mặt với hàng vạn năm.