Dưới ánh mặt trời bụi mù kia luôn gây cho người ta một loại cảm giác phiền não, chúng nó lắc lư trước mặt ngươi, che chắn tầm mắt, khiến cho hô hấp của người cũng muốn khó khăn hơn.
"Chúng ta đã bước vào biên giới lãnh thổ phương Bắc rồi" Một vị tướng quân Tân Nguyệt đi ở phía sau cao giọng nhìn đội ngũ di chuyển như trường long cuồn cuộn kia nói.
Nhóm người này chính là nhóm di chuyển trước nhất, hơn nữa tốc độ thú cưỡi cũng rất nhanh.
Sinh vật đạt tới cấp Đế Hoàng, cấp Chúa Tể, thì hình thể của chúng có thể đạt tới trăm thước thậm chí hơn ngàn thước, loại quái vật này một hơi có thể ăn mấy vạn lạc đà, ngồi ở phía trên nó quả thực giống như ngồi trên khối đất bằng di động vậy...
Quá khứ lãnh thổ phương Bắc chính là thế giới Hồn sủng, nơi này đầy dẫy rừng rậm nguy hiểm, sau khi trải qua mấy lần quét dọn, nơi này dần dần trở nên nơi thích hợp cho nhân loại cư trú, cũng thường xuyên thấy được người cương giới cũng tới đây tìm bảo bắt sủng.
Nhóm đầu tiên đến lãnh thổ phương Bắc có khoảng ba trăm vạn người, ba trăm vạn người này chủ yếu là người kiến tạo, sinh hoạt sư, bọn họ sẽ ở lãnh thổ phương Bắc này tiến hành kiến tạo và cải thiện, để cho mọi người di chuyển kế tiếp có thể có nơi ăn chốn ở.
"Nhìn thấy thành thị, đó chính là chủ thành lãnh thổ phương Bắc sao, cảm giác rất là khổng lồ a?" Người đứng ở trên Sơn Lĩnh Uyên Thú nói.
Sơn Lĩnh Uyên Thú chính là một Hồn sủng hình thể hơn ngàn thước, mọi người ngay tại trên lưng Sơn Lĩnh Uyên Thú xây dựng lều trại, cảm giác giống như là đang ở trên một hòn đảo vậy.
Thế nhưng, ngay khi bọn họ nhìn thấy chủ thành lãnh thổ phương Bắc, những người này lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, nhanh chóng đem đồ vật trong trướng bồng cất đi. Chuẩn bị vào trong tòa thành này kiếm nơi ở mới.
Giữa trưa, ánh dương quang từ trên cao chiếu xuống, chiếu rọi đến trong chủ thành lãnh thổ phương Bắc.
Chủ thành lãnh thổ phương Bắc lấy màu trắng làm chủ đạo, tường thành là màu lam nhạt, tường thành liên miên từ đường chân trời này đến một đầu khác, căn bản nhìn không thấy điểm cuối, điều này làm cho không ít người lần đầu tiên ra khỏi Tân Nguyệt chi địa coi như là mở rộng tầm mắt. Tường thành này so với Vạn Tượng thành to không biết bao nhiêu lần.
Cho tới nay mọi người đều biết Tân Nguyệt chi địa còn có một khối lãnh thổ, là nằm tại phía Bắc Tranh Minh đại địa, nhưng mọi người lại không nghĩ tới tòa thành này thật không ngờ khí thế bàng bạc như vậy, vốn những người đối với việc di chuyển đều mang theo tâm thái cực độ tiêu cực cũng theo tòa thành này mà dần dần lạc quan hẳn lên.
Bỗng nhiên, một tầng bóng ma chậm chạp từ trên đường chân trời bao phủ tới đây.
Bóng ma to lớn vô cùng kia, đem toàn bộ bầu trời đều che đậy lại.
Tất cả mọi người di chuyển đều có thể nhìn thấy tòa chủ thành bên kia, hắc ám đang thôn phệ, toàn bộ tòa thành vốn tràn ngập dưới ánh nắng mặt trời bống nhiên bị nuốt mất tiêu.
Rất nhanh, hắc ám kinh khủng kia hướng nơi hơn ba trăm vạn người di chuyển uốn lượn như trường long lan dần tới. Nhìn hình ảnh kinh người này, mọi ngươi liền sa vào trạng thái khủng hoảng.
Hắc ám vô cùng dày đặc, ở thời điểm bổ nhào đánh tới, tất cả mọi người đều không kịp ứng phó, cảm giác giống như một cái áo choàng tử thần từ từ bao phủ bọn họ vào trong.
Mọi người ngơ ngác đứng đó, trơ mắt nhìn hắc ám đem thế giới tràn đầy ánh sáng nhanh chóng ăn tươi nuốt sống.
Mỗi năm mươi năm một lần Nhật Thực!!!
Là Nhật Thực!!!
Ngẩng đầu, quả nhiên trên bầu trời, trên mặt trời chói chan kia xuất hiện một đạo ảnh tuyến, sau đó từ từ mở rộng ra. Chỉ chốc lát đã đem trọn mặt trời chói chan nuốt mất.
Ngay khi mặt trời chói chan bị nuốt mất, diện tích đại địa đều bị hắc ám thống trị. Đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón!
Trong bóng tối nồng nặc, ai cũng không nhìn thấy được ai, mặc dù có một ít sinh vật Hỏa hệ dấy lên ánh lửa cũng không thể đem hắc ám Nhật Thực xua tan đi.
Tân Nguyệt chi địa, Vạn Tượng thành.
Tòa thành này bỗng nhiên trở nên tiêu điều, trên đường phố tràn ngập tro bụi, cung điện trống rỗng, quảng trường yên tĩnh.
Vì thế, khi hắc ám đem ánh sáng ở tòa thành này cắn nuốt sạch, hết thảy cũng không lộ ra vẻ quá mức đột ngột.
Sở Mộ như một pho tượng ngồi trên đỉnh Yểm Ma cung, ngay khi hắc ám phủ xuống hắn liền ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút nhúc nhích nhìn xích hỏa diệu nhật trên thiên không đang từ từ bị thôn phệ.
Trên xích hỏa diệu nhật xuất hiện một lổ hổng màu đen rất rõ ràng. Lúc ban đầu khi còn cắn nuốt ở ngoài biên, dần dần biến thành một hình cung từ từ đóng cửa lại.
Nhật Thực...
Nhật Thực cuối cùng cũng tới.
Cái loại tự dưng đến này khiến trong lòng Sở Mộ dâng lên tâm tình phức tạp khó có thể hình dung.
Cái tên kia để cho thế giới nhân loại vô cùng khủng hoảng, thậm chí nguyện ý đem trọn lãnh thổ Tây bộ cho ma vật muốn thức tỉnh, mà hắn sẽ trầm xuống ở Tân Nguyệt chi địa này.
Tại khoảnh khắc nó thức tỉnh, cái liếc mắt đầu tiên chính là Tân Nguyệt chi địa.
Nếu như nó phát rồ, thì nhân loại trên tòa thành này, sợ rằng toàn bộ tòa thành này chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị nó bóp cho nát bấy.
Mất không bao lâu thời gian, Sở Mộ liền thấy được một mảnh đại dương mênh mông, đại dương mênh mông này nuốt hết sạch tòa thành mà mình hiện tại đang đứng, sau đó rất nhiều ác sinh vật tùy ý làm bậy làm bạ ở nơi này, hủy hoại sạch sẽ tất cả kiến trúc mà mọi người Tân Nguyệt chi địa phải trải qua mấy ngàn năm cực khổ kiến tạo nên.
"Sở Mộ" Cẩn Nhu công chúa ngồi bên cạnh Sở Mộ, gọi hắn một tiếng.
Cẩn Nhu công chúa tựa hồ phát hiện cái gì đó, trên mặt lộ ra chút ít kinh ngạc, qua một hồi lâu mới phục hồi lại bộ dáng thanh tỉnh.
"Gì vậy?" Sở Mộ hỏi.
"Ta tính qua, ngày này và ngày đó là cùng một ngày" Bạch Cẩn Nhu nói.
"Ngày đó nào?" Sở Mộ rõ ràng không hiểu ý tứ Cẩn Nhu công chúa.
"Là ngày mà Vũ Sa nói cho chúng ta biết đó, chỉ có ngày đó đứng ở trên đỉnh Vạn Khung Long Uyên ngẩng đầu nhìn lên mới có thể thấy Thiên Cung tồn tại" Bạch Cẩn Nhu nói.
"Xác định là cùng một ngày sao?" Sở Mộ ngẩn người.
Cẩn Nhu công chúa nghiêm túc gật đầu.
Ngày Nhật thực bắt đầu này lại giống như một ngày có thể được hình chiếu Thiên Cung, tuyệt không có khả năng trùng hợp như vậy được.
Hoặc là nói, Vũ Sa tại thời điểm dẫn bọn hắn nhìn ra hình chiếu đó kỳ thật đã muốn ngầm truyền đạt cho Sở Mộ một cái tin tức vô cùng trọng yếu!
"Chúng ta bay lên trên xem một chút" Sở Mộ nắm lấy tay Cẩn Nhu công chúa, thẳng tắp hướng thiên không bay đi.
Chỉ khi bay đến chỗ cao nhất mới có thể thấy rõ chân diện mục Nhật Thực.
Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa rời khỏi mặt đất, bay đến trên tầng mây.
Bay qua đám mây lại xuyên qua hắc ám, đệ nhị trọng thiên lạnh như băng, tiếp tục hướng ánh sáng tinh hà đệ tam trọng thiên bay đi.
Nhật Thực vẫn đang còn chậm rãi tiếp tục, sau khi nuốt sống thổ địa nhân loại, Nhật Thực hắc ám lại hướng đại địa Yêu tộc và Hải tộc Hằng Hải tiếp tục cắn nuốt.
Hai người càng bay càng cao. Chung quanh dần dần xuất hiện rất nhiều ngôi sao, vẫn thạch, chúng nó hoặc yên lặng trong tinh không hắc ám, hoặc hướng nhân gian hoa mỹ trôi đi, hoặc là dựa theo quỹ tích nào đó chuyển động theo.
Sở Mộ và Bạch Cẩn Nhu xuyên qua ngôi sao, vẫn thạch hỗn loạn này, hướng phương hướng xích hỏa diệu nhật bay đi.
Xích hỏa diệu nhật cách bọn họ rất xa, Sở Mộ và Bạch Cẩn Nhu phải tìm một cái vị trí không bị che khuất tầm mắt mới có thể thấy Nhật Thực từ đâu tới, cuối cùng cũng không phải như trong lòng bọn họ đoán nghĩ.
"Sở Mộ, tới nơi này nè!" Cẩn Nhu công chúa tìm được một góc độ tinh không không bị che khuất, từ nơi này có thể thấy được xích hỏa diệu nhật!
Sở Mộ cũng hạ xuống trên một khối vẫn thạch khổng lồ.
Tại đệ tam trọng thiên nhìn xích hỏa diệu nhật, xích hỏa diệu nhật trở nên vô cùng to lớn, cảm giác tầm mắt của mình hoàn toàn bị liệt diễm đốt cháy.
Ánh sáng từ đàng xa chiếu rọi tới đây, rơi vào trên người Sở Mộ và Bạch Cẩn Nhu, mang theo một cổ năng lượng thuần túy nhất...
Lúc ban đầu, rất nhiều học giả đều cho rằng Nhật Thực là bởi vì xích hỏa diệu nhật bị thiêu đốt trong chốc lát.
Thiêu đốt dừng lại, xích hỏa diệu nhật tự nhiên không thể nào phát ra quang mang, mà một số bản thân quang mang kia chính là vạn vật năng lượng bổn nguyên đại địa, không có những năng lượng bổn nguyên này. Sinh linh tự nhiên cũng bởi vì vậy mà giảm đi.
Lúc này, đứng ở trên đệ tam trọng thiên, nhìn thẳng vào xích hỏa diệu nhật, đám học giả cho ra cái lý luận kia có thể nói bị đẩy ngã hoàn toàn.
Xích hỏa diệu nhật vẫn như cũ đang thiêu đốt, không có dừng lại chút nào, Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa cũng có thể cảm giác rất rõ ràng ánh sáng hỏa nhiệt.
Nhưng mà, tại vì sao ánh sáng này lại không chiếu đến toàn bộ lãnh thổ nhân gian??? Tại vì sao nhân gian đại địa trở nên một mảnh hắc ám???
Sở Mộ và Bạch Cẩn Nhu cũng không nói gì, bọn họ biết tồn tại Nhật Thực rất nhanh sẽ hiện lên trong mắt bọn họ.
Xích hỏa diệu nhật là thiên thể treo cao nhất. Nó là đại biểu vạn vật bổn nguyên chi nguyên, hết thảy sinh mệnh bởi vì nó mà bốc cháy hoặc sinh ra.
Nó là một thiên thể bốc cháy cực lớn. Thiêu đốt không biết qua bao nhiêu vạn năm, nó chiếu ánh sáng xuống toàn bộ lãnh thổ nhân gian, ban năng lượng cho nhân gian đại địa, lúc đó mới có các loài linh vật, huyền vật, tiên vật, cũng như sinh ra các nguyên tố giới Hồn sủng.
Bản thân nguyên tố đó là năng lượng, mà nguyên tố giới Hồn sủng chính là do những năng lượng này dựng dục mà sinh ra.
Sau đó mới có nguyên tố giới sinh vật. Sinh vật hiểu được hấp thu năng lượng hơn nữa biến thành chất dinh dưỡng, thực vật giới mới từ từ được sinh ra, bọn họ thay đổi hoàn toàn hoàn cảnh nhân gian đại địa, là cung cấp sinh tồn sinh vật Yêu Thú giới.
Có sinh vật Yêu Thú giới thì có tử vong, có tử vong liền có Vong Linh, vì vậy sinh vật Vong Linh giới mới được ra đời.
Nguyên tố, thực vật, yêu thú, vong linh, hợp thành một thể chính là Hồn sủng thế giới.
Mà hết thảy chuyện này, đều quy về xích hỏa diệu nhật thiêu đốt.
Từng, mọi người đều cho là vạn vật suy kiệt, bệnh tật, tử vong, Nhật Thực là bởi vì xích hỏa diệu nhật thiêu đốt dừng lại ngắn ngủi.
Nhưng trên thực tế, mặc dù Nhật Thực xuất hiện nhưng xích hỏa diệu nhật vẫn thiêu đốt như cũ, nó không có dừng lại.
Chuyện này có ý nghĩa là có đồ vật gì đó duy trì vạn vật bổn nguyên năng lượng bị cướp đi...
Rốt cuộc, Sở Mộ và Bạch Cẩn Nhu đợi chờ đã xuất hiện!!!
Ngay khi xích hỏa diệu nhật mạnh mẽ, khi thì nó lên không trung, khi nó chậm chạp trở mình, khi nó che chắn, hấp thu, cướp đoạt đi năng lượng bổn nguyên mà xích hỏa diệu nhất ban cho!
Nhìn xích hỏa diệu nhật sau khi song song với Thiên chi lãnh thổ, Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa cùng kinh ngạc lẫn nhau.
Quả nhiên là nó!!!
Trước khi bước vào Thiên Cung, Cẩn Nhu công chúa cũng rất kinh ngạc, tại sao Thiên Cung giống như một khối hình tròn vậy mà dựng đứng vuông góc.
Bây giờ nàng đã hiểu ra.
Khi khối Thiên Cung đến điểm song song, xích hỏa diệu nhật sẽ bị cái kia che chắn!!
Tất cả ánh sáng và năng lượng sẽ bị mười hai đại mắt trận và ba mươi sáu tiểu mắt trận cướp đoạt đi, không một chút nào rơi xuống nhân gian...
Mà đây cũng chính là năm mươi năm một lần Nhật Thực!!!!
Nói cách khác, dưới Thiên Cung nắm giữ, là chúa tể quy luật sinh tồn và sinh mệnh nhân gian đại địa.
Thổ địa to lớn từ từ trở mình, hoàn toàn hóa thành một vòng tròn thổ địa to lớn trôi nổi ở trên không trung!
Cái vòng tròn này đang trong quá trình trở mình còn không ngừng bay lên, khi nó lên độ cao càng cao, thì khả năng phạm vi che chắn càng thêm rộng lớn!
Cho tới nay mọi người đều không giải thích được Nguyệt tịch (mặt trăng), Nhật Thực đến tột cùng vì sao xuất hiện, có ai nghĩ tới chúa tể nhân gian, quy luật tự nhiên chính là tòa Thiên Cung to lớn trôi nổi phía trên nhân gian đại địa kia!
Ở thời điểm khi nó dựng đứng thẳng đứng, mặt trời lên mặt trời lặn, trăng tròn trăng khuyết, nhưng mà chỉ riêng một ngày trong mỗi năm mươi năm, toàn bộ Thiên Cung trở mình và bay lên!
Dưới cái trở mình này không chỉ là một cái ảnh tuyến, còn là che khuất toàn bộ đại địa Nhân tộc, Yêu tộc, Hải tộc, Thú tộc, Quỷ tộc là sáu đại tộc trở thành một mảnh hắc ám, hắc ám này kéo dài kéo dài một thời gian rất dài!
Ở nơi này không có quan niệm thời gian, thế gian vạn vật cũng đều chịu ảnh hưởng, quy luật sinh mệnh cũng bị đánh vỡ hoàn toàn.
Mà sau này bởi vì hắc ám mang đến sự khủng hoảng và tài nguyên thiếu thốn khiến cho chủng tộc chiến tranh, sau chiến tranh chính là tử vong khắp nơi, trong tử vong kèm theo bệnh tật, ôn dịch, đối với toàn bộ sinh linh giới mà nói lại là một hồi đả kích trầm trọng...
Cho tới bây giờ, Sở Mộ đều cho rằng, đây là pháp tắc tự nhiên, là quy luật không bao giờ thay đổi, thế nhưng lúc này đây chứng kiến toàn bộ sự việc trước mắt đã triệt triệt để để đẩy ngã lý niệm thâm căn cố đế của hắn!
Sở Mộ ngơ ngác nhìn mặt trời hình tròn cực lớn kia che đậy toàn bộ đại địa, từ vị trí này hắn có thể thấy hình dáng một cái trận đồ!
Cái trận đồ này chính là tòa Thiên thành kia, có thể thấy tổng cộng có mười hai mặt trời nằm trên một đường thẳng bắn về phía xích hỏa diệu nhật, quanh thân nó còn quấn quanh thêm ba mươi sáu mặt trời nhỏ!
Khi xích hỏa diệu nhật và Thiên Cung hoàn toàn nằm trên cùng một đường, mười hai cái quang tuyến biến thành mười hai thông thiên quang tỏa!
Quang tỏa cố định xích hỏa diệu nhật lên cao, để cho xích hỏa diệu nhật không phát sinh bất kỳ chênh chếch nào nữa!
Tất cả quang mang, tất cả năng lượng từ mười hai cái thông thiên kiều tỏa này biến thành một chuỗi tinh hà trùy hình, toàn bộ đều rót vào bên trong Thiên thành.
Thiên thành bạch sắc bị hỏa hồng thiêu đốt. Quang mang chói mắt làm cho người ta khó có thể mở mắt.
"Đây đích thực là Nhật Thực..." Sở Mộ xuất thần nhìn một màn này.
Nếu để cho đám người nhân gian đại địa đến đây nhìn một màn này liền giật mình khiếp sợ, rất rất nhiều quan niệm của mọi người có thể bị băng suy sụp hay không.
"Khó có thể tin... Khó có thể tin a!" Thanh âm Ly lão nhi truyền ra.
"Ngay cả Yêu tộc các ngươi cũng không biết Nhật Thực chính là do Thiên Cung tạo ra sao?" Sở Mộ hỏi.
Ly lão nhi lắc đầu, mở miệng nói: "Cái bí mật này sợ rằng chỉ có thành viên Thiên Cung và những cường giả thời đại cấp Bất Tử mới có thể biết được, ta xem như hiểu được nữ nhân kia tại sao cố ý mang bọn ngươi đến trên đỉnh Vạn Khung Long Uyên ngẩng đầu nhìn lên hình chiếu Thiên Cung, thật ra nàng đã sớm biết được Nhật Thực chính là khi Thiên Cung trở mình và bay lên"
"Nàng còn để cho ta mang những mầm mống kia chôn ở những mắt trận đó... Những mắt trận đó chính là Thiên Cung Nhật Thực trận a!" Cẩn Nhu công chúa kinh ngạc che miệng mình lại.
Sở Mộ nhíu mày, Vũ Sa đem những mầm mống đặt tại trong Thiên Cung Nhật Thực trận rốt cuộc lại có cái kế hoạch gì đây?
"Thiếu gia, Thiện Ác thủy tổ chính là sinh vật sớm nhất trong Thực Vật giới, nói cách khác Thiện Ác thủy tổ có thể trực tiếp thu lấy năng lượng xích hỏa diệu nhật. Hiện tại Thiên Cung rõ ràng cho thấy là đem vạn vật bổn nguyên năng lượng này cướp đi, cổ năng lượng này có thể dựng dục ra hàng tỷ hàng vạn sinh mệnh, là loại năng lượng khổng lồ nhất ở trên thế giới này, nàng đem những mầm mống kia đặt tại trong mắt trận Nhật Thực rất rõ ràng là thông qua Thiên Cung Nhật Thực trận này đánh cắp sinh mệnh chi năng xích hỏa diệu nhật thuần túy nhất!" Ly lão nhi bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Chỉ dựa vào mấy cái mầm mống đó mà đánh cắp năng lượng Thiên Cung Nhật Thực trận sao, hẳn là rất không có khả năng?" Bạch Cẩn Nhu nói.
"Vậy, sợ rằng nàng đã đi một bước này rồi" Sở Mộ nói.
Nữ nhân này là một người cực kỳ am hiểu thiết kế người khác, lần đi Thiên Cung trước đây rất có thể là kế hoạch này là bước cuối cùng, ở mỗi địa phương tại nhân gian, nàng nhất định đã tỉ mỉ bày ra một cái trận hoa cực lớn. Cái trận hoa này và những mầm mống đặt tại Thiên Cung kia có liên hệ với nhau, một khi Thiên Cung Nhật Thực trận bắt đầu thu lấy năng lượng, cũng là lúc nàng bắt đầu điên cuồng đánh cắp cổ năng lượng này!
"Nếu như nàng đánh cắp thành công, rất có thể làm cho Thiện Ác thủy tổ trực tiếp bước vào cấp Bất Tử!" Ly lão nhi nói.
Năng lượng xích hỏa diệu nhật khổng lồ bực nào chứ, nếu như đem năng lượng này hội tụ trên một người một sinh linh, hơn nữa đem hấp thu hoàn toàn, với lại bản thân Thiện Ác thủy tổ là sinh vật ra đời sớm nhất sau xích hỏa diệu nhật, hóa thân thành Bất Tử cấp tuyệt đối là có thể được!
"Sở Mộ, ngươi cảm ứng được nàng đang ở nơi đâu không?" Cẩn Nhu công chúa vội vàng hỏi.
"Ngăn cản nàng sao?" Sở Mộ nói.
"Không phải. Khi ta giúp nàng đặt những mầm mống kia từng xâm nhập vào trong linh hồn của một vị Đồ Đằng tín nữ. Những trận đồ kia đều tồn tại năng lượng truy tung, nàng nếu như lợi dụng những mầm mống kia để đánh cắp năng lượng thì vị trí của nàng nhất định sẽ bị bại lộ dưới cảm giác của một vài vị Đồ Đằng tín nữ thực lực cường đại. Thiên Cung sẽ phái người đi đuổi bắt nàng" Bạch Cẩn Nhu nói.
"Thiếu gia, bọn họ đã hành động!" Ly lão nhi chỉ vào Thiên Cung nói.
Sở Mộ lập tức dùng hồn niệm nhìn ra xa xa, quả nhiên tại bên trong Thiên Cung xuất hiện chi chít điểm đen, điểm đen này đang nhanh chóng hướng nhân gian hạ xuống, nhanh chóng biến mất tại trong tầm mắt Sở Mộ.
Những điểm đen nho nhỏ kia chính là Thiên Cung cấm vệ Long tộc, xuất động rất có thể là cường giả Thủ Vọng thần điện.
"Sở Mộ. Ngươi không đi giúp nàng sao?" Bạch Cẩn Nhu thấy Thủ Vọng thần điện phái ra một chi quân đoàn đi đuổi bắt người đánh cắp, lập tức có chút lo lắng.
Bạch Cẩn Nhu không thích Vũ Sa, nhưng bất kể nói thế nào hiện tại Vũ Sa đều đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ.
Sở Mộ có chút do dự, nhớ lại khi còn ở Thiên Cung, Sở Mộ nói rất rõ ràng cùng nàng, kiên quyết không còn bất kỳ quan hệ nào nữa...
Nhưng mà, thấy đám cường giả Thủ Vọng thần điện uy vũ kia, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng.
Nữ nhân này lá gan cũng thật quá lớn đi, loại chuyện này cũng làm ra được.
Phải biết rằng, lúc trước Thất Tội Hồ nhất tộc huy hoàng cỡ nào và Bạch Hải Thần xúc phạm điều lệ Thiên Cung, bị Thủ Vọng thần điện đè chế, sau đó tiến hành phong ấn nghiêm trị.
Giống như chuyện Vũ Sa đánh cắp năng lượng Nhật Thực trận, tại Thiên Cung này khẳng định là trọng tội không thể tha thứ, nếu là bị Thủ Vọng thần điện truy nã, nàng không biết phải thừa nhận trừng phạt tàn khốc cỡ nào từ Thiên Cung.
"Sở Mộ, ngươi thật không giúp nàng sao?" Cẩn Nhu công chúa có chút kinh ngạc nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ tựa hồ đối với việc đó tương đối thờ ơ, điều này làm cho Bạch Cẩn Nhu rất không minh bạch.
"Ta không biết nàng đang ở đâu" Sở Mộ nói.
Sở Mộ không phải là không muốn giúp, mà là hắn hiện tại đã giải trừ hồn ước với Vũ Sa, không thể biết được bản thân nàng hiện tại ở nơi đâu.
"Thiếu gia, ngươi không phải còn có một giọt bia khóc (bi khấp) của nàng sao? Nói không chừng có thể từ chút ít trí nhớ trong bi khấp tìm được địa phương nàng bày trận" Ly lão nhi nói.
"Cái này..." Sở Mộ có chút do dự.*