Sủng Mị

Chương 1768: Thiên Cung cấm vệ quân

"Ngươi muốn bao lâu mới có thể luyện hóa xong Thần Lộ" Sở Mộ hỏi.

"Sẽ không quá lâu, lúc nãy ta đã bắt đầu thu nạp năng lượng, rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện năng lượng Thần Lộ tràn ra" Vũ Sa nói.

Sở Mộ mở to hai mắt mà nhìn, nữ nhân này không có được chính mình đồng ý gật đầu đã liền tự chủ trương!

Nếu không phải nhụy Hoa của nàng còn tại trên tay mình, Sở Mộ khẳng định đây là Vũ Sa cố ý thiết kế hãm hại mình.

"Mở không gian Hồn sủng ra, ta muốn vào bên trong tu luyện" Vũ Sa nói.

Đây là một lần duy nhất nói tự mình muốn trở lại trong không gian Hồn sủng, nhưng mà, ở cách đó không xa một cổ hồn niệm cường đại áp bách tới đây, Sở Mộ hận không thể trực tiếp giải trừ hồn ước với Vũ Sa, để cho nàng tự sinh tự diệt.

Nàng trộm đồ của Thiên Cung, sau đó hấp thu năng lượng tăng lên thực lực, còn muốn mình giúp nàng hộ tống nữa chứ, Sở Mộ cuối cùng cũng biết được nữ nhân này đặc biệt mời mình đi cùng nhau là gì rồi, dụng tâm thật hiểm ác.

Sở Mộ mở ra không gian Hồn sủng, Vũ Sa biến mình thành từng từng cánh hoa mang theo năng lượng Thần Lộ không ngừng tràn ra bên ngoài tiến vào trong không gian Hồn sủng Sở Mộ.

Sau khi không gian Hồn sủng đóng lại, Sở Mộ vẫn như cũ có thể cảm giác được năng lượng Thần Lộ giống như sợi tơ nước, hướng ra ngoài tràn đi, chỉ cần một cái hồn niệm hơi mạnh một chút cũng cảm giác được năng lượng đang bao trùm tới, cho dù Sở Mộ lợi dụng hắc ám, không gian lực lượng che giấu, cũng sẽ bị phát hiện tức thì.

"Ngươi không khống chế được năng lượng Thần Lộ tràn ra ngoài sao?" Sở Mộ vô cùng bất mãn nói.

"Có thể, nhưng ta trong quá trình xung kích bình cảnh cấp mười nhất định sẽ có một tia năng lượng mà ta không cách nào khống chế được, cho nên ta tại thời điểm xung kích bình cảnh cấp mười, ngươi tốt nhất không nên cách quá gần với những cấm vệ quân kia" Vũ Sa nói.

Đột phá bình cảnh rất lâu chứ không phải hít một hơi lấy khí thế là có thể thành công, tựa như thủy triều xông lên vách đá vậy, thường thường cần rất nhiều lần xung kích mới có thể tăng cấp, nói cách khác, Vũ Sa nếu như xung kích lên cấp không thành công, Sở Mô sẽ bị những cấm vệ quân kia truy kích cho tới chết!

"Ta sẽ chỉ ngươi làm như thế nào để tránh né bọn họ, nhưng có lúc ngươi cũng phải tùy cơ ứng biến. Nếu bị bao vây không còn đường để đi, ngươi cũng không cần phản kháng, để cho bọn họ bắt ngươi lại, bọn họ sẽ đem ngươi đến nơi ở Nhân mẫu, sau đó làm Nhân mẫu thức tỉnh..." Vũ Sa nói.

"Nhân mẫu tỉnh lại sẽ như thế nào? Ngươi có biện pháp thuyết phục nàng sao?" Sở Mộ nhìn thoáng qua nữ nhân mỹ lệ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm ở bên trong rèm kia.

"Không biết, phải nhìn tâm tình của nàng xem sao, nói tóm lại là có thể trì hoãn một chút thời gian..." Vũ Sa nói.

Sở Mộ trên trán tràn đầy hắc tuyến, cho tới nay Sở Mộ đều bị Vũ Sa trí tuệ gần như yêu quái sắp xếp kế hoạch vào đâu đấy, trước lấy trộm Thần Lộ sau đó là rút lui, ai biết được nữ nhân này hoàn toàn đã tính từng bước một...

Nếu biết như vậy, Sở Mộ cũng không cùng đi với nàng chạy tới cái Thiên Cung kinh khủng này dạo mát.

"Trước quay về phòng của ta, từ cái mật đạo lúc nãy rời đi Thần Nữ lâu. Nhân mẫu mặc dù lúc tu luyện đóng ngũ giác quan, nhưng rất khó đảm bảo rằng nàng có trực tiếp mở mắt hay không, nàng hiện tại tỉnh lại mà nói ta ngay cả âm dư phản kháng cũng không có" Vũ Sa nói.

Sở Mộ cảm giác được Vũ Sa đã bắt đầu thu nạp năng lượng Thần Lộ, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ nhân bên trong rèm kia.

Bỗng nhiên, lông mi của nàng khẽ rung một tí, hình như là muốn mở mắt vậy!

Trong lòng Sở Mộ cả kinh, trong nháy mắt đó để cho Sở Mộ cảm giác nữ nhân này cùng với mình vô cùng quen thuộc, cái loại gần giống này, khiến cho Sở Mộ cảm giác một trận lãnh ý.

Sở Mộ không dám do dự, xoay người đi khỏi căn phòng Nhân mẫu.

Căn phòng Nhân mẫu cùng Vũ Sa chỉ cách nhau một cái hành lang không trung, trên hành lang không có gặp phải người nào, Sở Mộ an toàn đi tới gian phòng Vũ Sa.

Đẩy cửa phòng ra, đóng cửa lại, chẳng biết tại sao, Sở Mộ lại cảm giác tại sau lưng mình luôn có một đôi mắt.

Ánh mắt này làm cho Sở Mộ cảm giác vô cùng quen thuộc, thậm chí nhìn vài lần cũng sẽ say mê, nàng như có như không ngưng mắt nhìn mình...

Sở Mộ lắc lắc đầu, đem đôi mắt Nhân mẫu kia quét ra khỏi đầu mình.

Nàng không có mở mắt, Sở Mộ cho rằng đây nhất định là ảo giác.

.......

Dưới vòm trời đầy sao, trên đỉnh Thiên Vệ tháp cao vút, một con giao long màu trắng đang híp nửa con mắt bỗng nhiên mở ra, nhất thời một đạo điện quang bén nhọn bắn vào bên trong Thần Nữ lâu.

"Làm sao vậy, ông bạn già?" Tần Tịch uống một hớp rượu, mở miệng hỏi.

Bạch Giao Long ánh mắt ngó lên tinh không trên phòng Nhân mẫu, tựa hồ phát hiện khí tức không chút tầm thường.

"Hoát... " Bạch Giao Long phát ra một thanh âm, nói cho Tần Tịch biết cảm giác lúc nãy.

"Dao động năng lượng Thần Lộ? Thần Lộ đặt tại nơi ở Nhân mẫu, hẳn là không có tên tặc tử nào to gan đến trộm đồ của Nhân mẫu" Tần Tịch bưng bầu rượu tiếp tục uống.

Bỗng nhiên, Tần Tịch nhíu mày, động tác uống rượu lập tức đình chỉ.

"Hừ, to gan lớn mật!" Tần Tịch tiện tay ném bầu rượu xuống đất, cặp mắt tùy ý tản mát ra lập tức lạnh như băng nói: "Qua đó xem một chút"

Cái đuôi bạch Giao Long quấn quanh Thiên Vệ tháp buông ra, thân thể thon dài xuyên qua cây cầu trên không trung Thần Nữ lâu và hành lang không trung, thẳng tắp hướng Thần Nữ lâu bay đi.

Tần Tịch đáp xuống trên hành lang không trung kia, niệm chú ngữ, phá khai cấm chế gian phòng Nhân mẫu, đẩy cửa vào.

Tần Tịch đứng ở cửa, nhìn thoáng qua rèm cấm chế bảo vệ Nhân mẫu.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn xuất hiện mê man chốc lát, chợt khôi phục lãnh lệ.

Hắn hướng Nhân mẫu đang đóng ngũ giác quan thi lễ một cái, sau đó đi về phía cái đài sen...

Trên đài sen rỗng tuếch, sớm đã không thấy Thần Lộ đâu cả.

Vẻ mặt Tần Tịch càng thêm lạnh băng, mang theo một thân hàn khí xoay người rời đi căn phòng Nhân mẫu.

Thiên Cung giới luật sâm nghiêm, hoàn cảnh phong bế, loại chuyện ăn cắp thế này cơ hồ không thể nào phát sinh, hơn nữa bản thân Thần Nữ lâu tồn tại một cái cấm chế cực mạnh, người có tâm ý đồ ăn trộm căn bản không thể xông vào nơi này.

Có thể nói người tiến vào Thần Nữ lâu cũng không có nhiều, loại đồ vật giống như Thần Lộ vậy đặt ở tại Thần Nữ lâu là an toàn nhất.

Hơn nữa, toàn bộ người Thiên Cung đều biết Thần Lộ đặt tại trong phòng Nhân mẫu, cả Thiên Cung cũng không có mấy người dám một mình tiến vào phòng Nhân mẫu, vậy có khác chi đem tính mạng mình giao ra.

Nhưng mà, Thần Lộ biến mất!

Tần Tịch sắc mặt vô cùng âm trầm, người có thể dưới tình huống chính mình không hề chút cảm ứng tiến vào Thần Nữ lâu tính cả Thiên Cung cũng không nhiều người, càng là không thể tự tiện mang đi Thần Lộ.

Nhưng mà, khiến cho Tần Tịch nghi ngờ hơn chính là, nếu như không phải là người bên trong Thiên Cung, hơn nữa lại rất tinh tường Thần Nữ lâu, hắn làm sao biết Thần Lộ sẽ đặt tại gian phòng Nhân mẫu, hơn nữa biết thời điểm Nhân mẫu tĩnh tu là đóng ngũ giác quan.

Thần Nữ lâu tồn tại cấm chế, căn phòng Nhân mẫu cũng có cấm chế, trừ phi thực lực của người kia thật sự thông thiên, nếu không tuyệt đối không thể tại dưới sự canh gác trong Thần Nữ lâu liền mang đi Thần Lộ!

"Người đâu, phong tỏa cửa ra vào Đồ Đằng thần điện, người rời khỏi Đồ Đằng thần điện phải trải qua kiểm tra!" Tần Tịch tức giận ra lệnh.

Thiên Cung không phải là không phát sinh qua chuyện trộm cắp, tại Thiên Cung tồn tại rất nhiều thiên linh địa bảo, nhưng loại bảo vật giống như Thần Lộ kia thường thường đặt ở địa phương bắt mắt nhất cũng tuyệt đối không có người dám tới lấy nữa là!

Tần Tịch lúc này trong lòng đã muốn tức giận, xông vào Thần Nữ lâu, từ gian phòng Nhân mẫu mang đi Thần Lộ, tội quả thật không thể tha được!

Sau khi Tần Tịch truyền đi mệnh lệnh, trên bầu trời Đồ Đằng thần điện bạch sắc đột nhiên xuất hiện một đạo kết giới, đạo kết giới này bao phủ cả Đồ Đằng thần điện, ngoại trừ mấy người ở bên ngoài lối xuất nhập ra, người Đồ Đằng thần điện không thể nào rời đi.

Dưới kết giới, tất cả cự long uy nghiêm vuốt móng vuốt nhọn hoắc vỗ cánh bay qua lại phía trên điện ngọc, cấm vệ quân mặc khải giáp trắng dùng hồn niệm quét khắp Đồ Đằng thần điện, tìm kiếm kẻ khả nghi.

Trên mặt đất, trên mặt đất sáng như ngọc, nhiều đội cấm vệ quân khống chế khải thú màu đen tốc hành bay lui tới, ở một số con đường trọng yếu của thần điện đều canh gác nghiêm mật, có thể nói tại trong thời gian ngắn nhất đem tên tặc tử kia phong tỏa cực hạn.

Bên ngoài cung điện một nhóm Đồ Đằng tín nữ ăn mặc tao nhã đi lại thấy đám cấm vệ quân hành động quy mô lớn như thế, trên mặt liền lộ vẻ nghi hoặc.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Một vị Đồ Đằng tín nữ mặc váy kết bướm gọi lại một vị đội trưởng cấm vệ quân.

"Vâng, Tần thống lĩnh mệnh phong tỏa Đồ Đằng thần điện" Đội trưởng cấm vệ quân cung kính hồi đáp.

"Nếu chỉ là một tên trộm vặt kiếm ít tiền tiêu mà thôi, cần gì phải đại động ngàn thương như thế, nhiễu loạn công việc thường ngày thần điện ngược lại sẽ mang đến tổn thất rất lớn cho mọi người" Vị Đồ Đằng tín nữ phong vận thành thục nói.

"Bộ dáng của Tần thống lĩnh rất phẫn nộ, hẳn là vật bị trộm không phải bình thường..." Đội trưởng cấm vệ quân nói.

"Tần Tịch ở đâu?" Vị Đồ Đằng tín nữ hỏi.

"Tại Thần Nữ lâu"

Đồ Đằng tín nữ gật đầu, mang theo một ngàn đệ tử hướng Thần Nữ lâu đi tới.

"Rốt cuộc là vật gì bị trộm vậy ta?" Một vị Đồ Đằng tín nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi rất tò mò hỏi.

"Có phải là Bất Hủ hồn tinh cấp bảy trở lên hay không nhỉ?"

"Mỗi một lần gặp chuyện không may, luôn luôn có một chuyện kể không đầu không đuôi tràn ra, thí dụ như có người đã chết, đồ đã bị trộm đi. Đồ đã bị người trộm đi rồi, thần điện mới tự chỉnh đốn lại..." Một vị Đồ Đằng tín nữ có chút tuổi nói.