"Vù vù vù!"
Một trận gió mát thổi qua làm cho nàng thẫn thờ hồi lâu.
"Đây là…"
Cẩn Nhu công chúa vuốt ve mái tóc của mình, sau đó lại sờ khắp thân thể... cảm giác này rất chân thật... chẳng lẽ là... Đây rõ ràng không phải là thân thể U Linh, không còn là trong suốt, hư vô, mà là da thịt chân thật. Nàng đã cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể mình.
Hơn nữa, hình như nàng đang hô hấp?
Mỗi một lần hô hấp lại ngửi thấy mùi vị kỳ lạ, nàng đã quá lâu không nhận thấy cảm giác này rồi.
Cẩn Nhu công chúa không dám tin tưởng chuyện này lại có thể phát sinh.
"Ta… ta sự thật sống lại, ta sống lại rồi sao?"
Cẩn Nhu công chúa nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Nàng đã vô số lần mơ thấy mình tỉnh lại, tự do chạy nhảy trên đồng cỏ vô cùng sinh động.
Nàng thật sự hoài niệm quãng thời gian trước kia của mình.
Nhưng lúc nàng nàng bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn xuống thân thể hư vô lại rơi vào trạng thái mất mác, trống rỗng.
Lần này cảm giác rất chân thật, thậm chí chân thật đến mức khiến cho nàng không biết là mộng hay thực.
Nàng quay đầu lại bất chợt phát hiện Sở Mộ đang ngồi tĩnh tu giống như một pho tượng đá.
Khuôn mặt hắn nghiêm túc, lãnh khốc, nhưng những người đã từng tiếp xúc đều biết tính tình hắn rất tốt. Đôi khi còn có thể khi dễ hắn một phen.
Cẩn Nhu công chúa thấy Sở Mộ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác vui sướng không nói nên lời.
Nàng bây giờ không muốn suy nghĩ hết thảy có phải là thực hay không. Cho dù là một giấc mộng đi nữa, nàng vẫn muốn tận hưởng vui sướng ở trong mộng cảnh.
Cẩn Nhu công chúa từ từ đứng lên.
Nàng muốn bước đi nhưng thân thể cứng ngắc, chậm chạp.
Có lẽ là do quá lâu không hoạt động, thân thể nàng cần phải có thời gian thích ứng.
"Giấc mộng này thật thú vị!"
Cẩn Nhu công chúa nói thầm trong lòng.
Trong dĩ vãng, chỉ khi nằm mơ nàng mới có thể hoạt động tự nhiên. Nhưng nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống kỳ lạ thế này.
Dựa theo tình huống bình thường, sau khi ngủ say nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ hoạt động mất tự nhiên.
"Ừ, ừ, giấc mộng này đúng là vô cùng hợp lý."
Thế nhưng, Cẩn Nhu công chúa vẫn cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Đoán chừng lần này tỉnh lại sẽ buồn cười lắm đây.
Cẩn Nhu công chúa từ từ thích ứng cơ thể, thậm chí cảm giác máu huyết đang chảy xuôi trong thân thể mình.
Nàng thử hoạt động ngón tay, thử nhấc chân lên...
Nàng đi một vòng quanh Sở Mộ, từ lúc bước đi khó khăn chuyển sang chạy chậm.
Đây là một loại hoạt động thân thể cơ bản nhất, đối với người bình thường sẽ cảm thấy không có gì thú vị. Nhưng mà Cẩn Nhu công chúa ngủ say đã nhiều năm mới biết được cuộc sống đáng quý cỡ nào.
Sau khi nàng hoạt động tự nhiên, một con Ma Linh bay xuống tựa hồ muốn đánh thức Sở Mộ.
Cẩn Nhu công chúa đưa ngón tay lên môi mình, ý bảo tiểu Ma Linh không nên quấy nhiễu Sở Mộ tĩnh tu.
Tiểu Ma Linh lại bay ra ngoài, Cẩn Nhu công chúa từ từ tiến lại gần Sở Mộ, ánh mắt vui vẻ quan sát khuôn mặt hắn ở khoảng cách rất gần.
Cẩn Nhu công chúa tựa như một con mèo nhỏ hiếu kỳ, cái miệng nhỏ nhắn chu lên len lén hôn lên môi Sở Mộ.
"Nong nóng, khô khan, không biết ai đã nói với mình cảm giác hôn rất là ngọt ngào."
"Có lẽ là vì hôn trộm mới không có cảm giác?"
"Hay là đánh thức hắn rồi hôn lại lần nữa?"
Cẩn Nhu công chúa bắt đầu tự hỏi.
Nàng tưởng tượng thời điểm Sở Mộ tỉnh lại thấy mình sẽ kinh ngạc và mừng rỡ thế nào, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch.
Sở Mộ chuyên tâm tu luyện đắm chìm trong thế giới tinh thần.
Trừ phi nhận thấy khí tức nguy hiểm đánh tới, trong ngày thường hắn sẽ không để ý những sinh vật nho nhỏ đậu lên người mình.
Nhưng không biết tại sao lần này Sở Mộ cảm giác da mặt của mình ngứa ngứa, hình như có cái gì đó quét tới quét lui trên mặt mình.
Trong lòng Sở Mộ âm thầm buồn bực, chẳng lẽ là tiểu Mạc Tà đang quậy phá?
Mạc Tà bình thường nằm trên vai hắn ăn no rảnh rỗi ưa thích dùng cái đuôi cọ tới cọ lui trên mặt hắn, nó cảm thấy chơi trò này rất là vui.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại không đúng, Mạc Tà đang ở trong không gian Hồn sủng kia mà? Ngoại trừ Vũ Sa, những Hồn sủng khác đâu có ở bên ngoài?
Sở Mộ không muốn cắt đứt tu luyện, bởi vì hắn đang gặp một trở ngại kỳ quái.
Trở ngại này đến từ linh hồn Hắc Yểm Ma.
Lúc ban đầu Bạch Tam ở dị biến còn chưa phải là Hắc Yểm Ma chân chính, cho nên sau khi Sở Mộ thôn phệ linh hồn nó mới còn bảo tồn lực lượng ma diễm màu bạc.
Hai loại ma diễm vốn ở vào trạng thái cân bằng, không hề quấy nhiễu lẫn nhau.
Nhưng theo quá trình dung hợp oán khí quá nhiều, Sở Mộ cảm giác lực lượng ma diễm màu đen trở nên mạnh mẽ hơn.
Hậu quả xâm chiếm cuối cùng chính là Sở Mộ sẽ biến thành Ma nhân Hắc Yểm Ma.
Mặc dù ma diễm màu bạc không có bá đạo như ma diễm màu đen, nhưng sử dụng tốt vẫn tạo ra lực phá hoại không tầm thường. Quan trọng nhất là ma diễm màu bạc không chỉ có Hỏa thuộc tính, chủ yếu nhất là năng lực Dị hệ khống chế không gian.
Có thể nói Sở Mộ bây giờ đang gặp phải tình huống thuộc tính mất cân bằng.
Năng lượng ma diễm màu đen quá mức cường đại đang thôn phệ dần dần ma diễm màu bạc, lực lượng Dị hệ giảm đi, thay vào đó là Ám hệ tăng cường.
Nguy hiểm nhất là ma diễm màu đen thiên về cảm xúc mặt trái, nóng nảy, táo bạo, hiếu sát... sẽ khiến cho ý thức hắn từ từ tha hóa.
Vì thế đoạn thời gian gần đây, Sở Mộ vẫn tập trung tu luyện, tìm cách đưa hai loại thuộc tính trở về trạng thái cân bằng. Chỉ có như vậy, Sở Mộ mới có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất.
Dị hệ là thủ đoạn tiến công chủ yếu của hắn, hắn không hi vọng loại lực lượng này bị Hắc Ám hệ thay thế.
Từ xưa đến nay, Sở Mộ tu luyện rất nghiêm túc. Trước kia hắn thường xuyên dùng hồn tinh điều huấn thuộc tính cho Hồn sủng của mình, không nghĩ tới lại có một ngày hắn tự điều huấn thuộc tính cho mình.
Tự mình điều huấn hiển nhiên là khó khăn hơn nhiều, quá trình điều huấn thuộc tính cần phải chuyển hóa năng lượng thành tinh khiết, nhưng mà năng lượng trong người hắn đang ở trạng thái xao động do hấp thu tà khí quá nhiều.
"Quên đi, sau này tìm biện pháp khác giải quyết!"
Sở Mộ thở dài một hơi, lẩm bẩm tự nhủ.
Không thông qua ngoại lực rất khó thay đổi trạng thái thuộc tính chênh lệch, Sở Mộ không tiếp tục kiên trì nữa. Hắn mở mắt ra muốn nhìn xem tiểu tử bướng bỉnh nào đang quấy nhiễu mình.
Trên Băng đàn, Sở Mộ ngồi thiền như một pho tượng đá, nét mặt nghiêm túc.
Một nữ tử y phục tuyết trắng đứng ở sau lưng hắn, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly, nàng khom người xuống, trong tay cầm lấy ngọn tóc phe phẩy lên mặt hắn.
"Tại sao còn không tỉnh lại?"
Cẩn Nhu công chúa buồn bực, lẩm bẩm tự nhủ.
Sở Mộ không biết kẻ nghịch ngợm quấy rối chính là Cẩn Nhu công chúa, ngay khi mở mắt ra liền chộp lấy chỏm tóc Cẩn Nhu công chúa.
"A!"
Cẩn Nhu công chúa hoảng sợ hết hồn, mở miệng kêu lên thất thanh.
Sở Mộ cũng sững sờ, vội vàng buông lỏng tay ra. Khi hắn xoay người lại mới phát hiện đó là Cẩn Nhu công chúa, trên mặt nở nụ cười xấu hổ, tìm cách giải thích:
"Ta còn tưởng rằng tiểu tử nào đó quấy phá chứ!"
"Thật đáng ghét, làm đau ta!"
Cẩn Nhu công chúa giận dỗi oán trách.
"Ha ha ha!"
Sở Mộ chỉ biết cười khô khốc.
Ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên cứng lại.
Không đúng, tại sao mình nắm được tóc Cẩn Nhu công chúa? Tóc U Linh vốn không có cảm giác... Hơn nữa, trong ngày thường thân thể Cẩn Nhu công chúa mờ mờ ảo ảo, hoàn toàn có thể đi xuyên qua nàng không gặp bất cứ trở ngại gì.
Sở Mộ thậm chí có thể nhận thấy nhiệt khí tỏa ra từ cơ thể nàng, miệng nàng phả ra hơi thở thoang thoảng thơm như hoa lan.
Cẩn Nhu công chúa ngồi xuống nhìn chăm chú Sở Mộ, đôi mắt tràn đầy mong đợi.
Vẻ mặt Sở Mộ rất sinh động, Cẩn Nhu công chúa đã thấy được bộ dáng này vô số lần ở trong giấc mộng.
Sở Mộ cũng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đọng lại không thể dời đi.