"Giữ vững đội hình, tiếp tục đi tới."
Hải quân Ô Bàn rất đông, chiến thuyền cơ hồ bao trùm cả hải vực rộng lớn.
Quân thuyền lướt qua đống xác tàu vỡ vụn chậm rãi đi tới, một vài thủy thủ rơi xuống nước vội vàng ra hiệu cho đồng đội ứng cứu. Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rất nhiều thi thể trôi nổi dập dềnh trong sóng nước.
Đây rõ ràng là bên phía Tân Nguyệt Địa giở trò quỷ, phó thủ Thiết Quân nghĩ rằng quấy rầy trình độ này không thể nào tạo thành ảnh hưởng đối với hải quân Ô Bàn.
Đám hải quân triệu hồi ra một nhóm Hỏa hệ Hồn sủng chuẩn bị công việc làm tan băng.
"Vù vù vù!"
Sau một đợt kỹ năng Hỏa hệ buông xuống, biển lửa bốc cháy hừng hực dần dần hòa tan đại dương đóng băng.
Tầng băng không ngừng tan chảy hòa vào nước biển, nhưng mà băng thể ngưng kết rất nhanh. Hải quân Ô Bàn suy nghĩ đến điểm này mới vội vã đẩy nhanh tốc độ đi tới, tránh cho đội ngũ Hỏa hệ Hồn sủng phí công vô ích.
Tầng băng gây trở ngại khiến cho đội hình quân đoàn biến thành hình mũi tên dài và hẹp. Đội tàu phía trước vừa đi vừa công kích đánh nát tầng băng, những đội tàu khác theo sát phía, một đường đi tới tạm thời bình yên vô sự.
Lần này hải quân Ô Bàn phái ra hơn mười vạn thủy thủ tinh nhuệ, tổng binh lực đã bằng một phần ba quân đoàn năm thế lực lớn cộng lại.
Một thế lực phái ra lực lượng khổng lồ như vậy chỉ vì chinh phục một khối lãnh thổ nho nhỏ, từ đó có thể thấy được nhóm cao tầng hải quân Ô Bàn quyết tâm như thế nào.
Để di chuyển mười vạn quân tinh nhuệ ít nhất cũng cần đến một ngàn chiếc hải thuyền, đội hình tàu thuyền xếp hình thật dài không thể nào thấy được điểm cuối.
Tất cả chiến thuyền chậm chạp đi xuyên qua hải vực đóng băng, không khí nơi này phá lệ yên tĩnh.
Theo lý thuyết nơi này đã rất gần biên giới Phong Vũ thành của Tân Nguyệt Địa rồi, ít nhất bên phía đối phương phải thiết lập binh lính điều tra và trạm canh gác trên biển mới đúng. Nhưng mà hải quân Ô Bàn một đường đi tới không nhìn thấy gì cả, trong tầm mắt chỉ có biển băng vô biên vô hạn và gió lạnh cuồn cuộn không ngừng thổi quét.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt!"
Biển băng nhanh chóng đông lại. Mấy vị hải quân tổng soái thấy tình cảnh quái dị này, trong lòng đã bắt đầu lo lắng bất an.
Chung quanh đây vốn bầu trời quang đãng, hải vực thông thoáng không có lý do gì mặt biển đông cứng như thế. Trong chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân không tầm thường.
"Phốc phốc phốc!"
Trên bầu trời xa xăm xuất hiện một đôi quân âu thám báo, hai con Dực hệ Hồn sủng này đang gấp rút vỗ cánh bay đi.
Chúng nó bay về phía chủ thuyền, hiển nhiên muốn báo cáo tình huống cho thống soái.
Mà Hồng Chủy quân âu đại biểu tình báo nguy cấp. (Hồng Chủy: mồm/miệng/mõm đỏ.)
Đám tướng lĩnh đứng trên quân thuyền thấy vậy liền biết đã có chuyện không ổn xảy ra.
"Báo, bộ hải quân thứ bảy đã bị băng phong."
"Báo, bộ hải quân thứ bảy bị địch nhân công kích từ dưới nước, đã có ba mươi chiếc hải thuyền bị đánh chìm."
Tin tức truyền tới tai nhóm hải quân thống soái, đồng thời phó thủ Thiết Quân cũng nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Thiết Quân có chút khó coi, cặp mắt ngó chừng quân sư đứng bên cạnh mình.
Đây là một lão mưu sĩ nổi danh đa mưu túc trí của hải quân Ô Bàn.
Trí Nang quân sư vẫn bình tĩnh như thường, thái độ trầm ổn giúp cho mọi người yên tâm trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua quân âu thám báo, suy nghĩ một lát rồi nói với phó thủ Thiết Quân:
"Nếu ta không đoán sai, hẳn là bộ hải quân thứ bảy bị công kích ngay khi rời khỏi đội hình."
Phó thủ Thiết Quân không nói gì, ánh mắt liếc sang gã Hồng Chủy quân âu.
Gã thám báo lập tức nhảy xuống lưng Hồn sủng, quỳ một chân xuống hành lễ rồi nói:
"Báo, bộ hải quân thứ bảy đã bị biển băng ngăn cách, hiện giờ đang bị công kích, thỉnh cầu trợ giúp."
Ánh mắt Thiết Quân lại nhìn sang Trí Nang quân sư, sau đó phất tay áo để cho gã quân âu thám báo rời đi.
"Địch nhân của chúng ta rất thông minh, biết rằng sau khi chúng ta đối mặt hải dương đóng băng sẽ di chuyển theo đội hình trường long vượt qua. Cho nên bọn họ đợi quân chủ lực tiến về phía trước một đoạn liền công kích cắt đứt đường lui."
Trí Nang quân sư chậm rãi nói.
Đội hình trường long vốn là dùng để hành quân tiện lợi, lực ngưng tụ không mạnh.
Hơn nữa, ở trong phạm vi băng hải làm cho tàu thuyền đi lại khó khăn, một khi phần đuôi bị phục kích sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Bởi vì quân chủ lực phía trước không có cách nào quay lại cứu viện trong thời gian ngắn.
"Lưu lại quân đoàn thứ sáu cảnh giới, những quân đoàn khác tiếp tục tiến lên. Bọn họ muốn trì hoãn chúng ta ở trong hải vực này."
Trí Nang quân sư nói.
Phó thủ Thiết Quân gật đầu đồng ý, truyền đạt mệnh lệnh xuống theo ý tứ của quân sư.
"Quân đoàn mau chuyển thành phương trận. Cho dù tầng băng làm tàu thuyền tổn hại nghiêm trọng cũng không được ngừng lại, giữ vững trận hình tiếp tục thẳng tiến. Nếu không, chúng ta sẽ bị đối phương lần lượt phân cách và tiêu diệt. Tân Nguyệt Địa tài nguyên phong phú dư sức bù đắp tổn thất, thậm chí chúng ta sẽ có thể gầy dựng đội tàu cường đại hơn."
Trí Nang quân sư cười nói.
Sau khi quân sư truyền đạt mệnh lệnh, hải quân Ô Bàn lập tức thay đổi trận hình, dùng phương thức cứng rắn tông vỡ mặt băng không ngừng tiến về phía trước.
"Ầm ầm ầm!"
Tầng băng trên mặt biển tan nát trôi dạt khắp nơi, đội tàu giống như mũi khoan khổng lồ mạnh mẽ tiến tới.
Băng hải không chỉ là kết băng đơn thuần, trên mặt biển còn có rất nhiều Băng nham và Băng thứ. Đội tàu hải quân lao tới hung hãn như vậy đúng là có thể vượt qua chướng ngại, nhưng thân thuyền sẽ bị tổn hại rất lớn.
Đúng như lời Trí Nang quân sư từng nói, chỉ một điểm tổn thất nho nhỏ này không tính là gì. Chỉ cần bọn họ cướp đoạt khối lãnh thổ này vào tay thì hết thảy mọi thứ sẽ được bù đắp.
Chỉ có điều Trí Nang quân sư rất là tò mò, không hiểu đám người Tân Nguyệt Địa làm sao để đông cứng đại dương? Chẳng lẽ Tân Nguyệt Địa còn có một chi quân đoàn Băng hệ khổng lồ?
"Không biết phải mất bao nhiêu khí lực mới đông cứng mặt biển kiểu này, bọn họ đúng là dư thừa thời gian và năng lượng mà."
Trí Nang quân sư cười khẩy một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Đông cứng hải vực hiển nhiên là hao phí nguồn lực khổng lồ, nhất là còn phải ngăn cản mười vạn đại quân. Ở trong nhận thức của Trí Nang quân sư thì hành động này ngu xuẩn tới cực điểm.
Cho dù bọn họ đông cứng hải vực thì sao? Chỉ là tạo thành một ít chướng ngại mà thôi, không thể nào ảnh hưởng tới đại cục. Vì thế Trí Nang quân sư vô cùng khinh thường quân đoàn Tân Nguyệt Địa, xem ra bên phía đối phương không có kẻ nào biết dùng đầu óc.
Bộ hải quân thứ sáu và thứ bảy dần dần tụ lại với nhau trong biển băng, nhân số tổng cộng có chừng hai vạn.
Còn dư lại tám vạn hải quân tiếp tục phá vỡ tầng băng, hùng hổ tiến tới Phong Vũ thành.
"Thật ra lần này gọi ta tới đúng là dư thừa rồi. Cuộc chiến tranh này quá mức đơn giản, chỉ cần tụ quân một chỗ, dốc toàn lực tiến tới là xong."
Trí Nang quân sư nhìn đường ven biển ở phương xa, cười nói như thường.
Đường ven biển dần dần rơi vào tầm mắt, phó thủ cũng bắt đầu hưng phấn. Tân Nguyệt Địa chính là một cái kho báu khổng lồ, nếu như hắn phát hiện sớm có lẽ phái quân xâm chiếm từ lâu rồi, làm gì để cho những thế lực khác tới đây phân chia lợi ích?
"Vù vù vù!"
Trên bầu trời, gã quân âu thám báo lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này xuất hiện chính là Lam Chủy quân âu, địa vị cao hơn Hồng Chủy quân âu một cấp.
Chỉ khi nào hải quân Ô Bàn gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm mới dùng Lam Chủy quân âu báo cáo tin tức.
Phó thủ Thiết Quân và Trí Nang quân sư thấy Lam Chủy quân âu xuất hiện liền nhíu chặt chân mày.