Dĩ nhiên, Sở Mộ vẫn đề nghị Ngư nhân công chúa khoác thêm một tấm trường bào che kín thân thể gợi cảm, nàng vốn xinh đẹp tuyệt luân, ăn mặc bại lộ như thế ra ngoài sợ rằng sẽ dẫn tới từng đàn sắc lang đúng như lời Trữ Mạn Nhi nói.
Lam Thiếp có năng lực ngự nước phi hành, Sở Mộ cưỡi trên lưng Dạ cùng nhau bay trên mặt biển.
Đến bờ biển Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ để cho hai vị Mỹ nhân ngư ngồi trên lưng Dạ, còn mình thì ôm Trữ Mạn Nhi tiếp tục bay tới Vạn Tượng thành.
Sở Mộ biết sự tình khẩn cấp nên không có tâm tư giới thiệu với Ngư nhân công chúa những nơi đi qua. Sau khi tới Vạn Tượng thành, hắn sẽ để cho Trữ Mạn Nhi chiêu đãi nàng là được rồi, bản thân hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Thời điểm Sở Mộ trở lại Vạn Tượng thành, cánh cửa Cung điện tổng bộ đã mở rộng ra hai bên. Điều này cho thấy mọi người đang tiến hành hội nghị ở trong đại điện. Sở Mộ dẫn hai vị khách quý Hải tộc tiến vào bên trong tổng bộ.
Các nguyên lão ngồi đối diện, toàn bộ thành viên trọng yếu của Tân Nguyệt Địa cũng đã trình diện đầy đủ. Bao gồm những vị lãnh tụ chân chính như Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y, Bạch Ngữ và Triêu thái tử.
Phần lớn thời gian, Sở Mộ và bọn họ đều lấy tu luyện làm chủ, nếu không có đại sự phát sinh không thể nào tụ tập đông đủ như thế này. Vì thế, ngay khi hắn bước vào đại điện, nhìn thấy những vị cao tầng Tân Nguyệt Địa mặt mày lo lắng liền biết được sự tình nghiêm trọng.
Lúc này thành viên cao tầng Tân Nguyệt Địa phân chia thứ tự ngồi chung quanh một cái bàn dài, thậm chí Vân Môn lão nhân và Vũ Bá hiếm khi xuất hiện cũng có mặt trong hội nghị.
Chỗ ngồi được sắp xếp từ trên xuống dưới theo chức vị cụ thể, đại đa số các vị điện chủ, cung chủ, thành chủ...v…v đã được triệu tập trở về Vạn Tượng thành.
Những chỗ ngồi dành cho chức vụ Khách khanh cũng có hơn phân nửa thành viên xuất hiện.
Sở Mộ hầu như không tham gia hội nghị Tân Nguyệt Địa, hiện tại chính là lần đầu tiên hắn có mặt trong đại điện trang nghiêm này.
Trong đại điện có rất nhiều người, nhưng không khí yên tĩnh dị thường. Tất cả mọi người chỉ ngồi một chỗ im lặng suy tư, tựa như đang chờ đợi chuyện gì đó.
Sở Mộ trực tiếp tiến vào đại điện lập tức thu hút ánh mắt mọi người, cho đến bọn họ thấy rõ người tới là ai, vẻ mặt mới thả lỏng một chút. Thậm chí không ít người thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.
"Sở vương!"
"Sở vương!"
Ngoại trừ vị trí lãnh tụ, những người khác vội vàng đứng lên hành lễ với Sở Mộ.
Lúc trước không khí căng thẳng đã giảm bớt chút ít vì sự xuất hiện của Sở Mộ.
Dĩ nhiên, phía sau hắn đi theo ba nữ tử quốc sắc thiên hương cũng rơi vào trong tầm mắt của mọi người.
Sở Mộ đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, an bài cho Ngư nhân công chúa Lam Thiếp và thị nữ ngồi vào vị trí khách quý.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sở Mộ ngồi trên Vương tọa, ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong đại điện.
Mọi người giữ vững trầm mặc, công tác trình bày hiển nhiên là do Liễu Băng Lam đảm nhiệm.
Thế nhưng, Liễu Băng Lam còn chưa mở miệng đã có một người giành nói trước.
"Tân Nguyệt Địa đang gặp tai hoạ ngập đầu, Sở vương vẫn có nhã hứng dẫn ba vị tuyệt sắc giai nhân ra ngoài lịch lãm. Sự tình tất cả mọi người Tân Nguyệt Địa đều biết, chỉ có mỗi Sở vương không biết."
Những lời này mang ý nghĩa châm chọc rất nặng.
Mà người nói chuyện chính là Khách khanh trưởng lão danh vọng tương đối cao - Tiết Tấn.
Vị trưởng lão này là cường giả nguyện ý gia nhập Tân Nguyệt Địa từ rất sớm, tuyệt đại đa số Khách khanh là do hắn quản lý. Thậm chí một vài công tác nội vụ cũng do hắn chịu trách nhiệm giải quyết.
Tiết Tấn nói một câu khiến cho toàn trường đọng lại trong nháy mắt.
Sở Mộ dẫn theo ba vị tuyệt sắc mỹ nữ trở về, ai nấy đều thấy rõ ràng. Có những người không quen thuộc Sở Mộ thấy một màn như vậy, trong lòng dĩ nhiên sinh ra cảm giác bất mãn, nhưng bọn họ không dám nói ra khỏi miệng mà thôi.
Vào lúc này, Diệp Khuynh Tư dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ:
"Hắn tên là Tiết Tấn, Khách khanh trưởng lão, là người lần trước ngăn chặn thư cấp báo của Băng thành."
Sở Mộ nhìn thoáng qua Tiết Tấn, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong khinh miệt, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết giải thích chuyện này.
Muốn khích bác ly gián, muốn dao động tâm thái của các thành viên trọng yếu Tân Nguyệt Địa, muốn người dân Tân Nguyệt Địa thất vọng vì vương giả của mình sao?
Tuyệt sắc giai nhân? Ngư nhân công chúa Lam Thiếp đúng là tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà cái vị mỹ nữ này chính là lãnh tụ cao cấp trong thế giới Hải tộc, nắm trong tay ba trăm sáu mươi thế triều rải khắp Hằng Hải.
Liễu Băng Lam nhanh chóng chuyển sang đề tài, bắt đầu tường thuật lại tình huống Tân Nguyệt Địa.
Lần này tổ chức hội nghị hiển nhiên là thảo luận quyết sách liên quan đến Tân Nguyệt Địa tồn vong. Mà nội dung chủ yếu là tiến hành di dân hay là chiến tranh.
Phần lớn các vị thủ lĩnh Tân Nguyệt Địa muốn chiến, cho dù bại cũng phải đánh một trận oanh oanh liệt liệt. Nếu không, trong tương lai người dân Tân Nguyệt Địa sẽ bị người đời khinh miệt, không có tư cách đặt chân trong thế giới nhân loại.
Thế giới nhân loại nhìn như bình tĩnh, nhưng suy nghĩ phân biệt chủng tộc vô cùng rõ ràng, những nhân loại á tộc có tròng mắt màu nâu vốn là thiên phú kém cõi nhất, được hưởng tài nguyên ít nhất, bị đưa đến những địa phương ác liệt nhất sinh sống. Đôi khi xuất hiện một vài cường giả cũng sẽ bị đẳng cấp chủng tộc hạn chế không có cách nào đột phá bình cảnh.
Hơn nữa, con cháu đời đời nhân loại á tộc sẽ trải qua cuộc sống như thế, hầu như không thể thay đổi trong quãng thời gian trăm năm, ngàn năm.
Dạo gần đây, địa vị cư dân Tân Nguyệt Địa đang không ngừng đề cao. Nhưng mà mất đi khối bảo địa này, bọn họ sẽ phải trở về với thân phận hạ đẳng, có khi còn trở thành nô bộc thấp kém mặc cho người khác sai khiến.
Chính vì thế, bất luận sự tình phát triển như thế nào, đại đa số mọi người đều muốn chiến.
Nhưng mà, cho dù thành viên cao tầng chiến ý cao tới đâu, bọn họ vẫn phải nghĩ đến tính mạng dân chúng Tân Nguyệt Địa.
Các thế lực lớn bây giờ đã truyền đến tin tức mới nhất, nếu như Tân Nguyệt Địa thật sự không chịu di chuyển đồng nghĩa tới chấp nhận chiến tranh, ngoài ra còn có khả năng bị diệt tộc vì phản bội nhân loại. Chỉ cần là những người ở lại Tân Nguyệt Địa chiến đấu đều bị xử tử, bất kể đó là nam nữ già trẻ cũng không tha.
Trên thực tế, đây chỉ là hăm dọa mà thôi, liên quân chinh phạt vốn không được phép tàn sát nhân loại. Bởi vì bọn họ chỉ là những đảng phái cấp dưới, không thể đại biểu cho tám thế lực lớn. Những phái hệ khác cũng không phải ngồi im mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cho nên liên quân chinh phạt đưa tới tin tức chủ yếu là đánh vào lòng dân, nhằm làm suy giảm sĩ khí Tân Nguyệt Địa. Một khi chiến tranh bộc phát cũng khó thể tránh khỏi vấn đề tàn sát dân thường, những chuyện kiểu này rất dễ che giấu. Nói thế nào đi nữa, lần này Tân Nguyệt Địa khẳng định tránh không khỏi một đợt tai nạn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Địch nhân quá mức cường đại, chiến ý mạnh mẽ có ý nghĩa gì không? Đơn giản chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.
Vì vậy, nội bộ Tân Nguyệt Địa bây giờ chia làm hai phái. Một phái tự nhiên là hi vọng di dân, bảo toàn tính mạng cư dân Tân Nguyệt Địa tìm kiếm cơ hội sinh tồn. Phái kia hiển nhiên là muốn chiến, đến chết cũng phải chết vì thủ hộ Tân Nguyệt Địa.
Thật ra những thế lực khác trong tám thế lực lớn cũng đã tỏ vẻ nghiêng về Tân Nguyệt Địa.
Ví dụ như Huyền Môn tiên tông Ứng phu nhân, Thần Tông Tiêu phán quan và Tiêu tông chủ, Mục Thị vương triều Mục Lý, Hoàng tộc Đào lão gia chủ, thành chủ Ti Minh thành cùng với một số lão ẩn sĩ đều khuyên Tân Nguyệt Địa nên lựa chọn di dân, tạm thời tránh khỏi đợt phong bạo lần này trước đã. Đợi đến khi bình ổn đại nạn Giao Nhân cổ xưa rồi hãy suy nghĩ phương pháp đoạt lại lãnh thổ Tân Nguyệt Địa.
Chương 1529: Vương giả trở về thế cục thay đổi. (Hạ)
Nhiều nhất hai mươi năm sau, trong hội nghị Lưỡng Khôn sơn tiếp theo, lãnh thổ Tân Nguyệt Địa nhất định sẽ vậy quy nguyên chủ.
Nếu như Tân Nguyệt Địa lựa chọn chiến tranh rồi bị diệt tộc, hoặc là chiến thắng nhưng không còn mấy người. Vậy thì thắng lợi có ý nghĩa gì chứ? Đến lúc đó mọi người không còn đủ lực lượng bảo hộ lãnh thổ, những hi sinh lúc trước cũng trở nên vô nghĩa.
Những ngày gần đây, đầu óc Liễu Băng Lam vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề nên chiến hay là di dân.
Nàng thuộc phe chủ chiến, nhưng không thể bỏ qua tính mạng hàng tỷ con dân Tân Nguyệt Địa. Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ phụ thuộc vào một câu nói mà thôi. Nếu như lựa chọn chiến đấu, nàng nghĩ đến số người sẽ phải hi sinh trong chiến tranh nhất thời trong lòng lại do dự.
Nhưng không chiến sẽ phải chắp tay nhường Tân Nguyệt Địa cho người khác. Cư dân Tân Nguyệt Địa phải trải qua cuộc sống hai mươi năm trôi dạt tha hương. Sau đó cho dù nhận lại Tân Nguyệt Địa, nó có còn là khối bảo địa như bây giờ không?
Mỗi ngày mỗi đêm suy nghĩ trong đau khổ làm cho nàng mệt mỏi tinh thần, cả người tiều tụy. Nàng có thể kiên trì đến bây giờ là bởi vì trong lòng còn có một tia hi vọng, nguyên nhân hi vọng đến từ Sở Mộ.
Mấy ngày nay, Liễu Băng Lam bị đại quân chinh phạt ép không thở nổi. Cho đến khi thấy Sở Mộ trở về, tâm tình nàng lập tức bình ổn hơn vài phần. Bất kể nói thế nào, Liễu Băng Lam chỉ chịu trách nhiệm quản lý Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ mới là vương giả chân chính của Tân Nguyệt Địa, cũng chỉ có hắn mới có năng lực đảm đương đại sự.
Liễu Băng Lam chậm rãi tường thuật lại nội dung hội nghị Lưỡng Khôn sơn và tình huống Tân Nguyệt Địa cho Sở Mộ nghe. Những người khác kiên nhẫn chờ đợi, mỗi một câu nói lại khiến cho trong lòng mọi người trầm trọng dị thường.
"Bây giờ ý kiến trên hội nghị nghiêng về di dân, nhưng còn có người hi vọng quyết chiến. Chúng ta cần phải đưa ra quyết định cuối cùng."
Liễu Băng Lam kết thúc bằng một câu đơn giản, ý nghĩa hàm súc.
Quyết định cuối cùng hiển nhiên là do Sở Mộ định đoạt, bởi vì hắn là vương giả Tân Nguyệt Địa.
Sở Mộ không có tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn, nhưng nghe Liễu Băng Lam miêu tả, trong lòng hắn nhanh chóng dâng lên lửa giận ngập trời.
Giao Nhân cổ xưa thức tỉnh sắp thức tỉnh, đám người kia không nghĩ đến chuyện ứng phó tai nạn, mà lại tìm cách phân chia lợi ích từ lãnh thổ Tân Nguyệt Địa?
Lại còn dám giương lá cờ vì lợi ích nhân loại?
Sở Mộ thật sự hối hận mình không tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn, nếu như hắn có mặt lúc đó chắc chắn sẽ trực tiếp đập bàn, nện một quyền vào mặt Cố lão gia chủ hoàng tộc rồi.
Hơn nữa, hai đại hoàng tộc cũng quá xem thường hắn rồi, rốt cuộc ai mới là vương giả Tân Nguyệt Địa? Cường giả mạnh nhất Thiên Niên Thời Đại chưa có ra đời, bọn họ tự cho mình là thần sao?
"Chiến!"
Sở Mộ phun ra một chữ, không hề lảm nhảm nhiều lời.
"Sở vương, hình như ngài không hiểu rõ chúng ta đang đối mặt với địch nhân cường đại như thế nào, quyết định đơn giản như vậy có phải là hơi qua loa tắc trách không?"
Một gã trưởng lão tuổi trẻ lên tiếng bất mãn.
"Sở vương, ngài mới tu luyện trở về, hay là trước tiên tìm hiểu sự tình cụ thể rồi hãy ra quyết định cũng không muộn!"
Bàng nguyên lão cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Phần lớn thành viên bảo thủ đều đề nghị Sở Mộ trước tiên hiểu rõ tình huống, trong lúc nhất thời cả gian đại sảnh ồn ào hẳn lên.
"Sở vương, hay là tạm thời ngừng họp, ngày mai lại tiếp tục thương thảo?"
Khương Ma Đế nói.
Sở Mộ khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi vào người tổng soái Viên Tuế của hải quân Tân Nguyệt, mở miệng nói:
"Tình huống hải quân Tân Nguyệt thế nào?"
Viên Tuế quay đầu nhìn lại, thong dong hồi đáp:
"Chỉ chờ hải quân Ô Bàn tới tìm chết thôi!"
Hải quân Tân Nguyệt là quân đội vương bài, từ đầu tới cuối chỉ nghe theo mệnh lệnh duy nhất từ Sở Mộ.
Cho dù toàn bộ thành viên cao tầng đồng ý di dân, chỉ cần một mình Sở Mộ muốn chiến, hải quân Tân Nguyệt tuyệt đối không lùi một bước.
"Vũ trưởng lão, tình huống Thánh vệ quân như thế nào?"
Sở Mộ không quản thái độ của đám người có ý kiến phản đối, tiếp tục hỏi một câu.
Vũ Bá đảm nhiệm chức vụ trưởng lão tối cao quản lý Tân Nguyệt Thánh vệ quân, lão gia hỏa này từng là tổng giáo đầu hoàng tộc kinh nghiệm phong phú, kỹ năng đầy mình. Lúc này đã huấn luyện Thánh vệ quân thành một đội quân bền chắc như thép, tinh thần sung mãn.
Tân Nguyệt Thánh vệ quân cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh Sở Mộ, vốn là bọn họ đang chờ đợi hai chữ xuất chiến sẽ lập tức tiến quân ra sa trường.
"Ha hả, chỉ chờ Sở vương hạ lệnh!"
Vũ Bá cười lên sang sảng, cung kính nói.
Dưới tình huống bình thường, mọi người có thể tùy ý xưng hô. Nhưng nơi này là hội nghị cao tầng, Vũ Bá phải giữ vững tôn trọng đối với vương giả.
"Tân Nguyệt quân thì sao?"
Ánh mắt Sở Mộ lại chuyển sang Triêu Lãnh Xuyên.
Tân Nguyệt quân là lực lượng trung thành tuyệt đối, có trách nhiệm thủ hộ biên giới Tân Nguyệt Địa, đây cũng là quân đoàn có số lượng khổng lồ nhất.
Ngày thường Bàng nguyên lão, Trầm nguyên lão, Liễu nguyên lão cùng chung quản lý, rèn luyện thực lực binh sĩ. Nhưng Thống soái chân chính lại là Triêu Lãnh Xuyên, mặc dù hắn liên tục ra ngoài tu luyện nhưng chỉ một mình hắn mới có quyền lực điều động quân đội.
"Ta nhớ là thời điểm giành độc lập, Sở vương đã nói không cho phép bất kỳ kẻ nào vô cớ xâm nhập lãnh thổ, cho dù là Cảnh chủ, Cương chủ, Thần Tông phán quan... hễ phạm là giết. Bây giờ địch nhân của chúng ta không phải là Vân cảnh, cũng không phải là cương thổ, mà là liên quân tám thế lực lớn. Thế nhưng, nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút, chuyện này không phải chứng minh lực lượng của chúng ta khiến cho địch nhân kiêng kị hay sao?"
"Đã như vậy, tại sao không chiến?"
Vừa nói đến đây, thanh âm Triêu Lãnh Xuyên đột ngột tăng cao, cơ hồ muốn rung chuyển cả gian đại sảnh.
Triêu Lãnh Xuyên nói lời này khiến cho hội nghị yên tĩnh thật lâu. Sở Mộ nhìn chăm chú sắc mặt tên này, trong lòng thầm nghĩ tên này mới ít lâu không thấy, tại sao đột nhiên khí phách mười phần rồi, đây có còn là Triêu thái tử nội liễm, thường xuyên ngại ngùng không?
Lãnh đạo phải tư cách quyết đoán của một vị lãnh đạo, Triêu thái tử nói câu này rất tốt, đủ khí phách. Sở Mộ không thích nói nhảm, Triêu thái tử nói một câu này đã bù vào điểm thiếu sót lúc nãy, nó kích thích huyết tính trong lòng tất cả mọi người.
"Bạch Ngữ, còn ngươi?"
Sở Mộ nhìn sang Bạch Ngữ, mỉm cười nhàn nhạt hỏi.
"Ta chỉ chịu trách nhiệm giết người!"
Bạch Ngữ thản nhiên hồi đáp.
"Sở vương, ta và thống soái phân điện Tân Nguyệt thề chết xuất chiến."
Bách Thiểu Dạ trực tiếp tỏ thái độ của mình.
Bách Thiểu Dạ và Thẩm Mặc cùng chịu trách nhiệm quản lý phân điện ở ngoài lãnh thổ Tân Nguyệt Địa, bọn họ cũng nắm trong tay quân đoàn lực lượng cường đại. Hiện tại ở vào thời khắc nguy cơ, Bách Thiểu Dạ lấy tư cách thành viên trọng yếu tỏ thái độ đã nói rõ lòng trung thành của hắn.
Sở Mộ liếc nhìn Bách Thiểu Dạ, khe khẽ gật đầu. Xem ra lúc ban đầu dùng Quang hệ Tiên vật thu mua lòng người là hành động vô cùng chính xác.
Bách Thiểu Dạ, Hộ thành tướng quân, Thủ cảnh Thống soái, các vị thành chủ, điện chủ khác cũng lần lượt đứng lên bày tỏ thái độ của mình.
Trong lúc nhất thời đám người chủ hòa rơi vào thế hạ phong, chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Vốn là phái di dân chiếm cứ ưu thế nhất định so với phái chủ chiến. Nhưng Sở Mộ xuất hiện một cái đã lập tức thay đổi tình thế, trực tiếp khuynh đảo toàn bộ ý kiến trong hội nghị.
Hắn không am hiểu công tác chỉ huy quân đoàn chiến đấu, những hạng mục cụ thể sẽ giao cho Triêu Lãnh Xuyên chịu trách nhiệm.
Triêu Lãnh Xuyên gần đây tập trung tu luyện, nhưng địa phương hắn tu luyện lại là khu vực phát sinh chiến tranh kịch liệt, cơ hồ chiến đấu không ngừng nghỉ, ngày ngày tắm máu, đêm đêm giết người. Đây là nguyên nhân lớn nhất cái tên này đột nghiên thay đổi triệt để, tính cách trở nên huyết tính mười phần.
Hùng Thủ Viên Tuế lại càng am hiểu chỉ huy quân đoàn, hải quân Tân Nguyệt cứ việc giao cho hắn xử lý, bảo đảm không có bất kỳ sai lầm nào.
Hai người này trở thành thống soái tối cao trong lực lượng quân đoàn Tân Nguyệt Địa.
Hội nghị giải tán.
Đám người Hùng Thủ Viên Tuế, Bạch Ngữ, Triêu Lãnh Xuyên, Bách Thiểu Dạ, Thẩm Mặc, Liễu Băng Lam, tướng quân Vạn Tượng thành - La Trọng Quân, thành chủ Hướng Vinh thành - Hạ Chỉ Hiền, Diệp Hoàn Sinh, Vũ Bá - Vũ Phong Địch, Vân Môn lão nhân Nhạc Lôi, Liễu nguyên lão, Bàng nguyên lão, Trầm nguyên lão cùng với tất cả thành viên trọng yếu Tân Nguyệt Địa được Sở Mộ ra lệnh lưu lại.
Những người này trung thành tuyệt đối, có thể hoàn toàn tín nhiệm, đồng thời bọn họ cũng là người nắm quyền lực lớn nhất trong cuộc chiến này. Hiện tại Sở Mộ cần phải biết rõ ràng chênh lệch lực lượng giữa Tân Nguyệt Địa và liên quân chinh phạt to lớn tới mức nào.
"Sở Mộ, chúng ta tập trung toàn bộ cao thủ cấp chúa tể có chừng sáu ngàn người, liên quân chinh phạt là một vạn sáu. Chỉ riêng quân đoàn cấp chúa tể đã thua địch nhân tới một vạn."
Đến lúc này, Triêu Lãnh Xuyên mới cười khổ nói với Sở Mộ.
Triêu Lãnh Xuyên biết Sở Mộ còn nắm giữ lực lượng ẩn hình vương quốc của Vũ Sa. Nếu như ẩn hình vương quốc nổi lên mặt nước sẽ có thể giảm bớt áp lực cho quân đoàn Tân Nguyệt.
"Lực lượng cấp chúa tể của chúng ta không chỉ có sáu ngàn, cao hơn nhiều lắm!"
Sở Mộ bình tĩnh nói.
Tân Nguyệt Địa đúng là chỉ có sáu ngàn cao thủ cấp chúa tể, trong vòng vài năm đạt tới trình độ này đã cho thấy tốc độ phát triển kinh khủng cỡ nào rồi.
Chỉ có điều, đây chỉ là cao thủ cấp chúa tể trong phạm vi nhân loại.
"Không chỉ có sáu ngàn?"
Bàng nguyên lão trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nhưng không thể nhớ ra Tân Nguyệt Địa còn có lực lượng nào khác.
Cơ hồ những người quen thuộc Sở Mộ đều quên mất một chuyện, ngoại trừ hắn là vương giả Tân Nguyệt Địa, còn có một thân phận vương giả thứ hai.