Sủng Mị

Chương 1682: Tiểu Hoàng Tuyền đặc xá

Hải vực lưu vong mặc dù là địa phương, nhưng thời điểm ban đêm mờ sáng vẫn xuất hiện cảnh đẹp động lòng người.

Tia sáng mặt trời chậm rãi chiếu rọi đại dương, nhẹ nhàng lan tỏa lên trên người Sở Mộ.

Vào lúc này, Sở Mộ khẽ mở mắt, ánh bình minh chiếu sáng khuôn mặt cương nghị đang nở nụ cười vui vẻ. Trong khoảng khắc thức dậy, hắn thấy được cảnh đẹp như vậy, trong lòng cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc.

Huống chi, trong ngực hắn còn có một nữ tử cuộn tròn như con mèo nhỏ, mùi thơm thiếu nữ phả vào mặt hắn thoáng chốc ngây ngất.

Trữ Mạn Nhi còn đang ngủ, nàng theo Sở Mộ chạy đông chạy tây, thường xuyên lo lắng an nguy của hắn cũng tinh thần mệt mỏi. Thời điểm hắn bất tỉnh, nàng cũng bắt đầu ngủ say như chết.

Sở Mộ nhìn thấy bóng dáng Trữ Mạn Nhi đung đưa dưới ánh mặt trời, hiển nhiên là Ám Hoàng vẫn luôn bảo vệ nàng khi bọn họ ngủ say.

Sở Mộ nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đặt Trữ Mạn Nhi tựa vào tảng đá, sau đó chậm rãi đi tới xem xét tình huống tiểu Hoàng Tuyền.

Tiểu Hoàng Tuyền đã tỉnh từ sớm, ánh mắt linh động cũng khôi phục bình thường đang nhìn chằm chằm Sở Mộ.

Hắn lẳng lặng kiểm tra vết thương trên người tiểu Hoàng Tuyền, phát hiện nó phần lớn thương thế đã hồi phục chỉ lưu lại một vài vết sẹo. Hẳn là không bao bao lâu nữa sẽ khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong.

"Ở chỗ này rất khổ đúng không?"

Sở Mộ ngồi xuống trước mặt tiểu Hoàng Tuyền, vuốt ve sừng nó rồi hỏi.

Hình như tiểu Hoàng Tuyền có thể nghe hiểu Sở Mộ, nó khẽ gật đầu rồi kêu lên mấy tiếng tiếng.

"Biết rồi, ta sẽ giúp ngươi!"

Sở Mộ biết rằng tiểu Hoàng Tuyền đang thỉnh cầu mình trợ giúp nó thoát khỏi nơi này.

Tiểu Hoàng Tuyền lắc lư thân thể bó chặt xiềng xích, ý là hi vọng hắn phá hủy đống dây xích này giúp nó.

Sở Mộ lắc đầu, nói với tiểu Hoàng Tuyền:

"Ta không thể giúp ngươi phá hủy xiềng xích. Ngươi phải đàng hoàng sống trong hải vực lưu vong, nếu không hoàng gia tuần hải tiến hành trừng phạt nghiêm khắc hơn. Những công sức ta làm trước kia cũng sẽ uổng phí."

"Sa sa!"

Tiểu Hoàng Tuyền cúi đầu xuống, thần sắc lộ vẻ buồn bã.

"Đừng có gấp, ngươi bây giờ an tâm sống trong Ngoan Hải thạch. Ta sẽ giúp ngươi nhận lệnh đặc xá, khi đó ngươi không những được tự do hoạt động, mà còn có thể tìm về lực lượng của mình."

Sở Mộ mỉm cười nói.

Tiểu Hoàng Tuyền gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nó trải qua một lần tử vong uy hiếp đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn tùy tâm tùy ý hành động như trước.

Quả thật lần trừng phạt có tác dụng giáo huấn tiểu Hoàng Tuyền rất lớn, cộng thêm thời gian lưu đày tại hải vực lưu vong là cơ hội tốt để rèn luyện tâm trí của nó.

"Chúng ta phải đi rồi!"

Sở Mộ sờ sờ đầu tiểu Hoàng Tuyền, lên tiếng tạm biệt.

Tiểu Hoàng Tuyền chồm người lên, bộ dạng giống như là hài tử đáng thương giống nhau nhìn vào Sở Mộ.

"Lần sau ta tới đây chính là giúp ngươi giải trừ phong ấn, ngươi phải cẩn thận đó!"

Sở Mộ cười nói.

"Sa sa sa!"

Ánh mắt tiểu Hoàng Tuyền biểu lộ tâm tình bất an, không muốn Sở Mộ bỏ nó lại nơi này một mình.

Sở Mộ biết ở lại cũng không có ý nghĩa, không bằng mau chóng trở về tìm cách bình ổn tức giận trong lòng Hải tộc.

Sở Mộ ôm lấy Trữ Mạn Nhi vẫn còn ngủ say, bay về phía Hải thành san hô.

Sau khi trở lại Hải thành san hô, Sở Mộ lập tức đi tìm Lam Thiếp.

Lúc này Lam Thiếp đang xử lý công vụ, Sở Mộ ở bên ngoài chờ một chút.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Mộ đi vào phòng rồi hỏi.

"Cảnh hải truyền đến tin tức Thất Lô hải xà vương bị trọng thương quay về Hải Để thành. Đây là tin tức tốt đối với chúng ta, ta đã cho Hải Tích tướng quân triệu tập dũng sĩ Hải tộc đi thu phục mấy hải vực bị mất trước kia."

Lam Thiếp nói.

"Ca ca, ngươi lập công lớn nha!"

Trữ Mạn Nhi cười nói.

Ánh mắt Lam Thiếp lộ vẻ nghi hoặc nhìn Trữ Mạn Nhi và Sở Mộ, không biết trong câu nói kia ẩn chứa huyền cơ gì.

Trữ Mạn Nhi biết Lam Thiếp không biết chuyện này, mở miệng nói:

"Thất Lô hải xà vương bị ca ca đánh trọng thương."

"Ngươi đả thương nặng Thất Lô hải xà vương? Chém đứt ba cái đầu của nó?"

Lam Thiếp trợn mắt kinh ngạc nhìn vào Sở Mộ.

Sở Mộ khẽ gật đầu, lập tức tường thuật lại quá trình xâm nhập Hải Để thành một lần.

Ngư nhân công chúa và những Hải Tích thị vệ nghe xong cũng trợn mắt há mồm, căn bản không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Gã nhân loại này chạy đại bản doanh Hạo Kiếp hải yêu trộm Hoạt Vu thảo, sau đó rời khỏi an toàn không nói. Hắn còn đánh trọng thương Thất Lô hải xà vương, vương giả chín hải vực?

Hải tộc biết gã nhân loại này thực lực rất mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn cường hãn đến trình độ này.

"Đợi một chút, ngươi mới vừa nói nhìn thấy Hải Anh trận ở trong Hải Để thành?"

Ngư nhân công chúa bỗng nhiên suy nghĩ một lát, sau đó vội vàng hỏi một câu.

"Ừ, bên trong có hơn một trăm trứng Hồn sủng Hải tộc huyết thống cao."

Sở Mộ nói.

"Ngươi phá hủy chưa?"

Ngư nhân công chúa lập tức hỏi tới.

Hải Anh trận không chỉ có hiệu quả cường hóa thiên phú, đồng thời còn có năng lực linh hồn trói buộc. Trong tương lai, sau khi những quả trứng Hồn sủng này nở ra sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh Hạo Kiếp hải yêu, cũng là tai họa rất lớn đối với Hải tộc.

"Không có!"

Sở Mộ lắc đầu nói.

Ánh mắt Lam Thiếp nhanh chóng ảm đạm, nghĩ đến những hậu duệ tướng lãnh Hải tộc lại trở thành nô lệ của Hạo Kiếp hải yêu, trong lòng nàng vô cùng tiếc nuối.

"Thế nhưng, ta đã mang tất cả trứng Hồn sủng đi theo."

Sở Mộ cười cười nói.

Vừa nói dứt lời, hắn mở không gian giới chỉ lấy ra hơn một trăm quả trứng Hồn sủng.

Tất cả trứng Hồn sủng hoặc lớn hoặc nhỏ trôi nổi chung quanh Sở Mộ, mỗi một quả trứng Hồn sủng trong cũng hàm chứa một cỗ nồng đậm sinh mệnh khí tức.

"Đây..."

Lam Thiếp thấy vậy cũng ngây dại.

Những quả trứng Hồn sủng đều là hậu duệ các tướng lãnh Hải tộc, vốn là trước đó bị Hạo Kiếp hải yêu cướp đoạt trong quá trình chiến tranh. Huyết thống bất kỳ Hải tộc nào cũng cực cao, quan trọng nhất là chúng nó còn được Hải Anh trận cường hóa thiên phú. Trong tương lai nhất định là cường giả Hải tộc, thống lĩnh trăm vạn đại quân.

Sở Mộ đem toàn bộ trứng Hồn sủng về quả thật là nằm ngoài dự liệu của nàng.

Vẻ mặt Ngư nhân công chúa từ kinh ngạc chuyển sang kích động, mừng rỡ, khóe mắt bắt đầu ướt át.

Giọt nước mắt từ trên gương mặt nàng chảy xuống từ từ huyễn hóa thành một hạt trân châu lấp lánh.

"Quá tốt, thật là tốt quá! Hải tộc chúng ta sinh sản rất kém, thường thường trên trăm năm mới có hậu duệ nối dõi. Thậm chí rất nhiều Hải tộc Thống soái cho đến khi tử vong cũng không có hậu duệ."

Lam Thiếp kích động nói:

"Ngươi mang những quả trứng Hồn sủng về đây chẳng khác gì trọng sinh bọn họ."

Sở Mộ hiển nhiên nhận ra những trứng Hồn sủng này chính là hậu duệ của các tướng lãnh Đông Hải. Lúc trước Hạo Kiếp hải yêu ban cướp đoạt chúng nó mang đi đã khiến cho chủng tộc Đông Hải cực kỳ tức giận. Quãng thời gian đó sóng gió ngập trời, chiến tranh bộc phát càng thêm kịch liệt.

"Cô cô cô!"

Một gã Hải Tích Yêu tướng quân đứng gần đó lên tiếng khen ngợi Sở Mộ.

Lam Thiếp gọi tới một đám Ngư nhân, dặn dò chúng nó cẩn thận mang mấy quả trứng Hồn sủng tới chỗ an toàn. Sau đó sẽ thông báo và tìm cơ hội trả về cho các tướng lãnh Hải tộc.

Sau khi phân phó xong chuyện này, Lam Thiếp vẫn không ngừng cảm tạ Sở Mộ. Bởi vì hành động của hắn có ý nghĩa vô cùng trọng đại, tương lai toàn bộ Đông Hải vốn phụ thuộc vào đó.

"Ngươi đã làm hai chuyện lớn giúp cho Hải tộc chúng ta. Có lẽ trong mắt ngươi đây chỉ là mấy quả trứng Hồn sủng, nhưng đối với phụ mẫu chúng nó chính là ân nghĩa tái tạo. Ta đã nói chuyện này với phụ thân, hắn muốn gặp ngươi!"

Lam Thiếp công chúa cười nói.