Sủng Mị

Chương 1670: Thiên cung có thật

"Ngươi có sao không?"

Sở Thiên Mang nhảy xuống khỏi lưng Hồn sủng, sau đó chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh Liễu Băng Lam.

Liễu Băng Lam không nói gì, thật ra lúc này nàng muốn được yên lặng một chút.

Nhưng nàng biết gã nam tử này quan tâm đến mình mới không tiện đuổi đi.

Đổi lại là người khác nhìn thấy bộ dạng Liễu Băng Lam lạnh lùng như thế, đoán chừng sẽ rất lúng túng không biết nên nói gì. Cũng may Sở Thiên Mang đã biết rõ tính cách của nàng, chỉ ngồi xuống cạnh nàng, giữ vững trầm mặc không nói một câu.

"Hai đại hoàng tộc tự cho mình quyền lực trông coi vô số lãnh thổ nhân loại. Thời gian đã qua không biết bao nhiêu năm, rất nhiều vương giả không dám chống lại khiến cho bọn họ dần dần tiến vào tình huống thống trị duy ngã độc tôn. Chỉ có duy nhất Thần Tông mới không cần để ý thái độ của hoàng tộc, ngoài ra bất kỳ thế lực nào cũng phải lựa chọn thỏa hiệp. Bởi vì bọn họ có quá nhiều cường giả, cộng thêm những thế lực tự nguyện đầu nhập dưới trướng trực tiếp đẩy mạnh lực lượng chân chính lên rất nhiều lần."

Sở Thiên Mang nhỏ giọng nói.

"Nếu như chuyện này phát sinh đối với Hòa thành, vậy ngươi sẽ làm gì?"

Liễu Băng Lam cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Ta sao?"

Câu hỏi này làm cho Sở Thiên Mang khó xử rồi. Bởi vì bản thân hắn ngồi lên vị trí thành chủ Hòa thành không bao lâu, cho nên không có quá nhiều tình cảm với khối lãnh thổ tư nhân này.

"Có lẽ cũng làm vậy thôi! Đáng tiếc Tân Nguyệt Địa không có cường giả cấp lãnh tụ. Nếu như các ngươi có một cường giả trấn giữ giống như Hòa thành và Ti Minh thành, hoàng tộc và các thế lực kia sẽ không dám hiếp người quá đáng!"

Sở Thiên Mang lắc đầu nói.

Liễu Băng Lam lại lâm vào trầm mặc.

Trên đỉnh núi gió lạnh thổi tới, nàng cảm giác đầu óc của mình dần dần bình tĩnh lại.

Nàng không biết mình quyết định như vậy đến tột cùng là đúng hay sai, cũng không biết mình hành động lỗ mãng sẽ gây ra tai họa thế nào đối với Tân Nguyệt Địa.

Nàng đang suy nghĩ có nên nghe theo kiến nghị của Vũ Sa, tạm thời nhẫn nhịn đợi đến thời điểm lực lượng đầy đủ sẽ tìm cách đoạt lại.

Nhưng mà phải đợi tới khi nào? Người dân Tân Nguyệt Địa đã xa rời quê hương, phiêu bạt chân trời góc biển làm sao kêu gọi bọn họ trở về, làm sao ngưng tụ lại một chỗ như trước?

Khi đó thế lực Cung điện cũng suy yếu lắm rồi, tài nguyên trong các tòa Thánh vực cũng không còn phong phú như cũ. Một khi bọn chúng tiến vào Tân Nguyệt Địa, đám cường đạo kia chắc chắn sẽ điên cuồng cướp đoạt, càn quét hết thảy lợi ích thu vào trong tay.

"Yên tâm đi, bất kể ngươi lựa chọn thế nào. Ta sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi!"

Sở Thiên Mang vỗ vỗ bả vai Liễu Băng Lam, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

"Cảm ơn!"

Trong lòng Liễu Băng dâng lên một tia ấm áp, cảm giác bị cô lập và chua xót cũng giảm bớt vài phần.

Liễu Băng Lam nhận thấy từ nãy đến giờ thành chủ Hòa thành chưa từng dời mắt khỏi mình. Điều này khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, vội vàng quay đầu tránh qua một bên.

Ánh mắt Sở Thiên Mang vẫn không di chuyển, bất kể nói thế nào Liễu Băng Lam cũng là thê tử của hắn. Bây giờ nhìn thấy nàng rơi lệ, tâm tình hắn hiển nhiên là không tốt, rất muốn đưa tay ôm lấy nàng, nhỏ giọng an ủi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.

Thời gian đã qua nhiều năm rồi, Sở Thiên Mang không dám khẳng định nàng có còn thừa nhận danh nghĩa phu thê nữa không. Thậm chí thời khắc nàng thấy hắn sợ rằng sẽ lập tức bộc phát oán khí tích tụ bấy lâu nay.

Hơn nữa, trọng trách trên người Liễu Băng Lam quá nặng nề. Sở Thiên Mang không dám xuất hiện là vì sợ làm liên lụy đến nàng, cũng may hắn có thân phận thành chủ Hòa thành phù hợp với hội nghị Lưỡng Khôn sơn, có thể danh chính ngôn thuận trợ giúp nàng.

Hai người ngồi trên đỉnh núi, im lặng không nói. Trong lòng cả hai tương đối trầm trọng, thỉnh thoảng nói mấy câu miễn cưỡng hòa hoãn tâm tình. Lúc này ở nơi xa còn có hai người dang yên lặng quan sát bọn họ.

Một gã nam tử mặc y phục tuyết trắng, người kia là lão gia chủ tóc mai trắng.

Tiêu Tuyết Ngang đứng ở nơi đó, thật lâu không có nhúc nhích một bước.

Hắn tới chậm.

Hắn biết nếu muốn mở được cõi lòng Lãnh mỹ nhân cần phải xuất hiện đúng thời điểm nàng yếu đuối nhất.

Đáng tiếc hắn đã chậm, có người lập tức đuổi theo nàng không chút do dự. Tiêu Tuyết Ngang cũng muốn làm như vậy, nhưng bởi vì hắn do dự mới tạo thành sai lầm không thể cứu vãn.

Nhìn hai thân ảnh ngồi trên đỉnh núi xa xăm, trong lòng Tiêu Tuyết Ngang suy nghĩ rất nhiều.

Thế nhưng, Tiêu Tuyết Ngang cảm thấy nghi ngờ chính là tại sao Đào gia chủ Ẩn Đồng hoàng tộc cũng đuổi theo tới đây? Hơn nữa, người này còn phải hành động bí mật không muốn bất luận kẻ nào khác nhìn thấy.

"Ngươi thích nàng?"

Đào gia chủ quay đầu nhìn sang Tiêu Tuyết Ngang, bình tĩnh hỏi.

"Có hảo cảm!"

Tiêu Tuyết Ngang nói ra không chút kiêng kị.

Hắn gặp gỡ Liễu Băng Lam hoàn toàn là trùng hợp, lúc đó hắn đích thân chủ trì đại cục xử lý vấn đề lãnh thổ phân tranh tại Lĩnh Thổ viện.

Khi đó hắn thấy được nàng, lạnh như tuyết, tĩnh như nước, đẹp như hoa … một khắc kia trong lòng Tiêu Tuyết Ngang chợt cảm giác khó thể diễn tả bằng lời.

Sau này Tiêu Tuyết Ngang thường xuyên xuất hiện ở Lĩnh Thổ viện, chỉ vì hi vọng được nhìn thấy bóng hình mỹ nhân.

Tiêu Tuyết Ngang là tổng phán quan Thần Tông, là cường giả lãnh tụ đáng tôn kính nhất trong thế giới nhân loại. Từ xưa tới nay hắn nổi danh thanh liêm chính trực, tính tình kiên quyết, hành động táo bạo không bao giờ e ngại bất kỳ thế lực nào.

Rất đáng tiếc, hắn có mặt cường thế như vậy cũng có nghĩa là hắn thiếu sót trên phương diện tình cảm. Thật ra hắn không hiểu lắm làm thế nào theo đuổi nữ nhân, tựa như lúc nãy, vốn là hắn nên rời khỏi hội nghị ngay lập tức, phải là người đầu tiên đuổi theo nàng. Nhưng hắn do dự, hắn suy nghĩ đến thân phận đại biểu Thần Tông, suy nghĩ đến mình là một vị phán quan, rồi lại suy nghĩ đến quá nhiều thứ...

Có một số việc vốn không thể trộn lẫn quá nhiều ràng buộc, như vậy sẽ làm vấy bẩn đồ vật vốn đã tinh khiết. Về điểm này, hắn thật sự bội phục thành chủ Hòa thành, bởi vì người này dám đuổi theo Liễu Băng Lam không cần suy nghĩ đến hậu quả.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tiêu phán quan nhìn sang Đào gia chủ, mở miệng dò hỏi.

Đào gia chủ trầm mặc nhìn tới thân ảnh Liễu Băng Lam, hồi lâu sau mới khẽ thở dài một hơi:

"Nàng vốn không nên xuất hiện tại Tân Nguyệt Địa, đáng ra phải ngồi ở vị trí của ta. Sau đó cường ngạnh ra lệnh cho những người khác lựa chọn, chứ không phải bị người ta chèn ép như bây giờ."

Tiêu phán quan mở to mắt ra nhìn Đào gia chủ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Đào gia chủ im lặng suy tư, chốc lát sau mới tiếp tục nói:

"Nàng là thành viên hoàng tộc, ngươi cũng thấy màu mắt nàng rồi đó!"

Tiêu phán quan ngây ngẩn cả người. Lúc này mới nhớ tới thì ra ánh mắt Liễu Băng Lam tương tự với thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc. Ở thời điểm lần đầu tiên gặp nàng, hắn còn cho rằng nàng là thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc ra ngoài lịch lãm.

"Nàng là nữ nhi của ngươi?"

Giọng nói Tiêu phán quan khàn đục, nét mặt lộ vẻ không dám tin tưởng.

Đào lão gia chủ khe khẽ gật đầu.

"Ngươi và Tần phu nhân quả thật có một đoạn tình yêu, lại còn sinh hạ một nữ?"

Tiêu phán quan đột nhiên đang nhớ tới lời đồn đãi trước kia đã từng làm xôn xao khắp hai mảnh đại địa.

"Ừ!"

Đào gia chủ gật đầu một lần nữa.

Đào gia chủ tin tưởng Tiêu phán quan sẽ không tiết lộ chuyện này. Hơn nữa, có một số việc không thể nào ẩn giấu mãi mãi, cuối cùng sẽ có một ngày cái kim trong bọc lòi ra.

"Như vậy Thiên cung thật sự tồn tại?"

Tiêu phán quan lại hỏi.

Đào gia chủ nhìn thẳng vào Tiêu Tuyết Ngang, rồi lại chuyển tầm mắt nhìn thoáng qua Liễu Băng Lam, hồi lâu sau mới gật đầu nói:

"Tồn tại!"

Thiên cung tồn tại?

Chỉ hai chữ ngắn gọn đã bày ra một bí mật kinh thiên động địa. Ánh mắt Tiêu Tuyết Ngang sững sờ nhìn chằm chằm Đào gia chủ, trong lòng nhất thời nổi lên sóng gió cuồn cuộn.

Thiên cung trong truyền thuyết thật sự tồn tại.