"Ta nhận đồng quan điểm thứ nhất, nhưng không ủng hộ quan điểm thứ hai của ngươi. Bản tính lương thiện của nàng là bẩm sinh, nàng đã cứu bao nhiêu tính mạng Tân Nguyệt Địa các ngươi? Các ngươi có biết nổi không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những thủ hạ bên cạnh nàng là do kỹ năng Mị Hoặc phát huy hiệu quả? Mị Hoặc chỉ có tác dụng ngắn ngủi, đặc biệt sau khi thanh tỉnh sẽ cảm thấy cực kỳ chán ghét. Chỉ có ân đức tái tạo, cứu mạng trong lúc lâm nguy mới có thể làm cho người ta nhớ kỹ trong lòng. Chỉ có ân đức giúp một người đoạt lại tôn nghiêm mới có thể khiến người thần phục, ở điểm này, ta cảm thấy tiểu Mạn nhi cũng không thể so sánh với nàng."
Hạ Chỉ Hiền nói rất chân thành.
"Được rồi, bây giờ nàng đã là đồng bọn rồi. Ta cũng không thể nói gì!"
Triêu Lãnh Xuyên nói.
"Nàng cũng có cảm xúc, có đồng tình, có thương xót, có đau thương, có tức giận. Tại sao nàng không biết tình yêu? Chỉ là chúng ta không hiểu được tình cảm của nàng mà thôi."
Hạ Chỉ Hiền tiếp tục nói.
Triêu Lãnh Xuyên không muốn tranh cãi với Hạ Chỉ Hiền, nên lựa chọn im lặng.
"Ha hả, ta thật sự muốn biết khi nàng biết yêu sẽ trở thành người như thế nào?"
Hạ Chỉ Hiền cũng không quản Triêu Lãnh Xuyên có nghe hay không, vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Bản thân ta cũng rất chờ mong chuyện đó!"
Triêu Lãnh Xuyên nghĩ tới nữ vương cao ngạo đột nhiên biến thành một chú nai con chạy loạn, hẳn là hình ảnh vô cùng thú vị.
Triêu Lãnh Xuyên suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"À, lỡ may một ngày nào đó nàng coi trọng Sở Mộ, vậy thì thế nào?"
"Nàng muốn đồ vật gì cũng sẽ tìm mọi cách thu vào tay. À, nói là cưỡng đoạt cũng được, khi đó Diệp Khuynh Tư gặp phiền toái lớn rồi."
Hạ Chỉ Hiền nở nụ cười vui vẻ.
"Ách, đừng nói chuyện này."
Triêu Lãnh Xuyên vội vàng nói sang chuyện khác.
Hôm nay là hôn lễ của Diệp Khuynh Tư và Sở Mộ, hắn lại ở nơi này nói chuyện linh tinh đúng là không quá phúc hậu.
"Bọn họ đã lên đài Vọng Nguyệt rồi."
Hạ Chỉ Hiền cũng thu hồi tâm tình lại, ánh mắt dần dần biến hóa nhìn lên đài cao.
Thừa dịp Triêu Lãnh Xuyên không có chú ý, Hạ Chỉ Hiền len lén nhìn sang hắn. Tựa hồ trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì đó, nét mặt lộ ra chút ít ngượng ngùng.
Tiếng hoan hô lại dâng cao một lần nữa.
Trên quảng trường, trên đường phố, khi Sở Mộ dẫn Diệp Khuynh Tư bước lên đài Vọng Nguyệt, tất cả mọi người giơ cao bó hoa trong tay, miệng không ngừng cổ vũ.
"Hôn nàng!"
"Hôn nàng!"
Mọi người ném bó hoa lên cao, vào lúc này chú rể phải hôn tân nương trước khi Tử Xuyến hoa rơi xuống đất.
Sở Mộ không phải là người câu nệ tiểu tiết, lập tức nghe theo dân ý, hai tay hào hùng ôm vòng eo Diệp Khuynh Tư, kéo nàng kéo vào trong ngực, quyết đoán hôn xuống. Ba ngày qua, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng không dưới trăm lần. Tại những địa phương khác nhau, trong những hoàn cảnh khác biệt, nhưng bọn họ vẫn chưa hôn nhau trong ánh mắt hàng vạn người tại trung tâm Vạn Tượng thành.
Diệp Khuynh Tư không biết động tác Sở Mộ nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị đôi môi Sở Mộ gắn chặt. Nàng đúng là không kịp thích ứng, bất kể thế nào chung quanh đang có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Diệp Khuynh Tư là nữ nhân, chung quy không có da mặt dày như là nam nhân.
Dần dần nàng cảm nhận được hơi ấm Sở Mộ truyền qua, trong lòng bắt đầu mềm nhũn hòa nhịp với hắn. Hiện tại, nàng chỉ biết có một mình hắn hiện diện mà thôi.
Nàng không cần nhiều người chúc phúc, nàng chỉ quan tâm khi mình bước lên đài Vọng Nguyệt, và người ở bên cạnh chính là Sở Mộ.
Tình thâm ý động. Diệp Khuynh Tư không còn bị động nữa, tự nhiên đáp lại tình cảm của hắn. Vào lúc này, thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vương và vương hậu hôn nhau thắm thiết tựa hồ đã hâm nóng tình cảm trong lòng những cặp tình nhân dưới quảng trường. Không ít người bắt đầu quay sang trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt. Vạn Tượng thành biến thành khung cảnh lãng mạn, tình ý dạt dào.
Trong quảng trường, một nữ tử trợn mắt nhìn sang gã nam tử ở bên cạnh, nói:
"Ngươi ném bó hoa lên cao như vậy, chừng nào nó mới rơi xuống?"
"Ha ha, ta làm như vậy là tạo cơ hội cho bọn họ hôn lâu một chút!"
Gã nam tử mỉm cười gian trá.
"Không sợ hít thở không thông à?"
Lâm Mộng Linh quay mặt qua chỗ khác, trong lòng có chút mất hứng.
"Những người này thiệt là… tại sao có thể hôn nhau ban ngày ban mặt vậy chứ?"
Quan trọng nhất là hiện tại những người chung quanh đang trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng, chỉ có một mình nàng vẫn đứng im thin thít.
Ở trong khung cảnh lãng mạn này, ngay cả đại tiểu thư Thần Tông - Lâm Mộng Linh cũng cảm thấy trong lòng chua xót. Bởi vì chuyện này vốn không quan hệ gì tới thân phận, cũng không ảnh hưởng gì tới thực lực. Mà đó là tình cảm chân thành xuất phát từ trong nội tâm mỗi người.
"Nếu không, chúng ta cũng tới...?"
Ngay lúc này, Hạ Âm bỗng nhiên híp mắt cười tà, quay sang nói với Lâm Mộng Linh.
"Ngươi dám...?"
Lâm Mộng Linh trợn mắt tức giận nhìn chằm chằm Hạ Âm.
"Có cái gì mà không dám?"
Hạ Âm thu hồi nụ cười xấu xa, bỗng nhiên ôm chặt vòng eo Lâm Mộng Linh, hung hăng kéo nàng vào trong ngực.
Lâm Mộng Linh bị hành động bất thình lình làm cho sợ hãi thất thần, còn chưa kịp phản kháng đã cảm thấy khí tức nam tử phương cương ập tới. Sau đó cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại, muốn mắng cũng mắng không được. Không khí chung quanh đã tạo ra ảnh hưởng kỳ diệu, tâm tình mọi người lúc này dâng trào cảm xúc, vô cùng tự nhiên hành động theo tiếng nói của trái tim.
Bọn họ quên hết tất cả, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ yêu thương, say mê vô hạn.
Dường như hết thảy tình cảm tích lũy trong quãng thời gian trước đột ngột bùng phát vào lúc này.
Lâm Mộng Linh quả thật hi vọng vào giờ khắc này có người hôn mình, cũng muốn nếm thử tư vị hôn nhau là thế nào. Lúc nãy cũng nghĩ tới gã nam nhân ở bên cạnh là Hạ Âm, nhưng đó chỉ là suy nghĩ đơn giản, nàng vốn không thể áp dụng vào thực tế.
Chẳng qua là nàng ngàn vạn lần không thể nào ngờ được, chính là Hạ Âm lại dám hôn mình, hơn nữa còn là cưỡng hôn.
Ê ẩm, thô ráp, không có ngọt ngào như trong tưởng tượng, nhưng mà nàng có cảm giác là lạ trong lòng.
Hạ Âm biết nói Lâm Mộng Linh không có kinh nghiệm, trong quá trình cưỡng hôn bắt đầu từ ôn nhu, sau đó hướng dẫn nàng từng chút một.
"Bốp!"
Hai người hôn nhau thật lâu, cuối cùng kết thúc bằng một cái bạt tai vang dội.
"Lưu manh, ta muốn lấy danh nghĩa phán quan áp giải ngươi đến tháp tử hình của Thần Tông."
Lâm Mộng Linh vừa đánh xuống một cái bạt tai lập tức chỉ vào mặt Hạ Âm mắng lớn.
Hạ Âm chỉ mỉm cười, bộ dạng không sao cả. Hắn nhìn thoáng qua bó hoa của mình còn chưa có rơi xuống đất, nói:
"Nếu đã chết chắc rồi, vậy thì không ngại hôn thêm một lần!"
Vừa nói dứt lời, Hạ Âm lại cúi đầu hôn nàng.
Bó hoa rơi từ trên không trung rơi xuống quảng trường, chạm vào đầu, vào vai những đôi tình lữ đang hôn nhau. Phần lớn bó hoa đã rơi xuống, các cặp tình nhân cũng đã kết thúc nụ hôn, hai tay vòng qua ôm nhau giống như vương và vương hậu.
"Là ai vậy a...aaa? Ném bó hoa lên cao vậy, thật là đáng ghét. Ta còn tưởng rằng mình ném cao nhất rồi chứ!"
Thẩm Nguyệt mở mắt ra phát hiện bó hoa đã nằm đầy đất, thế nhưng phía trên trời vẫn còn một bó hoa chậm chạp không chịu rơi xuống.
Trên đài Vọng Nguyệt, Sở Mộ nhìn theo vị trí bó hoa cuối cùng đã nhận ra hai thân ảnh quen thuộc trong đám người.
"Ngươi quen bọn họ?"
Diệp Khuynh Tư áp mặt vào ngực Sở Mộ, nhỏ giọng hỏi.
"Hạ Âm đúng là có khí phách, ha ha!"
Sở Mộ cười nói.
Xem ra lần này mời Hạ Âm và Lâm Mộng Linh đến Tân Nguyệt Địa dạo chơi cũng là thúc đẩy quan hệ của hai người bọn họ.
Chương 1460: Phong ba chợt đến. (Hạ)
Lúc trước tại Ấn cốc, hai người kia biểu hiện rất bình thường, làm như chỉ là bằng hữu chung đường lịch lãm mà thôi. Không ngờ vừa đến địa bàn của hắn, bọn họ lại phát triển nhanh tới mức này. Một người là viên Minh châu của Thần Tông, một là thành chủ Ti Minh thành tiếng tăm lừng lẫy. Nếu để cho đám người ở Tranh Minh đại địa biết được chuyện này, nhất định sẽ nhấc lên một tràng phong ba không nhỏ.
Dĩ nhiên, nếu Lâm Mộng Linh biết suy nghĩ trong lòng Sở Mộ nhất định là cực kỳ tức giận.
Bởi vì nàng là bị Hạ Âm cưỡng hôn, nàng còn muốn áp giải tên khốn này đến tháp tử hình xử trảm.
"Kế tiếp không phải là thời gian động phòng rồi?"
Sở Mộ mỉm cười xấu xa nhìn Diệp Khuynh Tư.
Ngày hôm nay Diệp Khuynh Tư rực rỡ mê người đã làm cho Sở Mộ động sắc tâm từ lâu rồi.
"Ngươi có phải là cảm thấy hôn lễ quá mức khô khan, nhiều hạn chế. Chỉ có bước cuối cùng mới đúng ý ngươi?"
Diệp Khuynh Tư lập tức nói ra ý đồ của hắn.
"Đúng, bước cuối cùng rất tốt a…aa…aaa!"
Tập tục, lễ tiết, nghi thức kéo dài từ lúc xế chiều cho tới ban đêm, rồi đến khi ánh trăng chiếu rọi tòa thành, thế là đã qua hêt một ngày. Quy định trong hôn lễ đúng là nhiều, nhưng nhờ đó người dân Vạn Tượng thành mới có được một ngày khó quên.
Nói không chừng, ngoại trừ Hạ Âm và Lâm Mộng Linh, trên quảng trường còn có rất nhiều cặp nam nữ đang ở giai đoạn mập mờ nhờ buổi hôn lễ này đã phá vỡ được rào cản, trực tiếp tiến lên một bước mới. Điều này không phải rất có ý nghĩa sao?
Trăng sáng chiếu xuống đài Vọng Nguyệt tựa như nhân gian tiên cảnh.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đứng trên đó vẫy tay chào dân chúng, đồng thời đón nhận những lời nói cảm tạ và chúc phúc.
Phần cuối không thuộc về Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư, bởi vì bọn họ phải trở về động phòng hoa chúc. Còn giai đoạn tiệc tùng, ca hát, nhảy múa sẽ thuộc về những người tham dự hôn lễ.
Khắp Vạn Tượng thành hiện lên một khung cảnh thái bình, không khí vô cùng náo nhiệt, mỹ tửu mỹ thực chảy tràn hè phố… đây là một buổi tối tuyệt đẹp, rất nhiều người uống tới say mèm rồi ngủ gục trên bàn rượu.
Mục Thanh Y chỉ xuất hiện trong một vài trường hợp rồi nhanh chóng rời khỏi dạ tiệc, nàng cầm một chén rượu màu hổ phách, tựa lưng vào tường nhìn mặt trăng đến xuất thần.
"Tại sao một mình ngươi ở chỗ này uống rượu? Mọi người thường nói trong hôn lễ luôn luôn có người vui có kẻ buồn, đúng là đã nghiệm chứng chính xác đối với ngươi?"
Thanh âm một nữ nhân bỗng nhiên truyền tới.
Giọng nói này tương đối dễ nghe, nhưng nó đã phá vỡ tâm cảnh của Mục Thanh Y, nàng cau mày nhìn lại vị khách không mời mà đến.
Mục Thanh Y đang nhìn nữ nhân kia, đồng thời nàng cũng đang đánh giá Mục Thanh Y.
Hôm nay Mục Thanh Y quả thật ăn mặc trang trọng và nghiêm túc khác hẳn ngày thường, làm cho nàng tăng thêm mấy phần thành thục, nóng bỏng như lửa. Bởi vì nàng uống vào không ít rượu, hai má đã đỏ bừng phá lệ mê người.
Mục Nghiễm Tuyết không thể hiểu nổi tại sao Sở Mộ có thể cự tuyệt được một nữ tử xinh đẹp như thế này?
"Ngươi tới đây làm gì?"
Quan hệ giữa Mục Thanh Y và Mục Nghiễm Tuyết không quá thân mật, phần lớn thời gian gặp mặt chỉ là xã giao mà thôi.
"Chẳng qua là đại biểu gia tộc tới Tân Nguyệt Địa bàn luận một số chuyện. Ngươi cũng coi như là một người trong gia tộc, hiển nhiên là hi vọng ngươi hỗ trợ giải quyết."
Mục Nghiễm Tuyết cười nói.
Mục Nghiễm Tuyết là thành viên Mục Thị thế triều, thân phận trong gia tộc tương đối cao. Mục Thanh Y từng tiếp xúc với nàng khi sinh sống tại Tranh Minh chủ thành, cũng không tính là xa lạ.
"Tự ngươi đi tìm người nói chuyện, đừng có quấy rầy ta."
Mục Thanh Y thản nhiên nói.
"Có phải là ngươi cảm thấy không cam lòng?"
Mục Nghiễm Tuyết mở miệng nói.
"Cái gì không cam lòng?"
Mục Thanh Y không hiểu được ẩn ý trong đó.
"Ta dám nói chỉ cần là người có một chút đầu óc đều có thể nhìn ra được ngươi hôm nay rất không bình thường. Theo ta được biết ngươi và Sở Vương đã có một đoạn chuyện xưa thú vị, đúng không?"
Mục Nghiễm Tuyết nói.
Ánh mắt Mục Thanh Y lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nếu người nói là Diệp Hoàn Sinh, hoặc Triêu Lãnh Xuyên đùa giỡn, nàng sẽ không để ý nhiều lắm. Dù sao trước kia nàng và Sở Mộ quả thật có một đoạn thời gian quan hệ mập mờ.
Quan trọng nhất là Mục Thanh Y đã ra ám hiệu cho Sở Mộ, rằng mình nguyện ý từ bỏ tất cả để đi với hắn. Đáng tiếc là Sở Mộ đã uyển chuyển cự tuyệt, nguyên nhân hiển nhiên là do Diệp Khuynh Tư.
Nhưng mà chuyện này xuất phát từ trong miệng một người khác đã làm thay đổi hẳn mùi vị, nhất là hiện tại đang diễn ra hôn lễ của Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.
Có lẽ Mục Nghiễm Tuyết đã tốn không ít công sức điều tra lai lịch của nàng.
"Có cái gì mà không cam lòng…"
Mục Thanh Y nhàn nhạt nói, chậm rãi thu hồi tâm tình nóng giận.
Bây giờ nàng không có tâm tình tranh cãi với nữ nhân này.
"Nữ tử có tài, có sắc giống như ngươi thiếu gì nam nhân say mê, thề nguyện thần phục ở dưới váy. Cần gì phải trơ mắt nhìn hắn cưới người khác. Thật ra, có rất nhiều thứ phải dựa vào mình đoạt lấy."
Mục Nghiễm Tuyết tiếp tục nói.
"Hình như ngươi rất thông minh?"
Mục Thanh Y lạnh lùng nói, cũng không có phủ nhận tình cảm của mình.
"Ta có thể giúp ngươi!"
Mục Nghiễm Tuyết nở nụ cười tràn đầy ẩn ý.
Mục Thanh Y nhìn Mục Nghiễm Tuyết, hồi lâu không nói một câu.
"Giúp thế nào?"
Hồi lâu sau, Mục Thanh Y rốt cục vẫn mở miệng hỏi.
"Ngươi là một nữ tử thuần chất, tâm tư lương thiện, nhưng một khi động tâm với ai ngược lại rất khó tự kiềm chế. Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ qua nửa đời sau của mình sẽ sống cô độc trong cung điện, cho dù lấy được bao nhiêu thành tựu, lập ra bao nhiêu chiến công cũng không có người chia sẻ. Ngươi chỉ có thể một mình uống rượu buồn, giống như bây giờ muốn khóc nhưng không khóc nổi?"
Mục Nghiễm Tuyết chậm rãi nói.
Mục Thanh Y lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.
Lúc trước Mục Thanh Y ra ám hiệu nhưng bị Sở Mộ cự tuyệt, nàng cũng không có để ở trong lòng. Nhưng càng về sau, tâm tình nàng lại càng xuống dốc, nhiều lúc nghĩ ngợi lung tung y như nhập ma.
Những người chung quanh đều âm thầm nghị luận quan hệ giữa nàng và Sở Mộ, tất cả mọi người nói to nói nhỏ, thậm chí là nhận định chắc chắn rồi. Nhưng chỉ có Mục Thanh Y biết được bọn họ chỉ một lần hôn nhau tại Càn Khôn Băng Môn mà thôi, sau này cả hai vẫn đối xử lẫn nhau giống như bằng hữu. Sở Mộ sẽ không vi phạm, Mục Thanh Y là người thanh cao cũng không muốn trở thành người thứ ba.
Nhưng trên thực tế, Mục Nghiễm Tuyết nói cũng có chỗ đúng.
Mục Thanh Y hi vọng mình có thể gặp được người nam nhân tốt, sau đó từ từ quên đi ký ức trước kia. Nàng vẫn cho rằng những năm này không nhìn thấy Sở Mộ sẽ từ từ quên lãng đoạn tình cảm không nên có này.
Nhưng mà chẳng biết tại sao khi hắn chính thức kết hôn, trong lòng nàng lại khó chịu như vậy.
Mục Nghiễm Tuyết thấy vẻ mặt Mục Thanh Y ảm đạm liền biết mình đã nói trúng tâm sự của nàng.
"Ngươi phải biết, trong chuyện tình cảm cũng phân ra bằng hữu và địch nhân. Khi ngươi nghĩ người kia là địch nhân, sau đó diệt trừ thì ngươi sẽ có được cái mình muốn."
Mục Nghiễm Tuyết tiếp tục nói.
"Ta không biết nên làm gì!"
Mục Thanh Y lắc đầu nói.
"Ta đã nói, ta có thể giúp ngươi!"
Mục Nghiễm Tuyết tiếp tục đánh sâu vào điểm yếu của Mục Thanh Y.
"Giúp thế nào?"
Mục Thanh Y hỏi lần thứ hai.
"Ngươi nhớ kỹ ta có thể giúp là được, về phần hành động từ từ hãy tính. Nếu ngươi biết tranh thủ từ sớm thì tình hình bây giờ đã khác rồi, nếu ngươi muốn làm vương hậu sẽ phải bàn bạc kỹ hơn."
Giọng nói Mục Nghiễm Tuyết lộ vẻ mập mờ.
"Ta không muốn làm vương hậu."
Mục Thanh Y lại lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn từ bỏ?"
Mục Thanh Y im lặng trầm mặc.
"Không sao, dựa theo ta nói là được. Chỉ cần ngươi cố gắng nhất định sẽ nhận được cái ngươi muốn."
Mục Nghiễm Tuyết cũng thấy chèn ép chặt quá cũng không tốt, vội vàng lên tiếng trấn an:
"Một mình ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, vì tình cảm của mình buông tay đánh cược một lần, hay là để cho mình vĩnh viễn tiếc nuối."
Nói xong câu này, Mục Nghiễm Tuyết lập tức xoay người rời khỏi, nàng cảm giác Mục Thanh Y đã nghe rõ lời nói của mình, như vậy mục đích thật sự cũng đã đạt tới. Bất cứ việc gì cũng không thể vội vã, hơn nữa, Mục Thanh Y không phải là một người ngu dốt.
Nhìn thân ảnh Mục Nghiễm Tuyết rời đi, Mục Thanh Y dần dần lâm vào trầm tư, ánh mắt nàng không có mê mang như lúc nãy, ngược lại đôi khi xuất hiện vẻ lãnh đạm, nghi ngờ.
"Sư muội, ngươi tìm ta sao?"
Không biết đã qua bao lâu, Từ Đạo Phong cả người toàn mùi rượu từ đằng xa chạy tới.
Ánh mắt hắn nhìn mê mẩn Mục Thanh Y, thoáng cái đã thất thần quên mất mình là ai.
Tối hôm nay Mục Thanh Y ăn mặc phá lệ gợi cảm, làm cho trong lòng người ta có cảm giác muốn mạo hiểm phạm tội.
"Ừ, ngươi giúp ta điều tra mấy ngày nay Mục Nghiễm Tuyết làm gì trong thành."
Mục Thanh Y nghiêm túc nói.
"Điều tra nàng làm cái gì?"
Từ Đạo Phong nghi ngờ không hiểu nên hỏi lại.
"Ta đoán nàng muốn gây bất lợi đối với Diệp Khuynh Tư, không biết sau lưng là ai sai khiến."
Ánh mắt Mục Thanh Y lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
"Hả? Có chuyện này? Rốt cuộc là ai to gan vậy?"
Trong lòng Từ Đạo Phong cả kinh, tửu lượng cũng tỉnh vài phần, vội vàng nói:
"Tốt, ta sẽ phái thuộc hạ tra xét, có nên báo cho Sở Mộ không?"
"Chúng ta xử lý được rồi, đợi có tin tức chính xác rồi hãy nói. Đây cũng chỉ là phán đoán của ta mà thôi."
Mục Thanh Y nói.
"À à, được!"
Từ Đạo Phong gật đầu lia lịa, cố ý quan sát vẻ mặt Mục Thanh Y, thấp giọng hỏi:
"Thanh Y, ngươi có khỏe không? Mọi người lúc nãy rất lo lắng cho ngươi."
"Cái gì?"
Mục Thanh Y nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của Từ Đạo Phong, một lát sau nàng mới hiểu được thì ra tên này đang an ủi mình.
Nàng thản nhiên nói:
"Không sao!"