Thì ra còn có nhiều người quan tâm hắn như vậy, bên cạnh hắn có rất nhiều người ủng hộ và đáng để hắn bảo hộ.
"Hắn không có việc gì!"
Cẩn Nhu công chúa biết trong lòng Sở Mộ đang chuyện suy nghĩ gì liền nhẹ giọng an ủi.
"Chỉ mong là thế!"
Sở Mộ dần dần hồi phục tâm tình, cất bước đi lên bậc thang.
"Không phải là chỉ mong, Dị Tông Yêu của đại bá rất lợi hại, chắc chắn sẽ không bị vây ở trong Ấn cốc. Đại bá nhất định sẽ tìm ra thông đạo khác."
Cẩn Nhu công chúa tiếp tục khuyên nhủ.
"Ừ, ta cũng tin tưởng như vậy."
Sở Mộ gật đầu nói.
"Vậy thì bỏ cái mặt đau khổ kia đi, sắp tới ngày kết hôn của ngươi rồi. Ngươi còn đeo cái mặt đó đi rước dâu sẽ dọa tân nương chạy mất."
Ánh mắt Cẩn Nhu công chúa híp lại thành một đường vòng cung, giọng nói trở nên vui vẻ hơn.
Tiếp xúc với nàng càng lâu, Sở Mộ lại càng cảm thấy muốn gần gũi với nàng. Nhưng mà Cẩn Nhu công chúa giống như là nữ thần trong lòng Sở Mộ, khi nàng thật sự tồn tại ở trước mặt hắn, hắn cũng không nỡ mạo phạm đến nàng.
Bây giờ nàng nguyện ý làm bạn bên cạnh hắn lại không có biện pháp chạm vào nàng. Điều này làm cho Sở Mộ càng thêm khẩn cấp muốn tìm ra phương pháp hồi sinh cho nàng.
"Ngươi có cao hứng không?"
Sở Mộ đi lên bậc thang bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
"Biết rõ còn cố hỏi."
Sắc mặt Cẩn Nhu công chúa lập tức nghiêm túc lại, bộ dạng giống như tức giận.
Nhưng qua hồi lâu sâu, nàng mới thở dài sâu kín, nhẹ giọng nói:
"Thật ra, ta cảm giác… cảm thấy rất áy náy."
"Áy náy?"
Sở Mộ cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại.
"Ừ, Diệp Khuynh Tư rất tốt."
Cẩn Nhu công chúa nói:
"Hẳn là ngươi cũng biết cảm giác muốn chết đi cho xong."
"Xem như thế đi!"
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Trước kia, thời điểm hắn hóa thân thành ma cũng chẳng khác gì tử vong.
"Đã rất lâu, ta vẫn luôn ẩn mình trong bóng đêm, có thể nghe thấy thanh âm chung quanh, nhưng không dám ra ngoài nói chuyện. Ta có thể suy tư, nhưng mà suy tư hỗn loạn chưa bao giờ được bình tĩnh. Cảm giác giống như một người bị giam ở trong hầm băng tối đen, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tựa hồ quên mất bản thân mình còn tồn tại. Mỗi khi ta sợ, ta sẽ ôm Băng Oánh, vuốt ve lông của nó, chỉ có một mình nó an ủi ta, giúp cho lòng ta ấm lại."
Cẩn Nhu công chúa nhẹ giọng thủ thỉ.
Sở Mộ biết, Băng Oánh là Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ của nàng. Chính nó đã hi sinh tính mạng của mình thay cho chủ nhân.
Có thể nhìn ra được Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ là Hồn sủng được Bạch Cẩn Nhu yêu quý nhất, giống như hắn và Mạc Tà vậy. Tình cảm hai bên đã sâu đậm đến mức không thể chia lìa.
Cảm giác này tựa như mất đi thân nhân vậy, Sở Mộ hiển nhiên là đồng cảm với nàng. Bởi vì bản thân hắn cũng đang có cảm giác mất mác như thế.
"Ta thông qua lực lượng Ma Linh thức tỉnh, lần đầu tiên nhìn thấy lại là tiểu Băng Hồ nằm trong tay Diệp Khuynh Tư. Mặc dù ta biết nó không phải là Băng Oánh, nhưng ta cảm giác được mùi vị tương tự. Nói thật, ta rất cảm tạ nàng, cảm tạ nàng đã tặng lễ vật khi ta tỉnh dậy. Nếu không có tiểu Băng Hồ, ta thậm chí không dám nhìn vào bộ dạng U Linh của mình."
Cẩn Nhu công chúa tiếp tục nói.
Đó là một con Thiên Tiên Băng Trớ Ấn Yêu Hồ, bản thân Sở Mộ cũng không lưu ý đến chi tiết này. Nhưng mà Diệp Khuynh Tư chỉ nghe hắn tường thuật lại đã nhớ kỹ trong lòng. Sau đó mới có tâm trao tặng cho Cẩn Nhu công chúa.
Nàng là một nữ nhân tâm tư kín đáo, có thể chu toàn mọi việc. Lúc ban đầu Sở Mộ tiếp xúc với nàng đã bị nhìn thấu thân phận và ý đồ dễ dàng.
Nàng có trí tuệ, khí chất thanh nhã, thiên phú tu luyện rất cao. Nàng không thích nói chuyện, nhưng luôn dùng hành động để diễn tả tâm ý của mình.
Sở Mộ cảm thấy mình rất may mắn vì gặp được nàng, cũng may mắn nàng không có lựa chọn từ bỏ hắn bởi vì sự tình liên quan đến Cẩn Nhu công chúa.
"Nàng đúng là ngươi thê tử tốt nhất. Mặc dù trong lòng ta không vui, nhưng ta muốn chúc các ngươi tân hôn hạnh phúc."
Cẩn Nhu công chúa lại nở nụ cười, nụ cười này rất tinh khiết, cũng rất đơn giản. Bởi vì nàng đã nói ra được suy nghĩ trong lòng mình.
"Cảm ơn!"
Sở Mộ biết đây là do mình đã quá tham lam, không đủ chung thủy trong chuyện tình yêu. Thật may, hắn đã gặp được hai nữ nhân nguyện ý bao dung và biết tha thứ.
"Vương trở lại, Sở Vương trở lại!"
Trên đại môn Cung điện, Thánh vệ trưởng Trác Nông đã thấy Sở Mộ xuất hiện vội vàng chạy xuống.
Sau lưng Trác Nông là mấy chục gã Thánh vệ mặc khải giáp màu bạc, thực lực đám Thánh vệ này đều là cấp chúa tể. Điều này làm cho Sở Mộ thật sự ngạc nhiên. Thế lực Cung điện lựa chọn Thánh vệ theo tiêu chuẩn ngàn người, hơn nữa thực lực phải đồng đều nhau. Vì thế, chỉ cần tính toán đơn giản là biết Cung điện bây giờ đã có quân đoàn ngàn người cấp chúa tể rồi. Thời gian hắn rời đi không tới hai năm, thế mà Tân Nguyệt Địa đã bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như thế. Chuyện này làm cho hắn cảm thấy vui mừng không dứt.
Phải biết rằng, trong dĩ vãng số lượng Hồn sủng sư cấp chúa tể ở Tân Nguyệt Địa chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bây giờ thực lực tổng thể đột phá mãnh liệt đã không cần lo lắng đến Tai Hoang hoặc Hồn sủng hoang dã trong Cấm vực đột kích.
"Trác đại thúc!"
Sở Mộ mỉm cười chào hỏi Trác Nông.
Sau lưng Trác Nông là một nhóm Thánh vệ tương đối trẻ tuổi, hẳn là đám người này được Trác Nông mới huấn luyện gần đây. Bọn họ người nào người nấy tinh thần no đủ, sức lực dồi dào, vừa thấy Sở Mộ xuất hiện liền tinh thần phấn chấn chạy tới hành lễ.
"Tất cả đứng lên!"
Sở Mộ cười nói.
Sau khi đám Thánh vệ đứng dậy, Sở Mộ phát hiện trên ngực bọn họ cũng đeo một cái huy chương màu tím, chính giữa là đóa hoa Tử Xuyến nho nhỏ làm cho đám Thánh vệ uy phong lẫm lẫm, lại không thiếu nét hào hoa phong nhã.
"Sở Vương tổ chức đám cưới, tất cả Thánh vệ chúng ta đều đeo hoa chương là để chúc phúc và tỏ lòng tôn kính đối với ngài."
Trác Nông mỉm cười giải thích.
Sở Mộ đi vào trong Cung điện, trước mặt hắn là một gian đại sảnh trơn bóng như gương. Hắn phát hiện cho dù là Thánh vệ, thành viên, thị nữ, thủ lĩnh, điện chủ, hay là trưởng lão …v…v tất cả mọi người đều đeo hoa chương trên ngực. Trong đại sảnh có tới hàng trăm người, nhưng không một ai không đeo Nhân Duyên hoa chúc phúc cho hắn.
Cung điện rất ít khi cứng rắn yêu cầu các thành viên làm cái gì, bọn họ tự nguyện đeo hoa chương cũng giống như những người dân trong thành. Đó là tự đáy lòng mọi người đều muốn tham gia ngày vui này cùng với hắn.
Nói thật, Sở Mộ không có để ý đến Tân Nguyệt Địa nhiều lắm. Trước giờ hắn chỉ dốc lòng tu luyện, một thân một mình bôn ba khắp nơi để truy cầu lực lượng. Hắn chưa từng xem mình là vương giả thống trị Tân Nguyệt Địa. Bây giờ hắn nhìn thấy Cung điện thay đổi rõ rệt, nhìn người dân trong thành trải qua cuộc sống an nhàn, hạnh phúc, thấy được mọi người đeo Tử Xuyến hoa chúc phúc cho mình. Trong lòng Sở Mộ cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp.
Có thể kết hôn với nữ nhân mình yêu thích, lại có thể được tất cả con dân của mình chúc phúc, hắn còn có gì để buồn phiền cơ chứ?
"Vương cũng cần đi chuẩn bị hôn lễ, đừng có để ngài tốn thời gian ở chỗ này cho. Các ngươi thấy Sở Vương bình dị gần gũi là tìm cách lượn qua lượn lại làm trò? Ai làm việc nấy, trở về vị trí cũ mau!"
Trác Nông thấy đám Thánh vệ trẻ tuổi vẫn đi theo sau lưng Sở Mộ liền lên tiếng quở trách.
Từ nãy đến giờ, đám Thánh vệ hỏi rất nhiều vấn đề, Sở Mộ đúng là khó thể trả lời đầy đủ. Sau khi đến hậu điện, Sở Mộ đã nhìn thấy một vài người quen, bọn họ cũng đeo hoa chương màu tím chúc phúc trên ngực.